Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 45: Lão đại, mau cứu ta (12)




"Anh, lai lịch của cậu ta không rõ ràng em không nói, anh xem anh đối xử tốt với cậu ta như thế nào, còn không phải là coi cậu ta như ông hoàng hay sao? Một khi anh đối xử với cậu ta là ông hoàng chính là trúng kế của cậu ta rồi?"

Tiếu Sở Bạch nói khá là có đạo lý, nhưng Tiếu Sở Bạch lại không biết Trình Diệp không bị ai sai khiến, chỉ vì bản thân cậu, cũng không hại Tấn Nguyên, mà đơn giản cậu chỉ muốn báo thù mà thôi.

Thậm chí, sau khi cậu nói chuyện với Tấn Nguyên, Tấn Nguyên còn hỏi thái độ của cậu về Trình gia, Trình Diệp căn cứ theo nguyện vọng của nguyên chủ là muốn báo thù mà kêu Tấn Nguyên mạnh mẽ chèn ép Trình gia. Gia chủ Trình gia cũng vì bị cha Trình Diệp quấy nhiễu, sứt đầu mẻ trán chừng mấy ngày mới tìm được đầu nguồn, cuối cùng một lần bất chấp tất cả trực tiếp cắt đứt mối quan hệ với cha Trình Diệp để bày tỏ thái độ của mình.

Cha Trình Diệp không còn Trình gia làm chỗ dựa, lại bị Tấn Nguyên đè ép, đã sớm sa sút, hiện tại tuy vẫn chưa chết, nhưng trên người như có một ngọn lại một ngọn núi lớn đè lên, ngày nào đó có nghe tin ông ta từ trên ban công nhảy xuống cũng không có gì là lạ.

Thế này sao lại là muốn vì Trình gia tìm đường vươn lên, chuyện này có mà khiến Trình gia tan nhà nát cửa thì có.

Bất quá Tấn Nguyên cũng không cảm thấy đứa nhỏ của mình tàn nhẫn, dù sao hắn nhìn thấy dáng dấp đứa nhỏ sợ hãi rụt rè còn gặp ác mộng liên tục, cũng không dám nghĩ tới cậu đã từng trải qua những ngày tháng như thế nào.

Nếu như dựa theo suy nghĩ của hắn, hắn muốn làm cho cả Trình gia nợ đứa nhỏ bao nhiêu thì phải trả gấp bội lần.

Cho nên hắn cảm thấy những ai nói Trình Diệp tính kế hắn thì đều là bịa đặt, toàn là đoán mò.

Người khác có khả năng không biết, nhưng từ trước đến nay Trình Diệp sớm chiều ở chung với Tấn Nguyên nhiều khi chỉ vì hắn nói dăm ba câu liền bị dọa sợ, chung quy là hắn xem thường không thèm nghe những người tố cáo cậu.

Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tiếu Sở Bạch một cái: "Ông hoàng? Tôi vì cậu ta mới cắt đứt mối quan hệ hợp tác với Trình gia!" Ngược lại ánh mắt nhìn về phía Trình Diệp lại trở nên sủng nịch, nhìn dáng dấp đối phương ăn đồ ăn như chú chuột nhỏ cực kì dễ thương, khí thế sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hòa, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ quyết đoán tàn nhẫn, "Đồng thời bọn họ cũng biết, chỉ sợ hiện tại trên mặt thì lo lắng muốn tìm Diệp Tử xin lỗi, kỳ thực trong tâm đã hận Diệp Tử đến thấu xương rồi."

Trình Diệp bỗng dưng ngẩng mặt lên, một đôi mắt mèo tròn xoe trợn trừng, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng không phải là tức giận, nhìn về phía Tấn Nguyên ánh mắt thậm chí mang theo vui mừng, thậm chí không khống chế được mà nhếch nhếch khóe miệng, hiển nhiên rất vui vẻ, cậu và Trình gia, bất kể nguyên chủ hay là cậu đều không có chút tình cảm gì.

Tiếu Sở Bạch sững sờ, cậu ta điều tra đúng là quan hệ giữa Trình Diệp và người nhà không tốt, thế nhưng cậu ta không nghĩ tới cái cái tên này lại nhẫn tâm như vậy.

