Lăng Nhữ Y ăn xong bánh, dùng hết một bát canh hầm, cô nằm trên giường nghoe nghoe ngoắc ngoắc hai bàn chân. Còn Mạc Đình Quân thì đứng rửa bát bẩn bên bồn rữa, Lăng Nhữ Y lén lén liếc mắt nhìn anh đang rửa bát. Người đàn ông vóc dáng cao to, hai tay áo soắn lên đứng bên bồn rửa, vẫn không có kinh nghiệm với những công việc vặt mà hơi chật vật. Bóng lưng to, cao lớn vững chắc giống như một bức tường thành, Lăng Nhữ Y ngắm nhìn anh, có chút mê muội trái tim đập thình thịch, cô nhanh chóng lắc đầu, kéo lên chiếc chăn, trước khi trùm chăn nhắc nhở anh.
"Không có đủ chỗ cho anh, anh có thể nằm ở góc nào đó trong phòng nếu không thì anh có thể ra ngoài."
Mạc Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, dù đang chật vật với mớ chén bát, khi anh ngoái lại nhìn cô, anh vẫn duật ra một nụ cười vô cùng tuấn mỹ hào nhoáng.
"Đã biết, em cứ ngủ đi."
Nụ cười ôn nhu hào nhoáng chói loé cả mắt, Lăng Nhữ Y trùm chăn ngăn lại ánh sáng chói rọi kia. Ngăn cảnh lại trái tim đập thình thịch của mình, cô úp chăn lại, bây giờ cũng đã gần ba giờ sáng. Lăng Nhữ Y không một phòng bị nhắm mắt đi ngủ, dù sao bây giờ anh đến chạm vào cô cũng không dám, cho nên cô chẳng cần phòng bị điều gì.
Lăng Nhữ Y rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, âm thanh vòi nước xả ồ ồ lại chẳng ồn ào, âm thanh bát chen va chạm vào nhau lại chẳng hề gây khó chịu cho Lăng Nhữ Y. Đổi lại, cô chỉ càng cảm thấy mê muội hơn, đầu óc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say, cảm giác âm thanh ấy không ồn đổi lại còn ấm êm bình yên làm sao.
Lăng Nhữ Y chui trong chăn ngủ, trong giấc ngủ say cô mơ về một đồng cỏ xanh mát, cô mơ thấy mình nằm trên một đồng cỏ xanh bát ngát, những cơn gió nhẹ trên bầu trời thoảng đưa những đám mây trôi yên bình.
Lăng Nhữ Y tận hưởng bình yên tươi mát, cảm giác thật nhẹ nhàng giống như được gói gọn trong những đoá mây bồng. Bỗng chốc cô cảm thấy thật ấm áp trên mái đầu, giống như những đám mây to mềm mềm đang hôn trên vần trán mình.
Lăng Nhữ Y hạnh phúc trong giấc ngủ, cánh môi nâng lên nụ cười tự lúc nào. Đã lâu rồi, cô mới có một giấc mơ bình yên đến như thế.
Lăng Nhữ Y đánh thẳng một giấc đến buổi trưa ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại đã chẳng còn thấy Mạc Đình Quân ở trong phòng. Lăng Nhữ Y vung vai há miệng ngáp lớn, thoải mái thư giãn vặn vẹo cơ thể. Cô nhìn sang bên cạnh có một mảnh giấy nhỏ, trên mảnh giấy là dòng chữ cương ngạnh của Mạc Đình Quân.
"Anh về thành S mua đồ ăn, dậy rồi thì ăn bữa sáng anh đã để trên bàn."
Lăng Nhữ Y vẫn chưa tỉnh táo, cô ngớ ngẩn dấu chấm hỏi mọc trên đỉnh đầu.
Bàn? Bàn nào? Phòng cô làm gì có chiếc bàn nào?
