Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 40: Lão đại, mau cứu ta (7)




Dưới lầu có chuyện lớn như vậy, Trình Diệp đương nhiên ngủ không yên, chính là ngốc ở trong phòng cũng nôn nóng không lý do, vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đi ra, bất quá nhìn thấy bọn họ đang cãi nhau, Trình Diệp vẫn luôn không dám lên tiếng, cẩn thận núp ở chỗ khúc quanh cầu thang.

Hiện tại thấy Tiếu Sở Bạch đuổi người ra ngoài, lo lắng Tề Khải thương thế như vậy mà đi sẽ không chịu được, kiên trì cùng Tiếu Sở Bạch "Đối nghịch".

666: "..." Rõ ràng xem cuộc vui xem đến cười thật lộng lẫy! Có chỗ nào là sợ đến run lẩy bẩy!

Trình Diệp lẹt xẹt dép lê tùng tùng tùng mà xuống lầu, có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên cường chống đỡ nói: "Cái kia, trợ lý Tiếu Sở Bạch, anh ta, bị thương, để anh ta ăn một chút gì rồi lại đi đi, ngài xem đôi môi anh ta đều đã trắng như vậy! Này nửa đêm đi ra ngoài khẳng định không có bán đồ ăn, hơn nữa..." Bị mạnh mẽ trừng mắt một cái, Trình Diệp thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, theo bản năng nhìn về phía Tề Khải, chỉ thấy ánh mắt đối phương tựa hồ mang theo cân nhắc, theo bản năng cau mày, tránh né, nhưng vẫn là vi hắn nói chuyện, "Thương thế của anh ta rất nặng, chảy không ít máu, để anh ta nghỉ ngơi một chút lại đi được không."

Cậu nói rất là cầu khẩn nhiều lần, so với khẩn cầu còn thấp kém hơn một chút, tựa hồ là biết mình thân phận không thích hợp, vẫn luôn không dám nhìn thẳng Tiếu Sở Bạch.

Ánh mắt Tề Khải lóe lóe, không nghĩ tới Trình Diệp sẽ vì mình làm đến nước này. Hắn vốn nên trực tiếp rời đi, nhưng lại cảm thấy không thể lãng phí tấm lòng thành của Trình Diệp, không lên tiếng liền đứng tại chỗ.

Tiếu Sở Bạch nhìn Tề Khải không vừa mắt, mà nhìn Trình Diệp lại càng không vừa mắt, hai người thấy ngứa mắt tính gộp lại, Tiếu Sở Bạch cảm thấy đôi mắt của mình như bị sỉ nhục, cậu ta trầm giọng: "Cậu thì biết cái gì! Không hiểu thì không cần nói chuyện!"

Trình Diệp bị sợ hết hồn, hơi co đầu lại: "Tôi không hiểu, thế nhưng..." Cậu chỉ chỉ Tề Khải, đánh bạo phản bác, "Tôi biết anh ta là người ở bên cạnh Tấn Nguyên, nếu anh ta bị thương nhất định sẽ trì hoãn công việc của Tấn Nguyên, lại nói anh ta bị thương nặng như vậy, này còn là ở giữa sườn núi ngài bắt anh ta đi chỗ nào?"

Tiếu Sở Bạch nghe cậu không kiêng kị mà gọi thẳng tên Tấn Nguyên, sắc mặt liền thay đổi, nổi giận đùng đùng trừng Trình Diệp.

Trình Diệp còn tưởng rằng chính mình nói chọc cậu ta, nhỏ giọng giải thích: "Chỉ, chỉ là ăn một bữa cơm, sẽ không đụng đến ngài, ngài, ngài nghỉ ngơi mà."

Tiếu Sở Bạch coi thường nhất là loại xem mình là chủ nhân của biệt thự như Trình Diệp, mặt âm trầm nói: "Muốn tôi gọi điện thoại cho anh tôi sao, hỏi một chút xem là khi nào thì bắt đầu cho phép ai đó tùy ý ra vào lung ta lung tung trong biệt thự."

Trình Diệp cả người chấn động, cậu biết mình cũng thuộc về phạm vi người đi lung ta lung tung, mắt thấy Tề Khải há mồm, cậu bước từng bước nhỏ dịch đến phía sau Tề Khải, kéo kéo vạt áo hắn lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ngài đừng nóng giận, cũng đừng quấy rầy Tấn Nguyên, tôi dọn dẹp ít đồ cho anh ta liền đi."

