Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 12: Bị cướp mất vị hôn phu (12)




"Tần đại ca, em tự mình làm, em tự mình làm."

Tần Túc cũng thật dứt khoát, còn không thèm đợi Trình Diệp nói xong, vừa vào cửa liền bắt đầu mở vali, Trình Diệp là người ham hưởng thụ, được người khác hầu hạ cũng không cảm thấy không ổn, chỉ là ——

Đối mặt với một cái vali quần lót đầy 'bọt biển bảo bảo' và phim hoạt hình các loại, Trình Diệp lập tức đi đẩy tay Tần Túc ra: "Em tự mình dọn là được rồi!" Tuyệt đối đừng chạm, đừng đụng vào nếu không em sẽ rất mất mặt.

Nhưng lời cậu nào làm sao nhanh bằng tay hành động, vali theo tiếng 'cùm cụp' mở ra, bởi vì bên trong chứa quá nhiều đồ nên bị bật tung ra, đồ ăn vặt đặt ở bên trên rơi ra khắp nơi, quần lót được bỏ vào phần túi lưới bên trong, bọt biển bảo bảo trừng đôi mắt tròn to, nhe hai chiếc răng to hướng về phía hai người cười cười.

Trình Diệp: "!"

Tần Túc: "... Rất đẹp."

"Ha ha, phải vậy không, em cũng cảm thấy thế." Trình Diệp phẫn nộ cười cười, thiếu chút nữa không duy trì được bình tĩnh, muốn lao lên lấy quần lót giấu đi, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ gương mặt màu vàng mắt to trắng trợn tròn không kiêng dè.

May là anh cậu không bỏ vào vali cho cậu mấy bộ áo ngủ kỳ kỳ quái quái, nếu không hiện tại Trình Diệp chính là muốn chết cháy, phừng một cái biến mất khỏi thế giới này.

Ở một nơi khác, vừa đến khách sạn đang nằm ở trên giường chợp mắt Trình Cẩm Nhiên bỗng nhiên nháy mắt một cái: "Hình như quên dặn Lý thẩm mua quần lót mới? Nhưng chắc cũng không sao, dù sao quần lót cũng không giống đồ ngủ, không thể nào nhìn thấy."

Tần Túc trước tiên mang đống đồ ăn vặt lấy ra, cau mày: "Tự mình sắp xếp đồ?" Hai, ba bộ quần áo, đồ rửa mặt đều không có, một đôi giày, còn lại tất cả đều là đồ ăn vặt.

"Sợ đến nhà chúng tôi không cho cậu ăn cơm sao?" Tần Túc mở tủ quần áo ra, ngửi một cái, không thấy mùi gì, cầm quần áo đặt vài ngăn tủ, ngay cả tầng chót cũng không đầy nổi.

Thế này cũng quá ít rồi, Trình gia tiết kiệm như thế? Nhớ đến Trình Cẩm Nhiên một ngày đổi hai ba bộ đồ, Tần Túc có chút ý muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ này ở bên cạnh mình.

"Làm sao lại như vậy được?!" Trình Diệp gãi gãi đầu, thừa dịp hắn quay lưng với mình liền vội vàng móc quần lót ra, vén chăn lên ném vào, xác định mỗi một góc đều được che kín mới thở ra một hơi, nói "Còn có mấy cái vali, tất cả đều là quần áo và đồ dùng cá nhân, nhưng mà lúc nãy vợ của anh tài xế riêng chuyển dạ phải đến bệnh viện, em liền trực tiếp kêu anh ấy đi bệnh viện rồi."

Tần Túc nhíu nhíu mày, hắn biết cậu dễ nói chuyện, không nghĩ tới cậu dễ đến mức có thể làm lỡ việc của mình, nhưng vẫn không nói gì, đem đồ ăn vặt đều nhét vào trong túi nhựa, đứng dậy chuẩn bị bỏ vào tủ, quay đầu liền nhìn thấy đứa nhỏ thả lỏng mà thở ra một hơi, bên chân lẳng lặng nằm một cái quần lót hình con heo màu hồng phấn.

