Mạc Đình Quân đứng bên cửa, quần áo sốc sếch, trên vần trán xuất ra một lớp mồ hôi, anh nâng lên nụ cười tuấn lãm, sau chào hỏi giơ lên một túi đồ ăn.
"Em có muốn ăn đêm không?"
Giọng anh khàn khàn kèm theo hơi thở mệt, Lăng Nhữ Y ngơ ngác mấy giây, cô nhanh chóng ổn định lại trái tim của mình, dập tắt xuyến xao vì nụ cười phong trần ấy, Lăng Nhữ Y lạnh mặt.
"Khuya thế này, anh đến đây làm gì?" Cô nâng tay, động tác đẩy cánh cửa muốn đóng lại "Anh về đi, em không muốn gặp anh."
Mạc Đình Quân không thể để cô đóng cửa, anh vội chặn mép cửa lại, nhanh chóng luồn mình vào phía sau cánh cửa đi vào phòng cô. Lăng Nhữ Y chỉ có thể há hốc, cô kéo cánh cửa ngược trở lại mở toang ra cùng âm hưởng xua đuổi.
"Anh đi ra."
Mạc Đình Quân cười cười vô tội, anh nắm lấy tay cô, Lăng Nhữ Y giật tay về, Mạc Đình Quân cũng không vội. Anh níu lấy lớp váy bầu trên chiếc bụng to, gương mặt ngượng nghịu cười, kéo kéo làn váy trắng.
"Theo anh qua đây" Anh kéo váy bầu, ánh mắt đầy thành khẩn nhìn cô, Lăng Nhữ Y lạnh mặt, nhìn thấy ánh mắt kia cô chỉ có quay ngoắt đi, không quan tâm nhưng vẫn bước theo anh đến phía bàn trà.
Anh đặt cô ngồi xuống bàn trà, đặt túi đồ ăn lên bàn, còn anh ngồi xuống bên cạnh cô, gương mặt sau một tuần không gặp, anh đã có sức sống hơn lần trước. Anh rối rít lấy ra mấy hộp đồ ăn trong túi giấy, tay chân có chút vội quýnh mở mấy chiếc hộp lụp bụp.
Mở ra xong, Lăng Nhữ Y không để anh lên tiếng, cô lạnh giọng cất tiếng.
"Anh lại muốn làm cái gì? Lần này là vì cái gì đây, anh định dùng ý tốt này để đem con của em cho ai nữa?"
Âm thanh trong cô phẫn uất, hai giờ sáng chỉ có màn đêm yên tĩnh, nên giọng cô vang lên làm chủ cả căn phòng, âm thanh vừa ấm ức của tủi phận làm cho Mạc Đình Quân chạnh lòng. Nụ cười trên môi khô cứng lại, anh dừng lại động tác mở hộp, thu hai tay về, thân thể ngồi bên cạnh cô thu về, anh hạ người ngồi xuống sàn, tay nắm lấy tay cô một cách chân thành.
Ngước mặt nhìn cô ngồi trên sofa, anh ngồi khụy gối trên sàn, chiều cao cũng chỉ chấp hơn cô một cái đầu.
"Em tin lời chị như thế?" Anh hỏi khẽ, có một chút ấm ức trong giọng nói, Lăng Nhữ Y lặng yên, cô nhìn anh không chớp mắt, cảm giác bàn tay to lớn đang nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào mu bàn tay, Lăng Nhữ Y chợt thẹn, cô rút tay ra khỏi tay anh, chỉ nhìn anh bằng lạnh nhạt.
"Em không có lý do gì để tin tưởng anh" Niềm tin trong cô đã sớm mai mọt, những khổ đau ấy đã khiến cô không dám rung động nữa.
Lăng Nhữ Y thu tay về, Mạc Đình Quân chỉ còn chạm trên hai đầu gối đùi, hai tay anh nắm lấy gấu váy trên đùi cô, khiến cho vải vóc trở nên nhăn nheo, anh thở ra hơi thật nhẹ, ngước nhìn cô bằng ánh mắt nâng niu trìu mến.