Cậu chỉ lo Tiếu Sở Bạch ngay cả điều này cũng không đáp ứng, vội vàng vọt vào nhà bếp, tùy tiện tìm hộp giữ ấm, liền múc chút cháo bát bảo nóng hầm hập, đem hai món ăn trên bàn bỏ vào, trực tiếp nhét vào trong lồng ngực Tề Khải: "Anh cầm ăn đi!"

Cậu nhỏ giọng nói: "Nếu thực sự không có nơi để đi, anh ở khu phía sau biệt thự đi, liền nói là tôi cho anh ở, dì giúp việc sẽ mở cửa cho anh."

Cậu nói xong lập tức rời xa Tề Khải, đứng ở cầu thang, lễ phép cùng Tiếu Sở Bạch hỏi thăm một chút: "Tôi... Tôi đi lên trước, các người, các người tán gẫu."

Tiếu Sở Bạch quả thực bị cậu chọc cho tức chết, biết rõ cậu là làm bộ làm tịch, muốn Tấn Nguyên vui nhưng vẫn không khỏi nổi trận lôi đình!

Cậu ta thì biết cái gì, mình mới chân chính vì tốt cho Tấn Nguyên, nếu như giữ Tề Khải ở đây, xảy ra vấn đề thì người xui xẻo chính là Tấn Nguyên! Bọn họ là muốn hại chết Tấn Nguyên!

Bất quá chỉ là một con thỏ, xác thực không hiểu chuyện, cậu ta chỉ biết là cùng Tấn Nguyên đề ra yêu cầu, muốn này muốn nọ, Tấn ca sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ có mình mới là chân tâm vì anh ấy, cũng chỉ có mình mới có tư cách nhất đứng ở bên người Tấn ca!

Về phần cái gì mà Trình Diệp, tất cả đều là mây khói phù vân, không chịu nổi thời gian bủa vây!

Tiếu Sở Bạch cười lạnh một tiếng nói: "Tấn ca không ở đây cậu từ khi nào có thể cho ai vào biệt thự thì cho?"

Trình Diệp sợ hết hồn, vội vội vã vã lắc đầu: "Không phải không phải, tôi cũng chỉ là từng thấy anh ta, tôi biết..."

"Cậu biết bên người Tấn ca cũng sẽ có không ít người muốn thương tổn anh ấy sao, cậu biết cậu bây giờ chính là dẫm đạp lên tính mạng của Tấn ca không, cậu biết biệt thự này bên trong có bao nhiêu bí mật à!" Tiếu Sở Bạch đi về phía trước hai bước, lớn tiếng đánh gãy lời biện giải của Trình Diệp, trợn mắt nhìn như khúc nhạc dạo muốn xử phạt cậu.

Đối mặt với Tiếu Sở Bạch hùng hổ doạ người, Trình Diệp một câu nói cũng không nói được, sau một hồi khá lâu, cậu rủ đầu xuống nhận sai nói: "Tôi, tôi biết rồi, tôi lần sau sẽ chú ý, tôi đi lên trước, phiền ngài xử lý rồi."

Không thể cãi lại liền quay đầu chạy chối chết, cậu nói xong liền nhảy ra lên bậc thang, hốt hoảng leo lên lầu, còn xém chút giẫm hụt, Tiếu Sở Bạch thấy đầu liền là một trận bốc khói.

666: "... Ngài có phải là dùng sức quá mạnh? Nhìn hơi cường điệu quá!"

Trình Diệp mím mím môi: "Có phải vậy không? Bất quá trong hiện thực là một kiểu, nhưng từ camera đến xem sẽ là một kiểu khác, không khoa trương làm sao Tấn Nguyên thấy rõ biểu tình và động tác lúng túng của tao? Cái này và kịch múa rất giống nhau đó nha."

666 là con dân trung thành của cậu, không quản cậu nói cái gì đều đúng đúng đúng: "...Hình như đúng là vậy, tôi xem ti vi cũng là cảm giác như khuôn mặt biểu tình phong phú chút càng có thể kéo cảm xúc người xem."

Trình Diệp gật gật đầu, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình bổng bổng đát ~

Tiếu Sở Bạch tự biết vừa nãy quá trùng động, vốn là muốn chọc giận cậu, không nghĩ tới chính mình mất chừng mực.

Bất quá không có gì ghê gớm, mình là vì tốt cho Tấn ca, Tấn ca nhất định sẽ hiểu một phen khổ tâm của mình.

