Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 60: Trở về




Lăng Nhữ Y dưới tác dụng của thuốc mà Mạc phu nhân đã dùng, cô mơ mơ màng màng bị anh hấp lấy cả đêm, ban đầu là để đáp ứng ham muốn do thuốc kích thích của Nhữ Y, về sau chính là do ham muốn của anh.

Dù cho Lăng Nhữ Y đã hạ hoạ, anh vẫn quấn chặt lấy cô không buông.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mẹ Lăng vẫn tiếp tục bồi bổ cô.

Mẹ Lăng và mẹ Mạc, hai người với một ý chí bồng cháu mãnh liệt ngày nào cũng đến căn hộ của Nhữ Y và Mạc Đình Quân.

Ngày nào cũng một món bồi bổ mới, ngày nào cũng một vị thuốc bắc, mẹ Lăng và mẹ Mạc ngày ngày mang canh bổ đến cho Lăng Nhữ Y và ngồi nhìn đến khi cô ăn sạch mới rời đi. Cô ban ngày bị hai mẹ tẩm bổ, ban đêm bị anh bắt tập thể dục đổ mồ hôi, dù cả hai có tích cực tập thể dục đấy nhưng thuốc bổ hiệu quả quá tốt, Lăng Nhữ Y đã tăng lên vài cân, gương mặt nhỏ tròn tròn có hai cái má phúng phính, tay chân cũng trở nên tròn tròn.

Chỉ mới một tháng, cô đã từ một người ốm yếu trở thành một người tròn tròn đầy đặn. Chỗ nào muốn mỡ có mỡ, muốn thịt có thịt, cô cứ thế bị mấy người họ làm cho phình lên. May mắn vẫn không phình bụng, tuy là cô mấy lần quên uống thuốc nhưng bụng vẫn ổn, không có bị mấy người bọn họ làm cho phình tướng lẫn phình bụng.

Một tháng trôi qua, bồi bổ nên sắc mặt Nhữ Y đã hồng hào, không còn trắng bệch tái miết như ngày trước nữa.

Mừng thọ 70 của ông nội cũng đã đến, ngày hôm nay ở một nhà hàng lớn mở tiệc linh đình chúc mừng thọ 70 cho ông nội.

Lăng Nhữ Y diện một chiếc váy chổ kín màu xanh lam, cô luôn diện chiếc váy màu xanh lam vào thọ tiệc của ông nội. Gương mặt cô lúc này thật sự đã có thể búng ra sữa, người ngoài nhìn vô không biết, thật sự sẽ nghĩ cô đang mang thai mà phát béo.

Lăng Nhữ Y ôm món quà màu xanh lam đến tặng cho ông nội, gương mặt búng ra sữa chúc thọ cho ông nội.

"Chúc ông nội Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn" Cô đưa quà cho ông nội.

Ông nội nhận lấy quà, cưng chiều chỉ chỉ ngón tay.

"Con bé này, đã chúc thọ ông cũng mấy năm rồi mà vẫn có một câu như thế."

Từ lần đầu tiên cô dự tiệc mừng thọ của ông, cô đã chúc ông câu như thế, đến nay cũng đã mấy năm cô vẫn chúc một câu y hệt nhau. Lăng Nhữ Y cười cười, gương mặt phúng phính đáng yêu.

"Ây da, cháu tôi dạo này có chút da thịt, trong đáng yêu quá" Bà nội ở bên cạnh tán thưởng, câu khen thưởng của bà nội đánh vào tim đen của Lăng Nhữ Y, cô xụ mặt, mếu máo giơ lên bốn ngón tay.

"Cháu đã tăng bốn cân rồi, oaaa, cháu mập lắm rồi."

Bà nội vỗ vỗ lưng cô, vuốt ve cháu gái nhỏ "Không mập không mập, đáng yêu như thế này mà mập cái gì, bà cấm cháu giảm cân đấy, phải tròn tròn như này mới đáng yêu."

Lăng Nhữ Y bĩu môi "Không, cháu sẽ giảm cân a."

"Không được" Bà nội phản bác "Để như này cho bà."

"Không không, cháu phải giảm cân, phải chếch chi (sexy)" Lăng Nhữ Y đối lại, bà nội liền vỗ vào cái mông lì lượm của cô.

"Bà bảo là giữ như vậy cho bà."

Hai bà cháu đang kì kèo cân nặng, Mạc Đình Quân đi đến, anh đứng ngay sau lưng cô, vừa đi đến tay liền choàng qua cái bụng mỡ của Lăng Nhữ Y, theo phe bà nội thốt lên một câu.

"Nội yên tâm, cô ấy không giảm cân nổi đâu."

"Đúng đúng, không được giảm cân" Bà nội gật gật đầu.

Lăng Nhữ Y ngước nhìn anh, gương mặt phịu xuống hai mắt tròn trừng lên "Anh nói ai không giảm cân nổi?"