"Tần đại ca?" Trình Diệp sững sờ, thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang "!"

Cậu một cước đạp lên quần lót con heo kia, ngượng ngùng cười cười, "Tần đại ca, đồ của em không nhiều, em tự mình sắp xếp là được rồi."

Tần Túc làm bộ không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng đem mấy bộ quần áo treo vào tủ quần áo: "Trong nhà nhà vệ sinh đồ rửa mặt đều có, ngoài ra còn thiếu cái gì thì cứ nói hoặc viết ra, sau đó kêu người giúp việc đi mua là được."

Trình Diệp vội vội vã vã gật đầu: "Dạ biết, đã hiểu."

Ngay lúc Trình Diệp thấy hắn chuẩn bị muốn rời đi, không nghĩ tới Tần Túc đột nhiên hỏi: "Cái con màu vàng kia kêu là gì, cả con heo màu hồng phấn đó nữa cũng gọi là cái gì?"

"... Anh thấy được?" bàn chân Trình Diệp bây giờ còn cảm thấy đau, sớm biết như vậy vừa nãy không dùng sức làm gì.

Tần Túc bất đắc dĩ: "Động tĩnh lớn như vậy, tôi muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được."

"..." Thế nhưng anh có thể không nói ra, Trình Diệp đỏ mặt đem quần lót dưới chân nhặt lên, cũng ném vào phía dưới chăn, tốc độ thật nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Sau đó mới bất đắc dĩ mở miệng nói: "Màu vàng kia là bọt biển bảo bảo, màu hồng phấn gọi là heo Peppa."

"Có chút quen tai." Tần Túc kiểm tra một chút công tắc trong phòng, máy điều hòa và vòi nước phòng tắm,... "Căn phòng này sáng nay đã được quét dọn, tôi ở phòng kế bên, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

"Vâng vâng vâng!" Thấy hắn không xoắn xuýt chuyện quần lót, nội tâm Trình Diệp từ từ thanh tĩnh lại, ngó nghiêng đánh giá phòng một chút, phòng rộng cũng không khác so với Trình gia là mấy, nhưng không có hơi ấm của một căn phòng ngủ.

Nơi này giống như là văn phòng, màu sắc tất cả đều là trắng đen, lành lạnh, ngoại trừ drap trải giường là caro xanh trắng hoàn toàn không hợp với phòng, hẳn là cố tình chuẩn bị cho cậu.

"Quần áo lúc nào mới được đưa đến, có cần đi mua thêm hay không?" Tần Túc nhìn vali gấu Pooh nhỏ được che kín đồ nói "Anh của cậu cũng không chuẩn bị thêm ít đồ."

"Không cần, đồ sáng sớm ngày mai sẽ có người đưa tới." Trình Cẩm Nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, một chiếc xe thì không đủ chở hết nên mang theo chỉ là đồ ăn vặt và một ít quần áo thôi.

"Ừm." Thanh âm thật thấp giống như là từ trong cổ họng bức ra, có chút khàn khàn, còn có chút gợi cảm, khá giống câu trên internet nói cái gì mà 'âm thanh có thể khiến lỗ tai mang thai'.

"Tần đại ca, em, em cũng không nhất định là phải qua đây ở, chỉ là —— anh của em thực sự không yên lòng về em, mà việc làm ăn cũng không thể bỏ, cho nên —— cho nên —— em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh."

Trình Diệp hơi cúi đầu thấp xuống, tóc mái dài chặn che đi mắt của cậu, vạt áo mở rộng, lộ ra trước ngực một mảng da thịt trắng nõn, hai tay cậu luống cuống vò vò vạt áo, giống như nếu Tần Túc hơi hơi gật gật đầu, cậu đều có thể suốt đêm dời ra ngoài.