Quả đúng như mẹ Mạc nói, vì những chuyện anh làm đã khiến cho lòng cô nguội lạnh, những chuyện anh đã làm khiến cho cô không dám dũng cảm mưu cầu thêm nữa. Suốt mấy năm qua, anh đã chà đạp từ thể xác đến tâm hồn, từ tự tôn đến lòng tự trọng cũng bị anh đạp đổ, cho nên cô không dám yêu, vì lòng tin nhỏ bé nhất đều đã không còn nữa.
Mạc Đình Quân gượng cười, tầng mắt anh hiện lên lớp mong manh, anh buông ra hai gấu váy, bàn tay to lại hướng về tay cô nắm lấy, cầm nắm tay cô trong tay. Tay cô trong lòng bàn tay anh vẫn nắm chặt thành một quả đấm biểu thị sự từ chối, ngón tay cái nâng niu sờ sờ trên mu bàn tay nắm chặt kia. Mạc Đình Quân nhẹ nhàng thở ra hơi ấm, anh cười cười, tròng mắt lấp lánh hàng nước nóng nhìn cô.
"Hôm đó em nói anh thương hại em mới như thế này, vậy em... Em có nhớ trước khi em bỏ đi, anh đã đối với em thế nào không?" Mạc Đình Quân nhìn cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô một cách thẳng thắng, giọng nói thì trầm luân, anh kéo cô cùng theo anh mà thăng trầm "Ngày mà chị của em trở về, em có biết vì sao anh nhốt em lại không?"
"Anh không vì em mang thai mà thương hại em, em là cố tình không biết hay thật sự không biết, trước khi chị của em trở về, em không cảm thấy tình cảm của anh sao?"
Mạc Đình Quân khẽ hỏi, Lăng Nhữ Y nhìn anh, cô rơi vào vực thăm trầm mà anh đã tạo dựng, trước khi chị trở về, bằng một cách nào đó cô đã mấy lần ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Bởi thời gian đó anh đối với cô rất tốt, lúc nào cũng dịu dàng cưng chiều cô, thời gian đó cô chẳng có muộn phiền nào, được hai mẹ tẩm bổ cũng được anh cưng chiều đến tăng lên mấy cân. Nhưng tất cả những thứ đó đều rất nhanh vụt tắt ở cái khoảnh khắc anh nhìn thấy chị, anh đã cười.
Một nụ cười vô cùng hạnh phúc, nụ cười mà cô cố gắng tìm kiếm mấy năm nay vẫn không thể có, nhưng ngày đó chỉ cần chị xuất hiện, anh lại cười. Khi ấy, cô đã hoàn toàn thức tỉnh, trái tim máu nóng bị dội một gáo nước lạnh lẽo bừng tỉnh, cô nhận ra khoảng cách giữa cô và người con gái đó rất xa.
Cô không có đáp, Mạc Đình Quân tiếp tục xoa xoa mu bàn tay đang nắm ngày càng chặt hơn.
"Nhữ Y... Anh không vì em thế này mà thương hại, càng không vì biết chuyện lá thư mà đối tốt với em, anh đã trở nên như vậy... Từ cái khoảnh khắc em nói ly hôn."
Lăng Nhữ Y nhìn anh, đôi mắt thăng trầm thoáng qua tia đau lòng, bàn tay cô nắm cành chặt hơn, mấy đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay phát ra cơn đau, hai chữ thật đau lòng đó, giọng cô chợt run.
"Ly hôn?"
Anh trở nên thế này từ ngày cô nói ly hôn sao? Ký ức trôi qua trong đầu, Lăng Nhữ Y nhíu lại đôi mi ngơ ngác.
"Tại sao?"
Mạc Đình Quân cũng chợt cười, ánh mắt anh lấp lánh trong màn đêm như những ngôi sao hôm yếu ớt giữa ban trời.
"Anh từng nghĩ rằng, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh, anh cho rằng anh có thế nào thì em cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Anh cho rằng em yêu anh, em sẽ không rời khỏi anh, cho đến khi chính miệng em nói ra chuyện ly hôn. Ngay sau khi mất đi đứa trẻ ấy, em đã không còn tình yêu với anh nữa. Anh mới nhận ra rằng em cũng có thể rời khỏi anh, lúc đó anh nghĩ đến chuyện không còn em bên cạnh nữa thì lại cảm thấy đau lòng vô cùng, thiếu vắng em sao? Không, anh không thể chấp nhận chuyện đó, anh đã quen với sự tồn tại của em rồi, anh của lúc đó không thể thiếu em được nữa."