Người sinh ra nuôi nấng cậu ta mà nói đoạn tuyệt và đoạn tuyệt còn thật sự muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Người ác độc như vậy, cậu ta càng khẳng đỉnh là Trình Diệp có mục đích nên mới tiếp cận Tấn Nguyên, hơn nữa một khi đạt được mục đích đó, Tấn ca nhất định sẽ bị đối xử giống như cha Trình Diệp, lập tức bị lãng quên.

Mình không thể để cho Tấn ca đối mặt với nguy hiểm như vậy, nghĩ vậy cậu ta liền lập tức nói: "Ai biết cậu ta có phải coi anh là bàn đạp hay không, Tấn ca, anh cũng không thể để cậu ta lợi dụng như vậy!"

Tiếu Sở Bạch không cân nhắc đến những cái khác, chỉ muốn đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói cho Tấn Nguyên nghe, cậu ta biết với sự thông minh tài trí của Tấn Nguyên nhất định sẽ hiểu hơn cậu ta.

Nhưng Tấn Nguyên thông minh thì thông minh, đáng tiếc cái thông minh đó lại không có chút nào muốn dùng trên người Diệp Tử.

Hắn nhìn Trình Diệp, không chỉ có đeo lăng kinh u mê, mà còn là loại gạch men dày nặng, căn bản không nhìn thấy Trình Diệp có chỗ nào không tốt.

Tấn Nguyên nhìn cậu ta một cái: "Còn ai có thế lực lớn hơn tôi sao?" Nghĩa bóng chính là nếu đã có hắn làm chỗ dựa, làm sao còn có khả năng đi trêu chọc những người khác.

Khuôn mặt Tiếu Sở Bạch nháy mắt trở nên vặn vẹo: "Thân phận của anh không phải không lớn, cậu ta cũng nên tự mình biết mình, đương nhiên không..."



Tiếu Sở Bạch nói chưa hết, mà Tấn Nguyên lại không nhẫn nại nghe cậu ta nói tiếp, đặc biệt là hắn thấy Trình Diệp ăn càng lúc càng nhiều, còn tiếp tục như vậy buổi tối sẽ ăn không vô, hơn nữa... Trong mắt Tiếu Sở Bạch, hắn chẳng qua chỉ là lão lưu manh vừa ý sắc đẹp của Diệp Tử, chơi chán thì buông tay.

May là lực chú ý của Diệp Tử không ở bên này, nếu không đây không phải là đang muốn chia rẽ mối quan hệ giữa hai người sao!

Nhìn Tiếu Sở Bạch trầm mặt, ngữ khí không tự chủ được, cũng không khách khí: "Tôi đã nói là muốn bảo vệ em ấy cả đời, mắc gì phải xem em ấy như người ngoài!" Hắn sẽ vì cậu xây dựng một hoàn cảnh cả đời thư thái, muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ hy vọng cậu có thể đem ánh mắt dừng lại tại trên người hắn.

Tâm lý hắn cực kì nhạy cảm, hắn thậm chí muốn biết Trình Diệp muốn cái gì, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể giữ Diệp Tử lại bên mình, nhưng bây giờ hắn rõ ràng có thể cảm nhận được Trình Diệp cái gì cũng không muốn, chẳng qua là coi hắn thành một nơi tạm thời tránh gió.

Hai chữ tạm thời khiến Tấn Nguyên phát điên, hắn sợ khi mà Trình Diệp có năng lực liền quyết đoán rời đi, hắn phải nắm bắt thời cơ khiến Trình Diệp yêu hắn.

Bình thường khi Tấn Nguyên đưa ra một quyết định gì, đều có tám mươi phần trăm chắc chắn thành công, nhưng bây giờ, hắn thấy trong ánh mắt Trình Diệp nhìn hắn chỉ có cảm kích, hoàn toàn không dám khẳng định Trình Diệp nhất định sẽ yêu hắn.

Hắn thậm chí nôn nóng, tự ti, nếu như Trình Diệp không yêu hắn thì phải làm sao, nếu như cậu khăng khăng rời đi thì phải làm gì bây giờ.

Ý nghĩ tương tự vừa lóe lên, tâm Tấn Nguyên như bị một bàn tay lớn bóp nghẹn, đến thở cũng không ra hơi.

Bắt lại rồi trói cậu vào một căn phòng biệt lập? Trình Diệp có tức giận hay không? Có tức giận rồi không thèm để ý đến hắn nữa?

Nhưng bất kể cậu có tức giận hay không, hắn cũng muốn giữ cậu lại giấu đi.