Mái tóc công vểnh thoạt nhìn rất mềm mại, đỉnh đầu còn có một sợi tóc 'ngốc', rất không hợp thời chỉa ra, lay động lay động làm người khác có cảm giác muốn giơ tay ra ấn xuống, Tần Túc nắm chặt nắm đấm kiềm chế cảm xúc muốn giơ tay ra, "Có thể tạo ra phiền toái gì, cậu cứ yên tâm ở đây đi." Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì quay người lại nói, "Cậu nghỉ sớm một chút đi, không có bị lạ giường chứ?"

"Không bị lạ giường." Trình Diệp theo sát hắn tiến lên, vội vội vã vã lắc đầu, chỉ lo trễ một bước chính là thất lễ, Tần Túc a cười ra tiếng, rốt cục vẫn là nhịn không được, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, "Không cần cẩn thận như vậy, tôi với anh cậu là bạn bè, cứ coi như là đang ở nhà mình."

"Được!" hai mắt Trình Diệp nhất thời óng ánh, đứng ở cửa nhìn theo bóng Tần Túc đi về phòng của mình, lúc này mới quay người đóng cửa lại, cậu ngồi ở bên giường, phát ngốc một lát liền bắt đầu vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Cách một bức tường, Trình Diệp có thể nghe thấy cách vách truyền đến tiếng nước chảy ào ào ào, cùng với bình bình lon lon va chạm leng keng, tình cờ truyền đến một đạo thở dốc của Tần Túc, cậu đột nhiên mở mắt ra, hai má ửng đỏ.

Khoảng chừng hai mươi phút, một trận gầm nhẹ xuyên qua màng tai, ngay sau đó là tiếng ào ào ào của vòi hoa sen, Trình Diệp nghĩ, cũng không bao lâu.

"Thao" Trình Diệp trầm thấp chửi bới một tiếng, kỹ năng diễn của Tần Túc so với cậu cũng thật là không thể tưởng tượng được!

Ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Diệp liền nghe không rõ nữa, không biết qua bao lâu, trong bóng tối, ý thức của cậu từ từ tan rã, lại đột nhiên tỉnh táo lại, một tia chớp cùng âm thanh sấm đánh xoẹt ngang qua mặt, bốn phía trong nháy mắt trở nên rõ ràng, nhưng rất nhanh lại một lần nữa trở lại một màu đen kịt.

"!" Đây là mộng cảnh của Tần Túc, không nghĩ tới hắn là một nhân tài trong giới kinh doanh, thiên chi kiêu tử trong đám nhân tài buổi tối cũng gặp ác mộng như vậy.

666 có một công năng thần kỳ, có thể đi vào giấc mơ của người khác, trong hiện thực Trình Diệp và Tần Túc còn không chưa gặp mặt nhiều, trong thực tế Trình Diệp là cũng không biết quá nhiều về Tần Túc.

Tần Túc rất đa nghi, nếu như bị hiểu lầm hắn đặc biệt sẽ đi điều tra, vậy thì không chỉ dùng bốn chữ chữa lợn lành thành lợn què để khái quát hết được, nói không chừng hai nhà còn có thể trở mặt thành thù, nhưng mộng cảnh thì không giống như vậy.

Nơi này là trong giấc mơ của Tần Túc, nhân vật trong đây đều là do ý thức sáng tạo của Tần Túc mà ra, nơi này có thể nói là một phần ý thức của Tần Túc, dù là có cái gì kì lạ thì cũng không quá kinh ngạc.

Thậm chí còn có thể làm rất nhiều hành động thân mật, dù sao, Trình Diệp bất luận làm ra động tác gì cũng đều là do Tần Túc tự mình suy nghĩ trong mơ, không phải sao.

Nội tâm hắc ám của người đều là khát vọng ánh sáng, khát vọng được người khác quan tâm và ôm ấp, Tô Bạch Duệ cũng chính bởi vì mỗi giờ mỗi khắc làm bạn bên cạnh Tần Túc, tỉ mỉ chu đáo chiếu cố hắn, vì hắn xua tan bóng tối vô cùng vô tận, mới có tư cách đi vào trong tâm Tần Túc.