Mạc Đình Quân xoa nhẹ mu bàn tay, làn da ấm ấm mềm mại, hàng mi anh phát nóng, anh liền cúi đầu, giấu đi hai hàng nóng rực đang dần chạy xuống. Kiềm lại thổn thức trong trái tim xót xa, giọng anh chợt nghẹn.
"Nhưng... Nhưng mà em của sau đó đã bắt đầu không cần anh nữa, em liên tục đề nghị chuyện ly hôn, mỗi lần em nói ra hai chữ đó đều khiến anh nhói lòng, sao lại có thể thản nhiên nói ra chuyện ly hôn một cách nhẹ nhàng đến vậy. Anh thật sự rất kích động khi nghe em nói ra hai chữ ly hôn, càng về sau, em với anh càng lạnh nhạt, em chỉ muốn rời khỏi anh. Còn anh thì càng không thể rời khỏi em, anh đã cố gắng dịu dàng, cố gắng đối tốt với em để có thể giữ chân em bên mình. Nhưng cuối cùng em cũng chỉ đau khổ, dịu dàng của anh cũng không thể giữ được em, em còn nói... Trả chị về cho anh, trả bình yên về cho em. Lúc đó anh đã nhận ra, em đã không cần anh nữa."
"Dù anh có tốt với em thế nào đi nữa, em cũng không cần anh, em chỉ muốn mau mau rời khỏi anh. Lúc đó anh chỉ biết cố gắng mọi cách đối tốt với em, nhưng rồi em lại hiểu lầm anh chỉ xem em là cái bóng của chị, em nghĩ anh xem em là Nhữ Nhi nên mới đối tốt với em. Thật ra ngay lúc đó anh muốn nói rõ với em, anh đối tốt với em là vì anh sợ mất em, anh sợ em rời khỏi anh, anh... Anh yêu em. Là ở lúc đó rồi, không phải bây giờ, từ lúc đó anh đã yêu em rồi."
Lăng Nhữ Y chau mày, trái tim cô lặng yên trở nên bấp bênh ở ba chữ "Anh yêu em", trái tim cô đập loạn nhịp, rối ren trong lòng ngực, cô nắm chặt tay mình, dùng móng tay cắm vào lòng bàn tay để đánh tỉnh bản thân.
"Thế... Sao anh không nói?" Nếu là lúc đó đã yêu, thế sao anh không nói, nếu anh nói, biết đâu lúc đó cô đã không hiểu lầm việc mình chỉ là bản sao của chị.
"Nhữ Y à..." Mạc Đình Quân ngước mặt, thốt lên tên cô một cách đau lòng, anh nâng mặt, hai dòng lấp lánh như kim sa chảy "Anh đã đối với em tồi tệ như thế nào, nếu lúc đó anh nói anh yêu em, em có thể tin không?"
Lăng Nhữ Y lặng thinh, cô mím lại cánh môi, đầu nhỏ khẽ lắc một cái nhẹ.
Câu trả lời quá rõ ràng, cô không tin.
"Đúng vậy, em sẽ không tin, anh vừa tước đi một sinh mạng khiến cho em đau khổ tuột cùng, rồi anh nói anh yêu em, làm sao em có thể tin? Cho nên anh cũng không dám nói, ngoài cách đối với em thật tốt để bù đắp lại, anh chẳng biết phải làm sao nữa, anh cố gắng tốt với em cách mấy thì em cũng chỉ lạnh dần đi. Rồi ngày chị của em trở về, em nhất quyết muốn rời đi, anh cầu xin em đừng rời khỏi anh thì em cũng chỉ có đau khổ từ chối. Anh không thể thiếu em được, anh cần em ở bên cạnh anh, cho nên anh mới nhốt em lại, anh thật sự không thể không có em."
Mạc Đình Quân trở nên run rẩy, anh nhăn nhó thật đau đớn, bàn tay xoa xoa tay cô cũng trở nên run rẩy.