"Em chứ ai" Mạc Đình Quân nhúng vai, gương mặt tuấn lãm ánh lên nụ cười nghịch ngợm, không hề kiên dè gia đình ở xung quanh nói "Cả tháng nay anh tích cực tập thể dục cùng em như vậy mà em còn chẳng xuống được một cân nào, tập thể dục cũng chỉ có mình anh săn chắc đi, còn em á hả, sắp phình bụng rồi."

Anh đùa một câu, câu nói đùa chọt vào mong muốn bồng cháu, mọi người liền haha cười lớn, ông bà nội còn mừng rỡ phụ hoạ thêm.

"Bà nội còn mong Nhữ Y phình bụng đấy, trăm sự nhờ cháu cả."

"Nhữ Y mà phình bụng, ông nội thưởng con mấy chai rượu quý của ông để mở tiệc mừng."

"Haha."

Mọi người hô cười, chỉ có Lăng Nhữ Y là thẹn đỏ mặt, cô trừng mắt với anh, hai môi bậm lại, chỉ là do cô tăng cân, biểu cảm tức giận cũng không còn đáng sợ nữa, chỉ cảm thấy thật đáng yêu thôi. Cô giơ lên nắm đấm đập vào ngực anh một cái, Mạc Đình Quân liền xoa xoa trước ngực, rất thoải mái cười.

"Em nha, đánh anh trọng thương, tối nay không có sức cùng em thể dục đâu."

Ớ, người này sao có thể càng nói càng ngông cuồng thế, càng chọc cho mọi người cười lớn hơn. Lăng Nhữ Y tức giận, gương mặt phúng sữa đỏ bừng thẹn lại, cô giơ lên giày cao gót dậm lên giày da của anh, Mạc Đình Quân bị đau nhăn mày, anh vẫn haha cười nắm lấy tay cô.

Anh thật là, hại cô thẹn đến chẳng biết giấu mặt vào đâu. Anh nắm lấy tay cô, ở trước mặt mọi người đường đường chính chính nắm lấy tay cô, cô vừa ngượng vừa ngại cúi mặt xuống đất. Hai gò má đỏ hồng hồng, trái tim đập vội vàng xao xuyến.

Ngày anh nắm lấy tay cô ở trước mặt mọi người, ngày anh nguyện ý nắm lấy không một gượng ép nào, trên mặt anh còn có nụ cười. Đều đó khiến cô hạnh phúc làm sao, trái tim không thể ngừng bồi hồi xao xuyến.

Anh nắm tay cô, cười nói cùng mọi người, Lăng Nhữ Y hạnh phúc đến mức không nói được lời nào, để cho anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi chào hỏi và tiếp chuyện với đối tác. Cô như cô vợ nhỏ theo chân anh, yên lặng ngoan ngoãn đi theo anh gặp gỡ mọi người.

"Tiếp theo đây là chương trình đặc biệt của một vị khách giành cho mọi người, một bài hát nhẹ nhàng giành cho buổi tối đặc biệt, xin mời mọi người thưởng thức."

MC đứng trên sân khấu thông báo, đã đến lúc các khách mời trổ tài âm nhạc, mọi người đều đồng loạt vỗ tay tung hô, mong chờ nhìn lên sân khấu.

Mạc Đình Quân một tay cầm ly rượu đỏ, một tay nắm lấy tay cô, anh còn xoay đầu trêu ghẹo cô.

"Rửng mỡ có muốn lên đó hát một bài không, anh đăng kí cho em."

Lăng Nhữ Y lắc đầu nguầy nguậy "Không không không, xin cảm ơn."

Cô mà lên đó hát, mọi người sẽ nghĩ đó là một cục mỡ biết đi, một cục thịt biết hót.

Đúng là cô không mập đến mức thù lù như diễn tả, nhưng so với những cô nàng vóc dáng thon thả, giống như cô nàng đứng trên sân khấu kia, cô không còn ốm yếu nhỏ con như hồi trước mà tay chân có chút thịt, so với thon thả đó thì cô chính là cục thịt, cục thịt mỡ biết đi.

Cô nàng trên sân khẩu vóc dáng thước tha với bộ váy trắng tinh phát ra lấp lánh, chiếc váy đuôi cá cúp ngực, vừa phô bảy ra gò bồng xinh đẹp, vừa phô ra vòng eo thon gọn và chiếc hông gợi cảm, cô ấy càng xinh đẹp, càng huyền bí hơn với chiếc mặt nạ khiêu vũ che ngang mặt, chỉ lộ ra nụ cười xinh đẹp hát bài hát thầm thương.

Giai điệu nhịp nhàng tha thiết hát lên bài hát tình yêu, bài hát kể về tình yêu thầm kín của cô gái, tình yêu xinh đẹp vừa chỉ mới được hồi đáp sau đó đã bị chia cắt. Giai điệu trở nên u buồn sót xa bởi chia cắt tình yêu, giai điệu tình yêu dang dở.

Giọng hát cô ấy thật da diết, cô ấy hát như thể cô ấy đang nói lên tâm tư của chính mình, lời nhạc dịu dàng từng phím đàn, cô ấy ngân nga hai chữ "Yêu anh" Thật hoài niệm, thật xót xa.