Hiện tại —— Trình Diệp muốn thay thế thân phận Chúa cứu thế của Tô Bạch Duệ.

Tô Bạch Duệ chỉ là ỷ vào bản thân hiểu rõ về Tần Túc, lúc tâm lý Tần Túc trong tình trạng yếu ớt nhất thì khuyên nhủ hắn, nếu như tất cả những thứ này đều là cậu làm, Tần Túc còn có thể yêu Tô Bạch Duệ à.

666: "..." Một chiêu này 666 duyệt, Đại Diệp Tử quá thông minh!

Không có Tần Túc bảo vệ, bạch liên hoa căn bản không phải là đối thủ của Trình Diệp, hành cậu ta hay không hành cậu ta cũng chỉ là xem tâm trạng của Trình Diệp vui hay buồn, không may chính là, Trình Diệp phi thường phi thường phi thường không thích loại người mang nét đẹp 'bạch liên hoa' này! Đặc biệt là nguyên chủ và cậu có một cuộc đời không khác nhau là mấy, không thể tự tay vì bản thân mà báo thù, thôi thì vì nguyên chủ làm một cuộc chiến tranh công đạo đi!

Trong bóng tối, Trình Diệp đứng trên một gò đất nhỏ, tầm nhìn trống trải, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy không ít quái vật đang giương cái miệng lớn như chậu máu, giương nanh múa vuốt rống giận muốn kéo cậu xuống xé xác nuốt vào bụng.

Trình Diệp có chút khủng hoảng, lít nha lít nhít quái vật làm cho cậu cảm thấy một trận mê muội, suýt nữa thẳng tắp ngã xuống rơi vào trong miệng quái vật.

"666, tình huống thế nào, trong nội tâm của Tần Túc là cái gì vậy?" Trình Diệp ấn ấn huyệt thái dương, nâng cao tinh thần.

"Đây là khúc mắc của Tần Túc." 666 hồi đáp.

Tần Túc từ nhỏ ở trong quân đội lăn lộn, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng cũng coi như là đứa trẻ dương quang tích cực hướng lên phía trước, nếu không cũng không lập nhiều quân công và chiến tích như vậy!

Nhưng từ khi cha hắn chết, toàn bộ tài sản trong nhà và quyền thế bị ác ý bốn phương tám hướng nhắm đến tranh đoạt và phân chia, Tần Túc, Sầm Hạ thậm chí Tần Phong, giống như ba cái bia ngắm sáng loáng, mỗi ngày đều phải đối mặt với mọi loại địch ý và công kích. Truyện Cổ Đại

Đặc biệt là người ở thế yếu nhiều bệnh như Sầm Hạ và thiếu niên còn đầy tương lai như Tần Phong, nếu như không phải Tần Túc cũng có tài năng, hai người kia chắc đã chết qua vô số lần, thậm chí Tần Túc đã từng tận mắt nhìn thấy xe đưa đón Tần Phong đi học bị nổ tung, trong nháy mắt bay lên cao ba mét lửa bốc lớn cơ hồ muốn chọc mù mắt của hắn, may mà ngày đó Tần Phong nghịch ngợm trên đường thì trốn xuống xe đi mua đồ ăn vặt, bằng không —— hậu quả khó mà lường được.

Sau khi Tần Túc xuất ngũ, nỗ lực đẩy gia tộc đi lên, dùng thân thể ngăn trở cuồng phong mưa rào, vì chính bản thân mình và mẹ, còn có em trai, tạo ra một bức tường thành tránh gió, mỗi ngày chống cự lại áp lực thật lớn, thậm chí có thể nói là gió bão bốc lên đầy nguy cơ bị giết chết, nguy hiểm đến tính mạng, cùng từng con từng con cáo già giảo hoạt, sài lang hổ báo hung tàn tranh đoạt đồ ăn và địa bàn.