Lăng Nhữ Y ngẩn mặt nhìn xung quanh phòng, quả thật có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái đĩa được đậy kín, bên cạnh một chiếc bình giữ nhiệt màu lam. Trên bình nhiệt còn có một mảnh giấy, Lăng Nhữ Y nhanh ngồi xuống bàn, cô cầm lên bình nhiệt gỡ ra mảnh giấy trên bình.
"Ăn xong thì uống sữa, buổi trưa sẽ có người mang đồ ăn đến cho em."
Anh chuẩn bị chiếc bàn này trong lúc cô ngủ à? Lăng Nhữ Y chau mài nhăn mặt, cô ngủ ngon quá, không có nghe âm thanh ồn ào nào hết.
Lăng Nhữ Y cầm mảnh giấy, mang giấy kia bỏ vào một ngăn kéo nhỏ trong vali với nụ cười chúm chím. Giấu trong giấy vào vali, Lăng Nhữ Y liền sựng mặt, giơ lên bàn tay xua xua đi mấy bông hoa tình yêu đang nỡ rộ.
Không không không, không được nhẹ dạ, không được siêu lòng.
Hỡi tôi ơi hãy lạnh lùng lên, Lăng Nhữ Y đọc thầm câu thần chú, không cho phép mình đổ gục nhanh chóng như vậy.
Cô ngoan ngoãn ngồi dùng bữa sáng rất bổ dưỡng với bánh mì lúa mạch, Lăng Nhữ Y ăn xong, tay bóc lấy bình giữ nhiệt màu xanh lam bên cạnh mở ra. Khí ấm trong bình giữ nhiệt sộc lên mùi sữa, Lăng Nhữ Y nhất thời không chịu được mùi sữa, cô né đầu gương mặt nhăn nhăn kì thị bình sữa.
Lăng Nhữ Y đặt bình sữa qua một bên, tạm thời chưa uống được, cô lại lăn lên giường nằm. Không có công việc cô cũng chỉ có thể nằm lỳ ở nhà, bây giờ nếu ra ngoài chắc chắn sẽ có mấy người của anh ẩn nấp đâu đó quay quanh cô.
Lăng Nhữ Y thở dài, ngồi dậy đi vào phòng tắm gội.
Buổi trưa quả thật có người mang đồ ăn đến cho cô, buổi chiều cũng có một bữa.
Lăng Nhữ Y nhìn bữa chiều được bày trên bàn, những món ăn ngon đầy bổ dưỡng được đầu bếp riêng chuẩn bị ở dưới nhà hàng Tam Đào mang lên.
Lăng Nhữ Y nhìn người của anh, cô tò mò hỏi.
"Đình Quân anh ấy đi đâu rồi?"
"Dạ thưa phu nhân, ông Mạc trở về thành S mua một số thứ rồi ạ" Người làm lễ phép nói.
Lăng Nhữ Y gật gật đầu, cô nhìn mấy món ăn trên bàn có chút thất vọng. Người làm liền nhanh chóng nói "Phu nhân yên tâm, món ăn này được đầu bếp riêng thông qua lựa chọn của ông Mạc, họ sử dụng nhà bếp của nhà hàng phía dưới nấu cho phu nhân đấy ạ."
"À..." Lăng Nhữ Y gật gật đầu, cô vốn không có ý kiến với thức ăn, cô chỉ đang thắc mắc anh về thành S để làm gì, cô lại hỏi "Cô có biết Đình Quân về thành S để làm gì không?"
"Dạ, tôi không biết" Người làm lắc đầu.
Tuy biết là anh về mua đồ ăn cho cô giống như đêm qua, nhưng Lăng Nhữ Y vẫn còn một phần nào đó nghi ngờ. Anh về thành S thật sự chỉ để mua đồ ăn cho cô thôi sao? Hay là...
Lăng Nhữ Nhi cũng đang ở thành S, cô đơn nhiên không khỏi nghi ngờ, cô còn chưa rõ giữa anh và chị là thế nào. Nếu bây giờ anh về đó, anh và chị có gặp nhau cô cũng chẳng biết được.
