Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 56: Bị đánh ghen




Mạc thị hoảng loạn, ai cũng khum lưng ôm bụng, người người tranh giành nhà vệ sinh, ồn ào này ngay lập tức đến tai Mạc Đình Quân.

Nếu chỉ một vài người mắc chịu chứng này sẽ không có vấn đề, còn tình huống tấc cả mọi người như thế này, vấn đề chỉ có thể phát sinh ở người làm bếp.

Mạc Đình Quân nhanh chóng triệu hồi bác bếp trưởng.

Lăng Nhữ Y và Tiểu Linh ở tầng kế toán vẫn chưa biết chuyện gì, cho đến khi có mấy người ồn ào bàn tán.

"Nghe nói bếp trưởng bị gọi lên rồi" Cô A nói.

"Mọi người đều bị như này, chắc chắn là do lão bếp rồi, bị gọi lên cũng đúng."

Lăng Nhữ Y nghe thấy, cô nhanh chóng đứng dậy chạy lên tầng thượng tổng. Khi cô lên đến tầng thượng, bác đầu bếp vừa đi ra, trên gương mặt bác có nét buồn bã, bác tháo chiếc nón bếp trưởng xuống.

Lăng Nhữ Y chạy đến trước mặt bác, lo lắng hỏi.

"Có chuyện gì rồi bác?"

Bác bếp trưởng nâng môi cười, gương mặt già lão hiền hậu thở dài một hơi "Tôi bị đuổi việc."

"Bác có nói với anh ấy việc này là do cháu không?" Lăng Nhữ Y nhìn nét mặt bác buồn bã, vô cùng tự trách.

Bác bếp cười cười "Tôi có nói nhưng lỗi có tôi là đồng ý làm chuyện không đúng, phu nhân yên tâm, tôi không trách gì phu nhân đâu, dù sao cũng dạy dỗ đám người kia, tôi cũng thấy thoải mái. Tôi cũng có tuổi rồi, cũng không nhanh nhẹn như trước nữa, tôi nghỉ việc cũng là chuyện một sớm một chiều."

Tuy là nói vậy, trên mắt bác vẫn ánh lên tia tiếc nuối, bác làm việc ở Mạc thị đã mấy chục năm, cô biết bác rất trân quý công việc này. Nay chỉ vì một chuyện của cô lại mất việc, Lăng Nhữ Y nhìn đôi tay già nếp nhăn nắm chặt chiếc nón bếp, cô uy nghiêm nói.

"Bác yên tâm, bác sẽ không bị đuổi việc, cháu đã nói sẽ đảm bảo cho bác nhất định sẽ đảm bảo, bác ở đây chờ cháu chút."

Nói rồi cô nâng đầu nhìn vào phòng tổng, đẩy cửa bước vào trong, bước chân tức giận dậm dậm trên mặt sàn đi đến trước bàn làm việc của anh, nói lớn.

"Anh không được đuổi bác Trần."

Mạc Đình Quân tựa người vào ghế tổng, mắt nghiêm nhìn cô vợ nhỏ phía bên kia bàn làm việc.

"Cấu kết với em hại nhân viên chạy toán loạn thế kia, nếu không đuổi việc ông ấy, những nhân viên hôm nay bị ông ấy rữa ruột sẽ nghĩ thế nào?"

Lăng Nhữ Y bíu môi, hai đầu lông mày nhếch nhếch "Đó là tại bọn họ, ỷ bản thân hơn người khác một chút thì không xem ai ra gì. Hơn nữa, đều tại bọn họ ức hiếp em, em chỉ đòi lại một chút công bằng thì đã làm sao?"

Mạc Đình Quân nhìn cô, trầm ngâm hỏi "Thế em đã thoả mãn chưa? Công ty hôm nay xem như không làm được gì rồi ai đền bù cho anh đây?"

Cô mím môi, đầu lông mày vẫn cứ nhếch lên, chỉ là đôi mắt nhìn đi nơi khác, nhanh phản ứng.