Nếu như đoạn thời gian đó không kiên trì, có khả năng hắn thật sự đã bị những động vật phía dưới này cắn xé nuốt chửng, cuối cùng ngay cả mảnh xương vụn cặn cũng không còn sót lại.

Mặc dù những ngày tháng gian nan nhất khốn khổ nhất đã qua, nhưng Tần Túc vẫn cứ không bỏ xuống được hình ảnh thời kì hắc ám ăn bữa sáng lo bữa tối kia, bên trong nội tâm hắn vẫn cứ sợ hãi, sợ người nhà bị để ý, bị giết chết...

Loại sợ hãi này tích lũy đến một mức nhất định, đã trở thành một vực sâu không thấy đáy, mỗi đêm Tần Túc đều sẽ bị sự cô độc và bất lực dằn vặt, yếu đuối đến mức độ như vậy, quả thực là chỉ cần một câu nói, thậm chí chỉ là cái ngoắc ngoắc ngón tay cũng có thể làm cho hắn cảm nhận được ấm áp, không thể chờ đợi được mà dán lên.

Chẳng trách Tô Bạch Duệ dễ dàng có được tâm của Tần Túc như vậy, kỳ thực Tần Túc đã sớm khát vọng có một người như vậy xuất hiện đi. Tô Bạch Duệ có thể, a miêu a cẩu có thể, chỉ cần là lúc này xuất hiện, chỉ cần không gây nguy hiểm đến ai trong Tần gia thì kỳ thực ai cũng có thể.

Trình Diệp, cậu hiện tại muốn làm, so với trong dữ liệu Tô Bạch Duệ an ủi nhiều bao nhiêu, cậu phải —— vì Tần Túc xua tan hắc ám, nghênh đón ánh sáng, xoát độ hảo cảm của Tần Túc hảo cảm đối với mình độ.

Khi biết người mình yêu sâu đậm vẫn luôn xem thường con ông cháu cha, không biết tâm lý Tô Bạch Duệ có bao nhiêu chua sảng khoái! (Chỗ này đại khái hình như là bạn Tô Bạch Duệ muốn trở nên xứng với Tần Túc nên bám theo Diệp tử để được trở thành giới thượng lưu, mà bản thân Tô Bạch Duệ lại không biết kì thật Tần Túc vẫn luôn xem thường con ông cháu cha)

666 kích động không thôi: "Đại Diệp Tử, một chiêu này của cậu thật là đỉnh a!! Nguyên chủ Trình Diệp trong dữ liệu có thể cũng là bởi vì không ưa bạch liên hoa ở trước mặt mình tú ân ái mới làm chuyện sai lầm, hiện tại —— cậu muốn đem toàn bộ trả lại cho cậu ta sao?"

Trình Diệp hé mắt: "Không!" Cậu là muốn Tô Bạch Duệ biết, người cậu ta yêu, Trình Diệp không hiếm lạ, cũng không quý trọng!

Mặc dù có chút tội lỗi với Tần Túc, nhưng tội cho Tần Túc thì ai sẽ tội cho nguyên chủ!

Chuyện đã đi đến đây thì sớm muộn cũng phải kết thúc!

666 còn kích động: "Tôi thấy Tần Túc đã rất có hảo cảm với cậu, nếu không phải thì sao vừa nãy lại... Khà khà khà..."

Trình Diệp: "..." Nghĩ đến âm thanh vừa nãy của Tần Túc, cậu hoài nghi Tô Bạch Duệ có thể chinh phục Tần Túc hơn một nửa nguyên nhân đều là Tần Túc cũng đến tuổi, nếu không tìm ai đó để phát tiết sẽ bị nghẹn chết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Túc: Trong mộng Đại Diệp Tử đối với tôi khá tốt!

Trình Diệp: Vậy cũng chỉ có thể là nằm mơ!