Lăng Nhữ Y đắm say vào giọng hát ấy, tuy rằng không phù hợp với một bữa tiệc mừng thọ, nhưng cô ấy hát hay quá, cô không thể ngăn cản bản thân chìm đắm.

Khi phím đàn đã ngừng, bài hát kết thúc, mọi người có chút ồn ào bàn tán bởi vì bài hát mở đầu bữa tiệc thật sự không được phù hợp. Cô gái đứng trên kháng đài kết thúc phần biểu diễn, cô ấy nâng tay tháo ra mặt nạ khiêu vũ, gương mặt xinh đẹp dưới những ánh đèn lộ ra.

Tim Lăng Nhữ Y chính thức mất đi một nhịp, cô ngơ ngác nhìn người con gái xinh đẹp lộng lẫy trên sân khấu kia, cô ngước mắt nhìn sang người đàn ông đang nắm tay mình. Mắt anh nhìn đăm đăm về phía cô ấy, trong mắt anh giống như hiện lên một tia vui mừng, góc nghiêng xương mũi cương nghị, bạc môi có chút nâng cao thành nụ cười.

Lăng Nhữ Y như chết lặng, cô nhìn lên người con gái xinh đẹp ở nơi đầy hào quang ấy, cô ấy nhìn về phía anh, nở ra nụ cười như tiên nữ tuyệt trần trong bộ vấy lấp lánh, giọng cô ấy vẫn du dương nhịp nhàng giống như khi cô ấy cất lên tiếng hát.

"Đình Quân, em trở về rồi."

Lăng Nhữ Y nhìn cô gái kia, cô lại lần nữa nhìn ý cười trên mắt anh.

Mọi người bàn tán ồn ào, Lăng Nhữ Y cũng nghe tìm mình ồn quá, cô rút lại bàn tay trong tay anh. Anh lập tức bừng tỉnh, anh xoay đầu nhìn cô.

Mắt cô lấp lánh ra hàng nước, cô giấu hai bàn tay ra phía sau lưng, chân cô tự khắc lùi đi một bước.

Lăng Nhữ Y khó khăn lắm mới nở ra một nụ cười nhẹ, ý cười nhẹ nhàng tựa làng mây hồng khẽ trôi, cô rất nhanh lui ra ba bước chân, vừa cách xa anh, Lăng Nhữ Y nhìn về phía người con gái kia ở sân khấu hào quang rực rỡ.

Chị trở về rồi... Cuối cùng cũng trở về.

Cô nâng ra nụ cười, nhìn đến anh đang chăm chú nhìn cô.

Không đúng, anh nên nhìn về phía cô ấy.

Lăng Nhữ Y lắc nhẹ đầu, hàng nước lấp lánh trên mắt cô chạy xuống, ngay tức khắc cô xoay đầu chạy đi.

Mạc Đình Quân lập tức nâng lên bước chân đuổi theo, micro nhanh phát ra âm thanh rè rè đau điếng, Lăng Nhữ Nhi nhìn Mạc Đình Quân hét lớn.

"Mạc Đình Quân!"

Bước chân Mạc Đình Quân ngừng lại, anh xoay đầu nhìn người anh đã từng nhung nhớ đến điên dại kia, cô bước xuống sân khấu chạy đến trước mặt anh, ngay lập tức nhào vào lòng anh.

Anh chỉ bất động, nhìn người từng thương đang ôm anh, tay chân anh không có một lực nào đứng như trời trồng để cô ấy ôm lấy, cô ấy vùi gương mặt xinh đẹp vào ngực anh vấy ra mấy giọt nước mắt.

Cô ấy ôm anh, rưng rưng nước mắt thì thầm.

"Em trở về rồi, em đã trở về rồi, em về với anh rồi."

Còn tiếp...

(P/s Một tháng trước.

Thời điểm Lăng Nhữ Y đứng dưới tuyết chờ anh về, giây phút anh ôm lấy cô giữa trời tuyết lạnh, một tấm ảnh đã được chụp lại.

Người thám tử mang bức ảnh đó về chỗ Lăng Nhữ Nhi, hai tháng nay tin tức truyền về đều là Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Y có mối quan hệ trở nên rất tốt, cô đã không tin cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh hai người họ ôm ấp nhau giữa trời đông giá rét.

Đã yêu rồi sao?

Đã rung động rồi sao?

Anh vậy mà đã rung động với nó sao? Lăng Nhữ Nhi không chấp nhận, cô ném vỡ bình hoa, cô đập nát bàn trà, cô xét nát bức ảnh ấy.

Không được, Lăng Nhữ Y không được phép hạnh phúc, cô không chấp nhận cô ta hạnh phúc, anh lại dám rung động với cô ta, cô sẽ không cho phép.

Nhìn lên tấm lịch năm, cô nhìn vào một ngày trong tháng tới.

Mừng thọ 70 của Mạc lão, ha, ngày thật đẹp đi, cô sẽ trở về vào một ngày thật đẹp đó, vào ngày Mạc gia đang vui vẻ ăn tiệc, cô sẽ mặc một chiếc váy thật lộng lẫy trở về.