"Em không biết, anh không muốn như thế nữa thì mau mau ly hôn đi, ly hôn xong em liền không quậy anh nữa."

"Anh đã bảo là không ly hôn" Mạc Đình Quân tựa vào ghế tổng, khoanh hai tay trước ngực cương nghị.

Lăng Nhữ Y cũng ngay lập tức khoang hai tay trước ngực, mặt nhỏ vểnh lên, lần đầu tiên dám ở trước mặt anh vênh váo.

"Vậy anh không được đuổi bác Trần."

Hai người nhìn nhau, khí thế không ai thua ai, Mạc Đình Quân ôn tồn nghiêm mâu.

"Đuổi bác Trần là chuyện khác, anh đuổi bác Trần, anh không ly hôn với em, đều được."

"Anh..." Lăng Nhữ Y trợn mắt, cau mày buông xuống hai bàn tay nắm thành quả đấm lớn, cau có hét lên "Anh không được đuổi bác Trần."

Đối với cô càng ngày càng tức giận, Mạc Đình Quân lại rất thoải mái, bình thản tựa vào ghế thư giãn, ánh mắt loé lên tia giảo hoạt, anh nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực cương nghị hơn.

"Anh có thể không đuổi bác Trần, với một điều kiện."

Lăng Nhữ Y nắm chặt hai quả đấm, môi hồng mím lại.

Vì cô đã làm mất việc của bác Trần, bằng mọi giá cô phải lấy lại công việc cho bác, cho nên anh có đưa ra mấy đề nghị đi nữa, cô cũng phải ngậm ngùi chấp thuận.

"Anh nói đi."

Bạc mâu nâng lên, mặt Mạc Đình Quân nghiên lại, gương mặt băng lãnh nghiêm túc, trong con ngươi tối nổi lên một tia tức giận, giọng anh trầm trầm ồn ồn nói ra yêu cầu.

"Anh không muốn nghe hai chữ ly hôn từ em nữa, từ đây về sau đừng nói hai từ đó trước mặt anh" Mạc Đình Quân lạnh giọng, đáy mắt dán chặt trên người cô thêm một câu đe doạ "Công việc có bác Trần có giữ được hay không, phụ thuộc vào cái miệng của em."

Lăng Nhữ Y đứng im như tượng, cảm giác ánh mắt của anh khiến cô hơi dợn người, trái tim gõ trống đập bung bung trong lòng ngực.

Anh quả thật rất nghiêm túc với chuyện không ly hôn, anh không nghĩ đến chuyện ngày nào đó chị sẽ về sao?

Khi chị trở về, anh cũng không ly hôn sao?

Mi mắt cô hạ xuống, làm gì có chuyện như thế, cái ngày mà chị trở về sẽ là ngày mà anh không còn cần cô nữa.

Dẫu có một chút không phục, cô cũng chẳng thể làm gì khác ngoài im lặng, đầu nhỏ gật gật đồng thuận.

Anh nói đúng, anh có thể đuổi bác Trần và không đồng ý ly hôn, bởi vì quyền lực nằm trong tay anh, cô không có quyền lực nào ở đây cả. Có thể yêu cầu anh đổi quyết định đối với bác Trần là chuyện rất tốt của cô rồi, cô mím môi, thu lại cau có trên mặt.

"Vậy em trở về phòng làm việc."

Cô xoay đi, trở ra ngoài, bác Trần vẫn đứng bên cửa chờ đợi cô.

Dù vừa rồi bác nói không cần công việc này nữa, nhưng chẳng phải bác vẫn đứng ở bên cửa chờ đợi tin tốt sao. Rõ ràng công việc này rất quan trọng với bác, bao nhiêu mong chờ có thể nhìn thấy trên gương mặt bác, hàng nếp nhăn trông ngóng nhìn cô.

Cô bước ra khỏi phòng tổng, đi đến chỗ bác với một nụ cười.