Hơn nữa! Cậu ta còn muốn biết, Tấn ca tại sao lại bắt đầu làm loại làm ăn kia!!

Trình Diệp biết, việc này còn chưa xong, phải biết Tiếu Sở bạch phi thường chán ghét Tấn Nguyên liên quan đến bất kỳ sản nghiệp đen tối nào, cậu ta vẫn cảm thấy Tấn Nguyên lúc đó tẩy trắng là vì cậu ta, kỳ thực bất quá là vì hưởng ứng sự phát triển, nhưng cậu ta đánh giá quá cao bản thân, cảm thấy Tấn Nguyên có thể vì cậu ta mà chặt đứt sản nghiệp hắc đạo, liền có thể vì cậu ta triệt để cùng chút kinh doanh này đoạn tuyệt quan hệ, cho nên —— cậu ta một khi phát hiện Tấn Nguyên còn làm ăn đen tối, liền nhất định phải nháo đến không thể tách rời ra!

Cậu ta cảm thấy bản thân có thể khuyên can Tấn Nguyên.

Quả nhiên, ngày hôm sau Tấn Nguyên về lúc ăn cơm tối, phía sau còn đi cùng một cái đuôi nhỏ, sắc mặt khó coi - Tiếu Sở Bạch.

Lúc bọn họ trở lại Trình Diệp đang ăn cá, cậu rất thích ăn cá hấp, mà xưa nay đều không gỡ xương cá, mỗi lần ăn cá đều là ở trong miệng lượn một vòng, mùi vị đều cảm nhận hết mới đem xương cá phun ra.

Nghe thấy động tĩnh, Trình Diệp quay người liền thấy Tấn Nguyên, còn không đợi đứng dậy, liền thấy Tiếu Sở Bạch dùng ánh mắt phi thường đáng sợ nhìn mình chằm chằm, cậu đứng hình, nhất thời liền bị hóc xương cá, vội vã ho khan hốt hoảng chạy vào nhà bếp.

Tấn Nguyên nhìn cậu sắc mặt không tốt, giày cũng không đổi lập tức đi theo: "Chuyện gì xảy ra?"

Dì làm cơm còn đang ở trong nhà bếp, thấy cậu một mặt bi phẫn xông tới, còn chỉ vào cổ mình, liền biết cậu nhất định là bị hóc xương cá, vội vã rót một chén dấm chua: "Mau mau nhanh, tiểu thiếu gia, uống chút dấm chua, làm xương mềm nhũn lại ăn chút bánh màn thầu liền nuốt xuống được!"

Tấn Nguyên vừa nghe sợ hết hồn, nhanh chóng đoạt lấy cái ly trong tay của cậu: "Uống dấm chua cái gì mà uống, không biết internet đã bác bỏ tin đồn này sao, đi kêu bác sĩ, nhanh lên!"

Dì làm cơm không duyên cớ bị rống đến có chút ngơ ngác, sau đó phản ứng lại nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Bà đi ra ngoài còn quay đầu lại liếc mắt nhìn sắc mặt đáng sợ của Tấn Nguyên, nghĩ thầm chính mình đều là dùng loại phương pháp thô sơ này, còn rất hữu hiệu, bất quá cuống họng người thành phố đều quý giá, sợ là thật sự phải đi bệnh viện.

Trình Diệp khó chịu, theo bản năng cướp ly dấm, Tấn Nguyên vốn là cũng không quan tâm chuyện dấm chua, không để ý liền bị cậu cầm lấy, trơ mắt nhìn Trình Diệp một hơi đem toàn bộ dấm chua trong ly uống vào, cầm qua cái bánh bao trên thớt miễn cưỡng xuống nuốt.

Tấn Nguyên vội vàng ngăn cản cậu, lớn tiếng mắng: "Cổ họng sẽ rách! Chớ ăn!!"

Mới vừa nói xong, Trình Diệp liền ngậm lấy hai hàng nước mắt, dùng sức đem bánh màn thầu nghẹn tại trong cổ họng nuốt xuống, tội nghiệp nói: "Đi xuống!"

Tấn Nguyên: "...!!!"

Tấn Nguyên sợ cậu bị tâm lý, để cậu thử nghiệm liền nuốt một cái đồ vật, luôn mãi xác định trong cổ họng xác thực không có dị vật mới miễn cưỡng yên lòng. Truyện Trọng Sinh

Tấn Nguyên xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán: "Cũng quá hồ nháo, lần sau gặp phải tình huống như thế nhất định phải đi bệnh viện, bất kể là ăn hay là uống đều có khả năng làm cuống họng bị thương, em còn cho là đùa giỡn!"