Dù cho chỉ có được thân thể mà không có được trái tim! Chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn là tốt rồi!

Rõ ràng cảm nhận được khí tức chập trùng của Tấn Nguyên, tuy không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng nhất định có liên quan đến tên tiểu tam kia, nhưng có thể làm cho người vẫn luôn không có cảm xúc chập trùng như Tấn Nguyên sinh ra cảm xúc gợn sóng như vậy, Tiếu Sở Bạch cảm thấy cực kì ai oán.

Tại sao, Trình Diệp dựa vào cái gì, chẳng qua là có một gương mặt nhìn đẹp một chút, tại sao lại có thể khiến Tấn Nguyên yêu đến thế.

Tiếu Sở Bạch do dự một lát, lấy điện thoại di động ra: "Vừa nãy lúc anh còn chưa tới, em có tâm sự với cậu ta, có muốn biết cậu ta nói cái gì không!"

Tấn Nguyên cười lạnh: "Tôi chỉ muốn biết chuyện cậu hất một ly cà phê vào người em ấy là như thế nào? Nhìn thấy không, chúng tôi còn phải đi bệnh viện chuyên khoa để kiểm tra vết thương, cũng có thể tố cáo cậu cố ý tấn công người khác!"

"..." Đừng nói nữa, còn chưa đủ mất mặt sao, vai Trình Diệp hơi co lại, đè tay Tấn Nguyên, ra hiệu rằng mình không có chuyện gì.

Tấn Nguyên thở dài, xoa xoa đầu cậu.

Đứa nhỏ này cũng không phải thánh mẫu, khi đối phó với Trình gia thì không do dự chút nào, nhưng đối với người bên cạnh hắn, tựa hồ đặc biệt khoan dung.

Cái gì mà bị thương hay không bị thương, ly cà phê kia cũng không còn nóng bao nhiêu, đừng tưởng rằng mặt bôi đầy thứ màu xanh xanh kia thì có thể lừa người? Tên lừa đảo chính là tên lừa đảo, mọi phút mọi giây đều sẵn sàng lừa người.

Tiếu Sở Bạch nghẹn lại, mà chợt phản bác: "Em mở cho anh nghe!"

Bên trong ứng dụng ghi âm của điện thoại di động ngoại trừ mấy đoạn ghi âm ngắn của cậu ta với người khác về chuyện làm ăn, không có thứ gì khác, Tiếu Sở Bạch nhất thời cuống lên, tìm kiếm tới tới lui lui, thỉnh thoảng lại liếc trộm mặt Tấn Nguyên, không dám bỏ qua chút biến hóa nào.

Tấn Nguyên hơi thay đổi sắc mặt: "Cậu ghi âm cả chuyện hợp tác?"

Phải biết điều này mặc dù không có nghiêm cấm bằng điều luật, nhưng đều là ngầm hiểu ý, Tiếu Sở Bạch lại phá vỡ quy củ, cái này mà truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của công ty.

"Không phải, em chỉ..." Tiếu Sở Bạch trừng Trình Diệp, tâm lý suy đoán là do Trình Diệp giở trò quỷ, nhưng cậu vẫn luôn giữ điện thoại di động trong túi tiền của mình, chẳng lẽ có quỷ?

Tấn Nguyên nhìn đáy mắt không che giấu nổi sự chán ghét và căm hận của cậu ta khi nhìn Trình Diệp, càng thêm đề phòng Tiếu Sở Bạch.

Trình Diệp chạm vào ánh mắt ác ý của Tiếu Sở Bạch, rụt cổ một cái, đem mặt của mình giấu đi.

Tại nơi hai người không nhìn thấy, Trình Diệp lộ ra một nụ cười đầy ác ý.

Ngay khi Tiếu Sở Bạch biết mình không thể tìm thấy đoạn hi âm, đang chuẩn bị giải thích trước vài câu trong đoạn ghi âm, điện thoại di động đột nhiên lại bắt đầu tự phát ra một đoạn ghi âm!

"Nói tóm lại, phải bao nhiêu tiền cậu mới rời xa Tấn ca?"

"Anh có thể có bao nhiêu tiền?"

"... Tôi sẽ không để cho anh tổn thương Tấn Nguyên!"

"Nhưng mà anh ấy hiện tại yêu tôi, lời cậu nói anh ấy sẽ không nghe!"

...

Tiếu Sở Bạch kích động vạn phần: "Chính là cái này, chính là cái này, Tấn ca, anh nghe kĩ đi!"