"Không sao rồi, bác vẫn là bếp trưởng của Mạc thị."

"Thật sao?" Bác Trần kinh hô, gương mặt già hiền từ mừng rỡ.

Lăng Nhữ Y gật đầu rất chắc chắn, đi đến cùng bác rời khỏi tầng thượng tổng. Cô nhìn bác vui mừng, trong lòng cô liền nhẹ nhõm, nhìn bàn tay già nếp nhăn đang nâng niu chiếc nón bếp trưởng.

"Đơn nhiên không thể nào đuổi bác rồi, Mạc thị càng không thể thiếu buổi trưa của bác."

Bác Trần hạnh phúc cười tươi, bác nâng niu mở ra chiếc nón bếp đội lên, cùng Nhữ Y đi vào thang máy, ông không khỏi cảm kích.

"Cảm ơn phu nhân đã nói giúp tôi."

Lăng Nhữ Y liền vội xua xua hai bàn tay "Cảm ơn gì chứ, cháu mới phải cảm ơn bác, bác đã giúp cháu hả giận đó.". Đam Mỹ H Văn

Bác Trần cười cười, mắt loé ra một tia ưng ý "Thật ra bác cũng không ưa mấy người bọn họ."

"Thế vì sao bác lại thích công việc này? Nấu ăn cho đám người lúc nào cũng khi dễ mình, bác không cảm thấy khó chịu sao?" Lăng Nhữ Y hỏi.

Bác Trần tươi cười, giải thích cho phu nhân "Công việc này quan trọng với tôi vì tôi dựa vào nó mà nuôi sống gia đình mấy chục năm nay, tôi có thể nuôi con cái thành tài cũng là nhờ có công việc này, hơn nữa, mấy ông bạn già làm chung trong bếp nữa, tôi không muốn xa mấy người họ."

"À à" Lăng Nhữ Y gật gù, thang máy dừng ở tầng kế toán, Nhữ Y phải đi ra, trước khi cô bước ra, cô tươi cười, nỡ ra nụ cười xinh đẹp vẫy tay với bác Trần.

"Vậy là bác yên tâm làm việc rồi nhé."

"Vâng, cảm ơn phu nhân."

Cửa thang máy khép lại, Lăng Nhữ Y hạnh phúc cười hì hì, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã giữ lại công việc của bác Trần.

Nếu vì lợi ích riêng tư của cô mà bác bị đuổi việc, cô sẽ hối hận chết mất.

Lăng Nhữ Y trở về bàn làm việc với gương mặt thoả mãn, Tiểu Linh nhìn mặt cô liền đoán được câu chuyện.

"Đã giải quyết được rồi? Cậu làm cách nào để khiến Mạc tổng không sa thải bác bếp vậy?" Nhan Tiểu Linh tò mò hỏi, huých huých cù trỏ vào cánh tay Nhữ Y, gương mặt đen tối nổi lên suy nghĩ bậy bạ "Dùng cái gì để lấy lòng người kia đó?"

"Cậu dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu cậu đi" Nhữ Y liếc mắt, mới nhìn thấy đôi giày đỏ của Tiểu Linh, cô thật sự rất ác cảm với đôi giày đỏ này. Chỉ cần nhìn thấy nó, chuyện trưởng phòng Lâm và người tình bé kia lại nổi lệ trong tâm trí.

Cô nhìn giày đỏ của Tiểu Linh, ngày hôm đó ngoài Tiểu Linh ra chẳng có ai mang giày đỏ, kể cả là Vân Vân.

À không, cô chau mày, hôm đó cô không thấy Vân Vân xuất hiện, hình như là không đến công ty.

Vậy người mang giày đỏ còn có thể là ai? Người tình bé của trưởng phòng Lâm là ai?

Lăng Nhữ Y nhằm chằm chằm giày đỏ của Tiểu Linh, cô thắc mắc "Vân Vân có đôi giày này của cậu không?"