Cuối cùng trực tiếp trách cứ: "Lần sau tôi không ở nhà thì không được ăn cá, dì Lưu, bất kể là cá gì cũng không làm cho em ấy ăn!"

"Không được!" Trình Diệp vừa nghe liền cuống lên, ánh mắt cầu viện rơi vào trên người dì Lưu, nhưng dì Lưu lập tức quay đầu không cùng cậu đối diện, rõ ràng cho thấy bà nghe ông chủ lớn.

Trình Diệp oan ức, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Chính là các ngài đột nhiên tiến vào hù đến tôi, cùng cá có quan hệ gì, con cá kia vốn không nhiều xương, không tin ngài hỏi dì Lưu đi, căn bản không có xương là mấy!"

"Mới vừa rồi còn nói hóc ít, hiện tại còn nói không xương." Tấn Nguyên bất đắc dĩ nhìn cậu, "Làm cái gì đuối lý cũng sẽ sợ sệt, tôi tiến vào lại làm em sợ đến như vậy?"

Trình Diệp còn thật sự làm chuyện đuối lý, cậu cẩn thận liếc trộm Tiếu Sở Bạch, trốn ở phía sau Tấn Nguyên không dám nói lời nào.

Tấn Nguyên đã sớm biết chuyện đêm hôm đó, nhìn ánh mắt cậu né tránh, liền biết cậu sợ sệt, dù sao nhiều máu như vậy.

Tiểu bạch thỏ đơn thuần như vậy, thấy mắt đỏ đều đỏ hơn, quả nhiên là đáng thương, nhưng cũng đáng yêu.

Trình Diệp cẩn thận kéo kéo vạt áo hắn: "Ngài hai ngày nay cũng chưa từng về, có chuyện gì sao?"

Cậu không dám nói có bị thương không, cũng chỉ là ánh mắt trên dưới lưu luyến, giống như laser quét nhìn muốn xác định trên người Tấn Nguyên có không có chỗ nào không khỏe.

Tấn Nguyên phất hạ tay cậu nắm ở trong tay của mình: "Không có chuyện gì, chính là bận quá."

Trình Diệp thở ra một hơi, nhưng khi nhìn thấy Tiếu Sở Bạch, hơi thở này còn chưa có triệt để đi ra liền nghẹn lại trong ngực, thiếu chút nữa nghẹn chết.

Đặc biệt là đối diện tầm mắt đối phương tự cho là hàm súc, kỳ thực nhìn qua liền vô cùng hung ác, càng sợ đến run.

Tấn Nguyên vỗ vỗ sau lưng cậu, giúp cậu thuận khí.

Trình Diệp nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngài ăn cơm chưa?"

Còn không đợi Tấn Nguyên trả lời, Tiếu Sở Bạch tức giận nói: "Cậu đi lên đi, chúng tôi còn có chính sự cần phải nói."

Trình Diệp dò hỏi mà nhìn về phía Tấn Nguyên, hắn cũng không muốn ở phía dưới, chỉ là theo bản năng mà trưng cầu ý kiến Tấn Nguyên mà thôi.

Dù sao Tiếu Sở Bạch là cái thứ gì, cậu ta nói thì cậu phải nghe theo sao?!

Tiếu Sở Bạch cau mày, còn tưởng rằng cậu lại không muốn đi, lý do chính là không ăn no, người như thế cậu ta thấy nhiều rồi, tận dụng mọi thứ như xoát cảm giác về sự tồn tại của chính mình, không để ý tới người khác có phải là có chính sự hay không, trước liền cùng Tấn Nguyên đàm luận không quá tốt, lại nhìn cậu cùng Tấn Nguyên quan hệ thân mật, càng là một trận lửa giận đột nhiên xông tới, Tiếu Sở Bạch lúc này liền nói: "Lát nữa ăn không được sao? Nhanh như vậy cậu liền đói bụng?"

Trình Diệp mím mím môi, khẽ cúi đầu không nhìn cậu ta, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Tôi hầu như đã ăn xong, các ngài bận, vậy tôi đi lên trước."

Tấn Nguyên kéo cậu lại, Trình Diệp đột nhiên không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa ngã vào trong ngực của hắn, may là đỡ ghế sô pha đúng lúc ổn định.