Tấn Nguyên mặt không hề có cảm xúc, không nhìn ra đến cùng là có tức giận hay không, bất quá Tiếu Sở Bạch cũng không phải quá quan tâm, dù sao chuyện này nhất định sẽ tạo ra một vết rạn giữa hai người.

Mà Tấn Nguyên híp mắt một cái: "Gửi cho tôi?"

Tiếu Sở Bạch sững sờ, tiện đà nở nụ cười, lập tức bấm bấm điện thoại di động: "Được!"

Tấn Nguyên nhíu nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Tiếu Sở Bạch vốn đang rất vui vẻ, nhưng cậu ta lại đột nhiên phát hiện đoạn ghi âm gửi đi thất bại, cậu ta sốt ruột: "Có thể là đường truyền mạng không tốt, em một lát sẽ gửi lại cho anh nhé!"

Tấn Nguyên ý vị thâm trường nhìn Tiếu Sở Bạch một cái, Tiếu Sở Bạch nhất thời cứng đờ, cậu ta theo bản năng mà cảm thấy Tấn Nguyên hình như không tin cậu ta, nhưng đoạn ghi âm này là thật, chỉ là đường truyền mạng không tốt, nhất định là đường truyền mạng không tốt.

Tấn Nguyên không kịp chờ đợi, trực tiếp cầm điện thoại di động của cậu ta, nhấn nhấn nhấn trực tiếp gửi đoạn ghi âm qua, lúc đang tìm kiếm tên mình mình ngón tay Tấn Nguyên dừng một chút, 'Tấn ca', vẫn không có, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bấm số điện thoại của mình, kết quả nhìn thấy một chữ yêu, ánh mắt Tấn Nguyên nhất thời liền thay đổi.

Trình Diệp liếc mắt sang nhìn một cái, phát hiện ngoại trừ chữ yêu, còn có một chữ —— chồng.

Tấn Nguyên vội vàng muốn che mắt Trình Diệp, nhưng đối phương chớp hai lần, hình như là đang nói, xem tôi nói có đúng không, anh ta yêu anh!

Một mặt đắc ý tự hào, hoàn toàn không có sự ghen tuông khi bị cướp người trong lòng.

Tấn Nguyên khó chịu, lại oán hận Tiếu Sở Bạch thêm mấy phần, không kiên nhẫn nhấn nút xác nhận gửi đi, trực tiếp đưa điện thoại di động đập vào trong lồng ngực Tiếu Sở Bạch.

Đây chính là loại mới nhất, tuy điện thoại rất nhẹ, nhưng đập vào trên người, đặc biệt là nơi không có bao nhiêu thịt nên vẫn rất đau, Tiếu Sở Bạch đau đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống, cậu ta chưa kịp ai oán mà gọi anh, liền nhìn thấy Tấn Nguyên căn bản không có nghe ghi âm, mà trực tiếp gửi cho những người khác, còn nhìn cậu ta rồi nới: "Điều tra cho tôi, trong vòng mười phút phải cho tôi kết quả!"

Mặt Tiếu Sở Bạch cứng đờ tái nhợt: "Tấn ca, anh không tin em?"

Mình là người cùng hội cùng thuyền với Tấn Nguyên rất nhiều năm, có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho Tấn ca, sao anh ấy có thể không tin mình!

Tấn Nguyên không để ý tới Tiếu Sở Bạch mà xoa xoa cổ Trình Diệp đang hiếu kỳ nhìn sang, âm thanh mềm nhẹ nói: "Ăn ngon không?"

Trình Diệp cảm thấy bầu không khí căng thẳng, động một cái liền bùng nổ, căn bản không phải lúc thảo luận có ngon hay không, nhưng đối diện với ánh mắt dính nị của Tấn Nguyên cơ hồ có thể nặn ra sô cô la, không kìm lòng được nuốt nước miếng một cái, gật đầu: "Ăn ngon."

Tấn Nguyên khẽ cười một tiếng, âm thanh trầm thấp gợi cảm, nhưng cũng không phải là nụ cười danh cho Tiếu Sở Bạch.

Ngay lúc Tiếu Sở Bạch mặt tối sầm dự định nói cái gì đó để đánh vỡ bầu không khí kiều diễm giữa hai người, điện thoại vẫn luôn bị Tấn Nguyên nắm trong tay đột nhiên rung lên, hắn nhướng mày, nhìn Trình Diệp một chút, trực tiếp mở loa nghoài.