"Hử?" Nhan Tiểu Linh cúi đầu nhìn lên đôi chân mình, cô hất mặt ngay "Xía, cô ta làm gì mà mua được đôi giày giống thứ này của tớ, đây là hàng khó tìm đấy nhá, hàng chợ độc nhất vô địch!"

"Không có à?" Lăng Nhữ Y liền trầm ngâm, vậy thì rõ ràng tình nhân nhỏ bé của trưởng phòng Lâm chỉ có thể là Tiểu Linh, nhưng rõ ràng Tiểu Linh rất ghét ông ta kia mà.

Hơn nữa, sở thích Tiểu Linh cũng không phải là mấy lão già đã có vợ như thế.

"Sao cậu lại hỏi đến chuyện này?" Nhan Tiểu Linh ngơ ngác, Nhữ Y có vẫn đề gì với giày của cô sao?

Lăng Nhữ Y vội lắc lắc đầu, nhưng chuyện này càng giấu trong lòng cô càng khó chịu. Tiểu Linh đối với cô lúc nào cũng thật lòng thật dạ, cô lại nghi ngờ, giấu giếm chuyện sau lưng Tiểu Linh, cảm giác giống như làm chuyện xấu mà bức rức trong lòng ngực.

Cô hít thở mấy hơi, bình ổn lại cơn khó chịu trong lòng, xoay mặt nhìn Tiểu Linh với một gương mặt cực kỳ nghiêm trọng hỏi.

"Tớ hỏi cậu, cậu không có quan hệ xấu xa gì với trưởng phòng Lâm đúng không?"

Nhan Tiểu Linh nghe rõ câu hỏi của Nhữ Y, nhưng mà không tải được vấn đề ngơ ra ngu ngốc.

"Trưởng phòng Lâm? Cái lão già thúi đó à? Tớ thì có quan hệ gì với lão ấy?"

Lăng Nhữ Y kéo cô lại gần hơn, mắt liếc trái liếc phải tránh mấy người nhân viên, tay móc ra điện thoại mở đoạn ghi hình hôm đó cô quay được cho Tiểu Linh xem. Xem xong, Nhữ Y chỉ vào đôi giày đỏ trong điện thoại nói ra nghi vấn trong lòng.

"Cậu nhìn đi, người đang dang díu với trưởng phòng Lâm mang đôi giày y hệt cậu, hôm đó tớ quan sát kỹ lắm, Mạc thị chỉ có mỗi cậu mang giày đỏ, vậy người này là ai?"

Tiểu Linh hiểu được vấn đề Nhữ Y muốn nói, nhưng cô muốn xác nhận lại một lần "Cả Mạc thị cậu quan sát có hết không? Có khi là cậu bỏ qua cô nào mang giày đỏ rồi..."

Nói rồi Tiểu Linh lập tức ngộ ra thêm một điều "Nhưng mà cả Mạc thị cũng chỉ có mỗi Vân Vân thích sao chép tớ, mang giày này ư, chỉ có thể là Vân Vân."

"Nhưng hôm đó Vân Vân không có mặt ở công ty" Nhữ Y nói, khó hiểu chau mày "Thế đây chẳng lẽ là ma nữ?"

Nhan Tiểu Linh liền bị doạ, gương mặt trắng bệch hay tay rung rẩy, lấp ba lấp bấp.

"Ma... Ma nữ... Ma nữ giày đỏ..."

Lăng Nhữ Y kí trán Tiểu Linh, kí bỏ cái suy nghĩ kia của cô bạn "Thôi đi, tớ chỉ quan tâm là có phải cậu hay không, không phải là cậu thì tốt quá."

Tiểu Linh ôm lại vần trán bị kí đau, oe oe cái miệng "Nghĩ sao vậy? Nghĩ sao mà tớ dính líu với lão già thúi đó, gu tớ là mấy anh đẹp trai sáu múi nhà giàu giống Mạc tổng thôi."