"Sao, làm sao vậy?" Trình Diệp cẩn thận liếc trộm Tiếu Sở bạch một cái, ý thức được hai người tư thế quá mức ám muội, vội vàng muốn tách Tấn Nguyên ra, "Ngài làm gì, còn có người ở đây."

Tấn Nguyên biểu hiện trên mặt dần dần biến mất, mặt hiển nhiên là rất không cao hứng, hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của Trình Diệp, tận lực ngữ khí ôn hòa: "Em đi ăn của em đi, không có chuyện quan trọng gì."

Tiếu Sở Bạch tức giận đến không nói ra được: "Anh, làm sao không quan trọng, đều thấy máu, chúng ta ngày hôm nay chẳng lẽ không nên thương lượng xem nên xử lý như thế nào, vài món hàng hóa không qua được hải quan kia thì sao?"

Tiếu Sở Bạch đều sắp tức giận đến phát nổ, cậu ta không nghĩ tới dưới đáy công ty nhà mình lại chứa không ít việc làm ăn như vậy, thậm chí quy mô khổng lồ, càng không nghĩ tới bọn họ lớn mật như thế, dĩ nhiên trực tiếp làm việc ngầm dưới công ty mẹ, này nếu như bị điều tra ra được, Tấn Nguyên - người dẫn đầu công ty là người đầu tiên chạy không thoát.

Tấn ca đến cùng là nghĩ như thế nào, hắn rõ ràng hiện tại không thiếu tiền không thiếu người, cần phải bí quá hóa liều, cùng đám tào lao đó lăn lộn hay sao!

Nói đến cái này, mặt Tấn Nguyên cũng có chút xanh: "Đã xử lý, chuyện này cậu không cần lo."

Tiếu Sở Bạch hít sâu một hơi: "Làm sao có thể không quản, anh, anh lúc đó làm sao bảo đảm, không phải nói từ đây không làm chuyện phạm pháp nữa sao, tại sao hiện tại vẫn còn dấn thân vào?!"

Trình Diệp nghe không hiểu, cũng không dám thật sự đi ăn cơm, cũng chỉ là núp ở trong lồng ngực Tấn Nguyên, không nói lời nào, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.

"Cái gì là phạm pháp, cái gì là không phạm pháp?" mặt Tấn Nguyên không hề có cảm xúc, ngữ khí nghe rất không tốt, nhưng xem ở nhiều năm giao tình vẫn kiên nhẫn giải thích, "Làm sao có khả năng hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ, lại nói các anh em đều vẫn đang đi theo, không làm cái này sống thế nào? Bọn họ đều là theo chân cha cậu từng vào sinh ra tử."

Tiếu Sở Bạch cười lạnh nói: "Bọn họ còn không phải đều là thấy cái này có thể kiếm tiền nhanh, làm cái gì không thể sống?"

Tấn Nguyên nặn nặn mặt Trình Diệp, cúi đầu hỏi: "Nghe hiểu? Em cũng cảm thấy việc này không thể làm?"

Trình Diệp lắc đầu, cực lực biểu thị chính mình nghe không hiểu.

Tấn Nguyên a cười ra tiếng, như pha trò mà bóp mặt của cậu: "Vậy em thuận miệng nói hai câu!"

Tiếu Sở Bạch đối với giọng điệu dửng dưng như không của hắn, ép lửa giận mím môi nói: "Anh, anh hỏi cậu ta, cậu ta thì biết cái gì?"

Trình Diệp cũng không giận, khéo léo vùi ở trong ngực của hắn, bị Tấn Nguyên hỏi quấn rồi mới bất đắc dĩ nói: "Hiện tại nếu như không tiện, liền đừng có gấp gáp chém đứt, nói không chừng còn có thể có kỳ ngộ mới." Cậu nhìn Tiếu Sở Bạch vẫn không coi cậu ra gì, nhỏ giọng nói, "Tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng biết anh em các ngài nhất định là đang làm dang dở, nếu như không nắm lấy cơ hội, sợ là không thể thấy hết chỗ tốt, tôi, tôi thật sự không hiểu lắm, chỉ là trước đây tùy tiện nghe mấy lần, ngài cũng biết, nhà chúng ta là cái tình huống kia, tránh không được, bất quá tôi thật không biết nên làm gì, liền tùy tiện nói một chút."

Ánh mắt Tấn Nguyên sáng lên, hắn không nghĩ tới Trình Diệp sẽ nói đến tử huyệt.