Lăng Nhữ Y suy nghĩ, trong lòng lo lắng chạnh lại. Cô đang lắng lo anh và chị sẽ có điều gì đó sao?
Lăng Nhữ Y mím môi, cô nhìn người làm "Được rồi, anh ra ngoài đi."
Người làm cúi đầu rời đi, Lăng Nhữ Y nhìn món ăn ngon chuẩn bị trên bàn, trái tim có phần trùng xuống.
Anh và chị trước đây đều là thật lòng yêu nhau, cô đã chen chân vào thế mà lại còn nghi ngờ anh và chị có qua lại. Họ qua lại là đơn nhiên chứ, nói gì thì nói hai người họ cũng đã từng yêu nhau.
Còn cô... Chỉ là cố gắng nắm níu mới hưởng được một chút quan tâm này của anh.
Anh thỉnh cầu cô cho anh cơ hội, trái tim cô nửa muốn nửa lại không.
Cô sợ anh sẽ chỉ là cảm xúc nhất thời, chỉ là cảm giác muốn chịu trách nhiệm chứ không phải là vì yêu cô. Bởi vì... Rõ ràng người anh yêu nhất chính là chị.
Lăng Nhữ Y trầm mắt, mắt sụp xuống tối mù, anh về thành S để mua đồ ăn cho cô, có hay không gặp chị thì cô cũng chẳng biết. Cô đang lo lắng, đang ghen tị sao?
Lại thật ngu xuẩn, mấy năm qua cô chẳng bao giờ được phép sánh bằng chị ấy, ghen tị cũng vô nghĩa.
Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Nhi từng yêu nhau say đắm, cô là người chen chân vào, dựa vào cái gì mà cô được quyền ghen tị?
Cho dù anh biết được chuyện lá thư đó thì cô cũng chỉ là người đến sau thôi, ánh mắt Lăng Nhữ Y trùng xuống, trái tim xuyến xao nóng rực bị dội gáo nước lạnh.
Cô cũng thật là... Anh vừa mới tốt với cô một chút thì cô đã ảo tưởng vị trí của mình rồi.
Cô thật sự... Yêu anh đến ngốc quá.
Người đó chỉ mới nhẹ nhàng một chút, cô lại cứ thế dạt đi những đớn đau sao?
Không nên, không nên như vậy.
Lăng Nhữ Y trầm tư, cô còn đang mong lung suy nghĩ, cánh cửa phòng của cô bị đẩy ra, một đôi cao gót đen bước vào phòng.
Lăng Nhữ Y nâng mắt hướng lên nụ cười đáp ứng, bởi cô cho rằng là người của anh lại mang vào cái gì, cho đến khi cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lăng Nhữ Nhi. Gương mặt tươi của Lăng Nhữ Y ngừng lại, trái tim đập mạnh một nhịp khiến lòng ngực cũng phải phập phồng.
"Chị..."
Còn tiếp...
(P/s Anh Quân kiểu: Ôi những người phụ nữ mang thai đã nhạy cảm lại còn hay nghĩ linh tinh.
Giấc ngủ ấm êm như trên mây bồng, cảm giác như những đám mây êm êm hôn lên vần trán. Chính là Mạc Đình Quân lén lút khi cô ngủ, ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại, rít vào những hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương mà anh thương nhớ, anh hôn lên vần trán, hôn lên chớp mũi.
Cô trong giấc ngủ say nâng môi cười, gương mặt bình yên hạnh phúc nhẹ nâng cao cánh môi dù hai đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Anh nhìn nụ cười trong mơ kia, nhìn cánh môi hồng hào nâng lên nụ cười nhẹ nhàng khả ái.
Mạc Đình Quân khẽ cúi đầu, hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại rồi lập tức rời đi, anh sợ sẽ đánh thức cô.
Lần nữa hôn lên vần trán một cách ôn dịu, Mạc Đình Quân nhẹ nhàng như một tên trộm gói cô vào lòng.
Mơ cái gì lại vui như thế kia?