"Nhữ Y... Anh không thương hại em mà là anh thật sự cần em."
Lăng Nhữ Y lặng im, bàn tay cô đã buông lỏng từ lúc nào, mắt cô nhuộm một tầng nước mỏng.
"Ngày hôm đó anh nhìn thấy chị... Anh đã hạnh phúc kia mà."
Cô nhớ rất rõ nụ cười của anh hôm ấy, nụ cười hạnh phúc mà cô cố gắng tìm kiếm bấy lâu nay.
Mạc Đình Quân lắc đầu, nước mắt nóng hổi chảy xuống, trái tim tê lạnh nhìn chằm chằm cô.
"Vậy em nhìn anh của bây giờ có hạnh phúc không?"
Mạc Đình Quân đau khổ cười, bàn tay cô đã buông lỏng, anh liền nắm lấy tay cô, mày nghiêm chau chặt.
"Nếu anh tốt với em để cướp lấy đứa nhỏ đó, anh có cần phải đau khổ thế này không?"
Anh nắm nắm bàn tay mềm mại, đưa bàn tay cô nâng lên môi, anh hôn lên mu bàn tay thơm mùi sữa tắm hoa cam thảo ấy, anh nhìn chằm chằm cô, giọng anh trở nên bần bật.
"Em nhìn anh, nhìn xem anh có thật lòng hay không?" Giọng anh run rẩy vang trong màn đêm, Lăng Nhữ Y lặng người, anh gượng gạo cười "Nhữ Y... Nói yêu em cũng không tin, đối tốt với em cũng không tin, ngay cả cơ hội minh chứng cũng không có, em nói xem... Anh nên làm cái gì bây giờ?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
3. Một Ngàn Năm Về Sau
4. Alpha Vị Hoa Hồng
=====================================
Lăng Nhữ Y không có đáp, màn đêm phủ xuống căn phòng trở nên yên tĩnh, trái tim cô rối ren đập phình phịch nức nẻ lồng ngực, hai bên lỗ tai chỉ có tiếng nhịp trái tim đập lùng bùng.
Lăng Nhữ Y mím chặt môi, mấy đầu ngón tay chợt phát run, cô liền muốn rút lại tay mình nhưng anh nắm rất chặt. Cô không thể rút ra khỏi tay anh, anh khẩn khoản nhìn cô, anh chờ đợi từ cô một câu trả lời, cô không đáp được, anh lại vấn lên một câu bi thương.
"Nhữ Y... Em thật sự không yêu anh nữa?"
Câu hỏi này Lăng Nhữ Y càng không thể trả lời, đôi mày cô nhíu chặt lại, trái tim đau nhói phản kháng dữ dội, tâm thất tái tê lan truyền khắp cơ thể Lăng Nhữ Y, buộc cô phải nuốt xuống mấy ngụm trấn an.
Mạc Đình Quân cũng không dám nghe câu trả lời đó, anh cầu khẩn nắm chặt tay cô, hai tay anh túm lấy tay cô thành khẩn, gương mặt tuấn soái chau chặt nhăn nhó khẩn cầu một cơ hội.
"Một tháng... Cho anh một tháng, một tháng bên cạnh em nếu em không động tâm anh sẽ không ép em nữa."
Mạc Đình Quân khẩn cấp cầu xin một cơ hội nhỏ nhoi, chỉ một tháng, cô lại nghĩ đến câu hỏi phía trước của anh, cô thắc mắc.
"Nói yêu em không tin, đối tốt em cũng không tin, rõ ràng anh cũng không biết phải làm gì thì một tháng đó có tác dụng gì? Anh đã hết cách rồi mà, còn có thể làm gì được sao?"
Mạc Đình Quân cười khổ, nâng niu bàn tay nhỏ trong tay ủ ấm tay cô dù hai tay anh đang lạnh đến run rẩy.
Đúng là nói cũng đã nói, làm cũng đã làm hết rồi, cô vẫn không tin, cho anh một tháng anh cũng chưa biết phải làm gì.
"Ít ra đó là cơ hội, một tháng nữa, nếu em không yêu... Anh cũng không cưỡng cầu, được không?"
Chỉ một tháng... Một tháng thì có thể thay đổi được gì?