Lăng Nhữ Y bĩu môi, nhắc đến người kia, ngoài cái mác bảnh bao đẹp trai, khôi ngô tuấn tú và tiền tài danh vọng ra thì chẳng có gì tốt, cô hất lạnh.

"Người như vậy thì có gì mà tốt, nói cho cậu biết, mấy cái người vẻ bề ngoài càng tốt, nào là đẹp trai sáu múi nhà giàu của cậu ấy, bề ngoài càng tốt thì bên trong càng xấu. Tính tình cực kỳ cực kỳ tệ hại đấy, đừng có dại mà đâm đầu vào."

"Thế à?" Tiểu Linh nheo hai mắt dò xét "Tệ thế mà cậu cũng đâm vào đó."

"..." Cô trừng hai mắt to với Tiểu Linh "Cảnh cáo cậu mà cậu gợi đòn à?"

"Uầy, nào dám nào dám, nào dám chọc giận phu nhân."

Cả hai đang nói chuyện, tiếp thị ở đại sản đi vào phòng kế toán, nhìn về phía Tiểu Linh và Nhữ Y nói.

"Cô Nhan, có người tìm gặp cô dưới đại sản."

Nhan Tiểu Linh nhìn cô tiếp tân, ngạc nhiên đến không chớp mắt, từ khi cô vào Mạc thị làm việc thì làm gì có ai đến tìm cô.

Gia đình hay bạn bè đều không có đến tận công ty tìm, nếu có ai đến gặp cũng phải báo trước trên điện thoại. Tiểu Linh ngơ ngác nhìn tiếp tân, thắc mắc hỏi.

"Là ai vậy?"

"Tôi cũng không biết" Tiếp tân đáp "Họ bảo có chuyện muốn nói với cô, hình như là chuyện quan trọng."

"Tôi biết rồi" Nhan Tiểu Linh trả lời, cô quay lại nhìn Nhữ Y, vừa ngạc nhiên vừa phát ngốc lấy điện thoại ra kiểm tra.

"Đâu có ai nhắn tìm gặp tớ đâu ta? Ai vậy nhỉ?"

Lăng Nhữ Y nhìn Tiểu Linh bối rối, dù gì cô từ khi khôi phục thân thế phu nhân quyền lực cũng rất rảnh rỗi, cô ngỏ ý "Có muốn tớ đi cùng cậu không?"

Hai mắt cô bạn liền sáng lên "Muốn chứ!"

"Vậy thì đi thôi, kẻo người ta chờ" Lăng Nhữ Y đứng dậy, cùng Tiểu Linh đi xuống đại sảnh.

Người muốn gặp Tiểu Linh là một phu nhân, đi theo phu nhân còn có hai cô gái, Nhan Tiểu Linh hoàn toàn không có ấn tượng với vị phu nhân này.

"Phu nhân đây là...?" Tiểu Linh thắc mắc hỏi.

Vị phu nhân với gương mặt cau có kia, gương mặt khó khăn giống như mấy mụ phù thủy trong truyền thuyết với cặp mắt xếch, khoé môi đỏ co co giật giật, giọng nói chanh chua.

"Cô chính là Tiểu Linh số 1 của chồng tôi?"

Nhan Tiểu Linh chớp chớp mắt "Cái gì Tiểu Linh số 1 ạ? Mà chồng phu nhân là ai á?"

"Cô đừng có mà ngây thơ nữa!!!"

Đột nhiên phu nhân đó quát lớn, mấy nhân viên trong Mạc thị bắt đầu tụm năm tụm bảy hóng chuyện rồi xì xầm. Nhan Tiểu Linh đột nhiên bị quát vào mặt, cô nàng nhắm tịt mắt hứng chịu tiếng quát, sau đó mở ra hai đôi mắt không hiểu chuyện gì. Dù mới bị quát, Tiểu Linh vẫn nhẹ nhàng hỏi.