Tiếu Sở Bạch sắc mặt càng âm trầm, cười nhạo nói: "Cái gì mà cơ hội, còn có thể có cơ hội gì?! Các người không phải là muốn số tiền này ngày một nhiều hơn, vì thế không muốn buông tay mà thôi! Ngày tháng an nhàn thoải mái quá quen rồi, ai còn nghĩ tới ngày tháng nghèo nàn."

Trình Diệp nghẹn cổ, nhưng cuối cùng vẫn là không phản bác, tay nhỏ nắm chặt quần áo Tấn Nguyên, mắt cụp xuống thấp.

Tâm lý lại cười nhạo nói, thực sự là làm kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ, chính mình đeo vàng đeo bạc, cuộc sống quá an ổn, còn muốn xen vào sinh hoạt của người khác, thực sự là mặt lớn đến không tìm ra biên giới.

Tấn Nguyên nhíu mày: "Tiếu Sở Bạch, cậu có phải là cảm thấy tôi cũng là bởi vì tiền mới không muốn buông tay."

Tiếu Sở Bạch tâm lý chính là nghĩ như vậy, nhưng cậu ta lại không muốn thừa nhận người mình thích là vì tiền liền phạm pháp, cho nên há miệng không lên tiếng.

Tấn Nguyên sờ sờ mặt Trình Diệp: "Không nói thì thôi, cậu vẫn nên tập thành thói quen đi, muốn làm cái gì thì nói với Chu trợ lý, hắn sẽ giúp cậu an bài thỏa đáng."

Tiếu Sở Bạch trợn tròn cặp mắt: "Anh, anh đuổi em đi?! Anh vì chuyện này mà đuổi em đi!" Rõ ràng không phải như vậy, rõ ràng Tấn Nguyên vì mình mới chặt đứt hơn một nửa cơ nghiệp, nhưng bây giờ lại luôn mồm luôn miệng muốn mình rời đi.

Là Trình Diệp, nhất định là do cậu ta, nhất định là cậu ta nói xấu mình, cũng bởi vì hai ngày trước thái độ mình không tốt với cậu ta, buổi tối ngày hôm ấy lại cùng cậu ta đối nghịch!

Trình Diệp! Tiếu Sở Bạch đầy mặt phẫn hận, trợn mắt trừng Trình Diệp.

Trình Diệp bị cậu ta nhìn xương sống vèo vèo vèo hiện ra cảm giác mát mẻ, cái này tiếp cái kia run lên, sợ hãi dựa sát vào trong lồng ngực Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên cúi đầu, thưởng thức mái tóc mềm mềm nhung nhung của Trình Diệp: "Không phải tôi muốn đuổi cậu đi, là trong mắt cậu không tha cho tôi!"

Tiếu Sở Bạch mắt lạnh nhìn hắn: "Anh, cha em lúc trước đem công ty giao cho anh cũng đem em giao cho anh, hiện tại anh có người khác liền muốn bỏ em sao? Là cảm thấy em phiền phức sao?"

"Tiếu Sở Bạch!" Tấn Nguyên ngắt lời cậu ta, không kiên nhẫn nói, "Cậu là đang uy hiếp tôi? Công ty sở dĩ giao cho tôi mà không giao cho cậu đó là bởi vì công ty vốn là tôi cùng Bác Tiếu đồng thời dốc sức làm nên, ông ấy không muốn công ty bị hủy ở trên tay cậu." khóe mắt hắn nhướng lên nhìn Tiếu Sở Bạch, "Bác Tiếu qua đời không tới một tháng, cậu liền giải tán những anh em của ông ấy, cậu cho rằng những người kia đều là ai thu xếp! Cậu cho tôi thêm nhiều phiền phức như vậy, cho tới nay tôi có nói cái gì không? Bất quá là cậu bây giờ mở mang tầm mắt, nhìn không lọt chúng tôi mà thôi! Nếu cậu nể tình cha cậu thì đã không bắt tôi cắt đường sống của anh em!"

Trình Diệp cũng cảm thấy Tiếu Sở Bạch quá qua cầu rút ván, cậu ta hiện tại sinh hoạt phú quý đều là những người kia dùng mồ hôi và xương máu để đánh đổi, nhưng cậu ta sinh hoạt quá an nhàn ngay lập tức liền qua cầu rút ván, đáng hận.

Tiếu Sở Bạch trừng Trình Diệp, giận dữ nhấc lên cánh tay chỉ vào Trình Diệp, cắn răng nghiến lợi nói: "Kia cũng là bởi vì cậu ta, có phải là cậu ta không ưa em, có phải là do cậu ta muốn đuổi em đi hay không!!"