"Ngũ gia, đây là bản ghi âm cắt ghép, làm phi thường thô sơ, chỉ cần có chút kỹ thuật chuyên môn là có thể phân biệt được, cho nên..." Hắn phi thường không hiểu tại sao muốn hắn nghe loại âm thanh nghe một phát là biết thật giả này.

Đôi môi Tiếu Sở Bạch trong nháy mắt rút đi huyết sắc, cậu ta ngạc nhiên đứng lên: "Không thể như vậy!" Điện thoại luôn ở trong túi cậu ta, Trình Diệp từ đầu tới cuối đều chưa từng tiếp xúc với cậu ta, hơn nữa...

Cậu ta liếc mắt nhìn Tấn Nguyên, chỉ cần Tấn Nguyên ở đây, Trình Diệp tuyệt đối không thể giở trò ngay dưới mí mắt hắn... Mà Tấn Nguyên tuyệt đối xem thường nhưng chiêu trò này, cho nên, tại sao, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Tiếu Sở Bạch hết đỏ lại đen, nhưng cậu ta hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cả người đều hiện ra hai chữ mơ hồ, mờ mịt nhìn Tấn Nguyên.

666 thì lại nhìn đồ ăn đầy bàn mà chảy nước miếng: "Tại sao không đem ghi âm sửa lại một chút cho Tấn Nguyên nghe, để cho hắn nghe về kế hoạch ban đầu của Tiếu Sở Bạch."

Trình Diệp lườm một cái: "Nếu sửa lại mày không cảm thấy quá mức rõ ràng sao, với sự thông minh của Tấn Nguyên chắc chắn sẽ đoán ra được, hiện tại hắn biết trong lòng cậu ta có quỷ (*) nên sẽ không nghi ngờ tao." Nhiều lắm là cảm thấy bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên Tiếu Sở Bạch mới không thể đem đoạn ghi âm chỉnh sửa một cách tinh xảo hơn, hơn nữa... Thật sự trùng hợp như vậy sao, cậu ta làm cách nào cũng không gửi đi được, đến tay Tấn Nguyên đường truyền mạng lại gửi một giây là qua?

(*) Trong lòng có quỷ là kiểu trong lòng có ác tâm, làm điều xấu thì sẽ chột dạ sẽ có tật giật mình.

Cho dù Tiếu Sở Bạch sau này có che giấu, hoặc là lấy thêm ra nhược điểm gì của cậu, nhưng có chuyện này đi đầu, Tấn Nguyên có tin hay không vẫn còn chưa biết được!

666 suy nghĩ kỹ nửa ngày mới hiểu rõ ý tứ trong đó, bật ngón tay phát cho Trình Diệp thêm một giấy khen: "Vẫn là Đại Diệp Tử thông minh!!"

.....

"Chuyện gì xảy ra?" Âm thanh nhẹ nhàng nhàn nhạt, lại sợ đến sắc mặt trắng bệch, thanh âm run cầm cập, "Ngũ gia, lúc chuyển hàng xảy ra chút vấn đề."

"Vấn đề gì?" Tấn Nguyên nhíu mày, "Là vấn đề từ tôi hay là vấn đề từ cậu?"

Tấn Nguyên ở trước mặt những người khác và Tấn Nguyên ở trước mặt Trình Diệp hoàn toàn là hai người khác nhau, vào giờ phút này mặc dù mặt không hề biểu hiện ra cảm xúc nhưng lại khiến lòng người sinh ra sợ hãi, đặc biệt là khi hắn hỏi ngược lại, chính là sấp chớp giữa trời không, không ai chịu nổi.

Biết quyết định ngày hôm nay là sai, người phụ trách không dám tiếp tục suy nghĩ dựa vào may mắn, hai đầu gối mềm nhũn rầm một cái trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Là vấn đề của tôi, thủ hạ của tôi nợ nần nên ném hàng, lão đại ngài yên tâm, tôi... Rất nhanh, tôi chẳng mấy chốc sẽ tìm trở về."

Đôi mắt phượng của Tấn Nguyên hơi nheo lại, khóe mắt nhếch cao, rõ ràng là kiều diễm nhưng lại khiến người khác cảm thấy thật tà khí, khí tràng lạnh lẽo đến ngột ngạt, ngón trỏ gõ bàn một cái nói: "Mấy ngày?"