"Phu nhân có nhầm lẫn gì không ạ?"

"Nhầm lẫn" Vị phu nhân ấy phì ra tiếng cười "Tôi đã để ý từ lâu lắm rồi, cô chính là người mà lão chồng tôi đang ngoại tình, chính là cái cách ăn mặc này."

Vị phu nhân chỉ chỉ ngón tay vào người Tiểu Linh, còn lấy ra điện thoại lướt lướt sau đó giơ lên trước mặt Tiểu Linh là mục tin nhắn yêu đương của chồng và "Tiểu Linh số 1."

Nhan Tiểu Linh nhìn tin nhắn trong điện thoại há hốc, cô hoàn toàn ngơ ngác.

Cô còn đang độc thân vui tính, tình yêu còn không có, nói gì đến chuyện đi cướp chồng nhà người ta. Tiểu Linh vội cười, hai tay giơ ra đình đình không khí muốn vị phu nhân bình tĩnh.

"Chắc là có nhầm lẫn rồi, tôi không có quan hệ gì với chồng của phu nhân cả, tôi còn không biết chồng của phu nhân là ai."

"Cô đừng có giả tạo ngây thơ như thế, chồng tôi làm ở phòng kế toán, phòng kế toán chỉ có một mình cô là Tiểu Linh" Phu nhân đó hét lớn, tình hình xung quanh mọi người đang rất ồn ào rồi.

Nhìn sơ qua vấn đề, ai ai cũng đoán Nhan Tiểu Linh đang bị một phu nhân nào đó đánh ghen.

"Nhưng mà chồng phu nhân là...?" Đến giờ Tiểu Linh vẫn không biết người đó là ai.

Vị phu nhân trừng lớn mắt, tức giận quát lên "Chính là trưởng phòng ban kế toán."

Không để cho Tiểu Linh phản ứng thêm, sức chịu đựng của phu nhân kia đã chạm đỉnh, bà ta nhìn sang hai cô gái mình mang theo ra lệnh cho hai cô gái đó thi hành nhiệm vụ.

"Không có nói nhiều nữa, hôm nay tôi cho cô biết thế nào là hậu quả của việc đi cướp chồng người khác, hai đứa bây lên."

Hai cô gái kia liền túm lấy Tiểu Linh, Lăng Nhữ Y đứng một bên liền lúng ta lúng túng nhìn vị phu nhân.

"Vị phu nhân này... Đây chỉ là hiểu lầm thôi, phu nhân hãy bình tĩnh đã."

Cô nói, hai cô gái kia đã túm Tiểu Linh, kẻ nắm tóc kẻ nhấn đầu Tiểu Linh xuống, Nhan Tiểu Linh cố phản kháng nhưng một địch hai là không nổi.

Lăng Nhữ Y giải thích với phu nhân kia cũng vô dùng, nhìn sang cô bạn bị hai người kia bắt nạt. Cô liền trừng to mắt, hai đầu lông mày giật giật, hai tay nắm chặt thành quả đấm, hít vào một hơi thật sâu thật dài hét lên.

"Này!!!"

Cô hét lớn đến kinh thiên động địa, chạy nhào đến nắm lấy tóc của một cô gái giật ngược ra.

"Oái" Cô gái kia thất thét, liền nắm lấy tóc Nhữ Y, Nhữ Y càng nắm chặt tóc nàng ta hơn, hai người đấu đá chân này đá chân kia, tay thì nắm tóc.

"Oá, mày buông tao ra" Cô gái kia đau đớn hét.

Lăng Nhữ Y túm càng chặt tóc cô ta hơn, cô có điên mới buông cô ta, cô ta cũng đang nắm tóc cô đấy.

"Có mà cô buông tôi ra."

"Oá."

"Aaaa!"

Nhữ Y cứu Nhan Tiểu Linh thoát được một người liền có thể dễ dàng túm tóc cô gái còn lại giật giật, cô gái kia cũng không thua kém túm lấy đầu Tiểu Linh, hai người túm nhau giật giật mớ tóc.