Trong thế giới ngầm không phải mấy ngày là có thể điều tra rõ ràng đồng thời đem hàng hóa hoàn hảo không chút tổn hại cầm về, phải biết đây chính là phỉ thúy thiên nhiên, sơ sót một cái là gà bay trứng vỡ, nhưng người phụ trách một câu phản bác cũng không dám nói, đôi mắt sợ hãi quỳ ở đó.

"Haizz." Tấn Nguyên phát ra một tiếng thở dài không rõ ý tứ, kéo ngăn kéo phía bên phải ra, lộ ra một cây súng màu đen khéo léo tinh xảo, hắn xốc lên mí mắt nhìn người phụ trách, thưởng thức cây súng trên tay.

Kim loại băng lãnh phát ra ánh sáng lộng lẫy đâm vào trong mắt người phụ trách, hắn cúi đầu, âu phục đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh trên trán như sông nhỏ xuống trên sàn nhà, hắn thậm chí có thể nghe thấy âm thanh mồ hôi va chạm với mặt sàn.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm sàn nhà màu đỏ nâu trước mặt, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ một giây sau chính là giờ chết của hắn.

Không ——

"Ngũ gia, Trình thiếu gia tỉnh rồi."

Ngũ gia đang xử lý chuyện quan trọng, thậm chí có người lớn mật đánh gãy, hẳn là không muốn sống nữa?!

Người phụ trách giật mình trong lòng, trong lòng trào phúng, mình đã là tượng đất qua sông (*) khó bảo toàn tính mạng, cư nhiên còn có lòng quan tâm người khác.

(*) Tượng đất qua sông: tượng đất là tượng được nặn bằng đất gặp nước là sẽ bị nhũn ra trở lại thành bùn đất nhão ở đây ý chỉ ko thể qua khỏi nữa, sắp chết tới nơi rồi.

Ngũ gia để súng xuống, thậm chí tỉ mỉ đóng kỹ ngăn kéo, trên mặt xuất hiện biểu tình như gió xuân ấm áp, so với biểu tình lạnh lẽo vừa nãy còn khủng bố hơn, đầu lưỡi người phụ trách ngứa ngáy, trực giác khiến hắn như bị đóng đinh ở trên sàn nhà.

"Tôi lập tức qua đó." Thanh âm Ngũ gia trầm thấp, dĩ nhiên có thể nghe ra cảm giác thân mật, người phụ trách thậm chí hoài nghi mình có phải là đã chết, tại sao ban ngày lại gặp quỷ.

"Ngũ gia, Trình thiếu gia còn ở trong phòng, nhưng không nhúc nhích, cậu ấy —— cậu ấy hình như là gặp ác mộng." Người bên ngoài nói cẩn thận từng li từng tí một, điều này làm cho tim người phụ trách như bị vuốt mèo gãi qua, hiếu kỳ không biết vị Trình thiếu gia này đến tột cùng là ai, có thể làm cho Ngũ gia trong nháy mắt băng sơn hóa gió xuân.

"Tôi lập tức qua!" Tấn Nguyên đứng dậy, lúc đi qua người phụ trách vai, hắn cúi người, dùng âm thanh thấp giọng chỉ có hai người nghe được nói, "Mười ngày, tôi cho cậu mười ngày, bất luận là dùng biện pháp gì, tôi cũng phải thấy được đống hàng kia."

Người phụ trách như được đại xá, vội vội vã vã dập đầu lạy đáp ứng, đợi đến khi thật sự bình tĩnh lại, thư phòng từ lâu đã không còn một bóng người, không bao lâu, đã có người mang theo hắn rời đi.

Ngồi trên xe, chờ xe đem biệt thự trên sườn núi quăng ở xa xa phía sau, người phụ trách mới từ trong túi tiền móc ra một tờ khăn ướt, tinh tế lau chùi mồ hôi trên trán.

Thiếu chút nữa đã đ*i ra quần rồi.

Mà lúc này sau khi sống sót, hắn lại không thể tránh khỏi sự hiếu kỳ, Trình thiếu gia trong miệng người giúp việc kia đến cùng là ai cơ chứ, thế mà lại có thể được Ngũ gia ưu ái như vậy.

Bất quá hắn không phải là người không có mắt, chuyện gì nên biết và không nên biết, tâm lý đều có một cán cân, rõ rõ ràng ràng.