Còn Nhữ Y và cô gái kia thì đánh loạn xạ, nắm đầu bức tóc đối phương xoay vòng tròn. Cả bốn người phụ nữ đánh nhau oan oác, chí choé tiếng la hét.

Trong lúc nắm tóc nhau, cô gái kia với kinh nghiệm đánh ghen phong phú đã cụng vào đầu Lăng Nhữ Y, cô ta đập một phát liền đập vào lỗ mũi Lăng Nhữ Y, cô đau đớn nhăn mày, rỉ ra một tiếng bị đau.

"A..."

Tiểu Linh đầu tóc đã bù xù, nghe giọng đau của Nhữ Y, dù đang rất chật vật với cô gái bên này, vẫn lên tiếng hỏi.

"Nhữ Y cậu không sao chứ?"

Lăng Nhữ Y đau đến nhăn mặt, tay túm lấy tóc nàng tay, không nhường nhìn nữa giật ra một nắm tóc.

"Ui da, mày!" Cô gái kia đau đớn la lên, đôi mắt trừng trừng liền đập đầu vào mũi Lăng Nhữ Y thêm một cái nữa.

"Ư..." Cô đau đến mếu, xương mũi tê tê như muốn gãy. Nhưng mà không thể chịu thua được, Lăng Nhữ Y vẫn nắm chặt tóc nàng ta.

"Các người đang làm cái trò gì vậy?"

Một giọng nói trầm thấp quát lớn, khiến cho mọi người xung quan không dám ồn ào nữa mà im re, chỉ còn bốn người phụ nữ đang nắm tóc nhau chí choé.

"Buông ra hết cho tôi!" Âm thanh nam trầm ấy lần nữa quát, bốn người phụ nữ mới ngừng lại la hét, mắt trừng trừng nhìn nhau buông ra đối phương.

Mạc Đình Quân nghe được tin đại sảnh có vấn đề thì chạy xuống, vốn những ồn ào này là do bảo vệ dọn dẹp, nhưng anh nghe đến có dính dáng tới Lăng Nhữ Y, anh liền phóng từ trên tầng thượng tổng xuống đây thì nhìn thấy cảnh đánh nhau bừa bộn này.

Đầu tóc bốn người ai cũng bù xù rối toạn như tổ quạ, riêng Lăng Nhữ Y đang chảy máu mũi, cô chùi chùi máu trên lỗ mũi, hai cánh mũi phát đau. Nhìn thấy Mạc Đình Quân đang đứng trước mặt, cô mím lại môi, máu mũi cứ chảy xuống, vừa đau trên xương mũi vừa đau ở đầu tóc, nhìn anh liền cảm thấy uất ức.

Đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện đánh nhau này, lúc này bị anh nhìn thấy vừa thẹn vừa tủi lại vừa đau.

Hai mắt tròn đỏ hoe, đôi mày thanh nhíu lại, máu mũi trên tay chùi mãi không hết, cái miệng nhỏ mếu lên.

"Ư... Oaaaaa."

Mạc Đình Quân lập tức lo lắng, anh vội vàng chạy đến chỗ cô, bưng lên gương mặt nhỏ xem xét tình hình, chùi chùi vết máu trên cánh mũi.

"Em làm sao lại... Thật là..."

Lăng Nhữ Y mếu máo khóc, nước mắt chảy như suối, ngón tay chỉ chỉ về phía người phụ nữ kia, mếu máo oa oa cái miệng giống như đứa nhỏ mách chuyện với cha mẹ.

"Oa oa, cô kia đánh em."

Còn tiếp...

(P/s tôi ngồi viết mà tôi cười chúm chím như thể đang nhắn tin với người yêu vậy mọi người ạ, cơ mà tôi làm gì đã có người yêu, ôi tủi thân.)

_ThanhDii