Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 48: Lão đại, mau cứu ta (15)




Tấn Nguyên ném ngọc thạch cho Kỳ Hạn, nhưng lại không tìm được người kia, dù vậy Trình Diệp - người vẫn luôn ở nhà lại biết người đó ở đâu.

Trong dữ liệu thế giới, đó là một chủ công ty có tiếng ở phía nam—— họ Lâm, đoạt mối làm ăn, phỉ thúy và ngọc thạch khó kiếm lại lời cao, ai có thể nhịn được không chảy nước miếng?

Huống chi hàng hóa lần này trăm năm khó gặp, không riêng gì hắn, tất cả mọi phe phái đều nhăm nhe, dù ít dù nhiều đều dõi theo Tấn Nguyên.

Mỗi ngày mọi nhất cử nhất động của hắn đều như minh tinh trên màn ảnh, đều bị đem ra điều tra phân tích. Cái này cũng là nguyên nhân vì sao dạo này Tấn Nguyên bận rộn, nhưng chỉ cần có một chút thời gian liền sẽ về nhà.

Trước đây thì không thèm để ý, cái gì đối với hắn cũng không đáng kể, nhưng hiện tại, hắn có người mình muốn bảo vệ.

Nhưng bây giờ —— ngọc thạch bị lấy mất, ngay cả thiết bị dò tìm cũng mất dấu.

Ngoại trừ Tấn Nguyên, ngay cả người chuyên phụ trách cũng không biết, dù là Trình Diệp có dữ liệu thế giới cũng không biết chính xác~

Hàng mà đám người kia cướp là giả, hàng thật được giấu bên trong hầm của một chiếc thuyền nhỏ, lại không có ai canh hay đề phòng, mà chính vì đơn giản như vậy nên mới không ai chú ý, bình an đưa đến tay Tấn Nguyên.

Ba, bốn ngày trôi qua, Lâm gia cầm hàng, nhất định sẽ ý thức được bản thân đang lọt vào hố do Tấn Nguyên đào, chuyện này Lâm gia chắc chắn sẽ không cứ đơn giản cho qua như vậy, không tranh được bánh bao thì cũng phải tranh được khẩu khí.

Khoảng thời gian này Tấn Nguyên vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, bây giờ sợ là những ngày tháng yên bình này sẽ chấm dứt.

Tuy trên mặt không biểu hiện ra, nhưng trong nội tâm Tấn Nguyên lại có chút bận tâm đến sức khoẻ của Trình Diệp, Trình Diệp lại rất mong Lâm gia đến, dù sao —— thì cũng có thể trốn vận động.

Cậu không tin, lúc thoát thân Tấn Nguyên còn có thể nghĩ đến tình dục.

Tuy không làm gì, nhưng mỗi đêm ngủ cùng nhau cũng tránh không được sẽ hôn nhẹ sờ sờ hay ôm một cái, theo lý thuyết là không có gì.

Nam nhân mà, đều là động vật sống thiên về nửa thân dưới, huống chi Tấn Nguyên đẹp trai chân dài phục vụ còn rất tốt, nhưng Trình Diệp luôn cảm thấy thiếu một chút nhiệt huyết.

Cho dù Tấn Nguyên nói yêu cậu, nhưng nếu cậu không cảm nhận được, tất cả đều toi công.

Cậu biết Tấn Nguyên dù ngốc nghếch tin tưởng bạch liên hoa nói hưu nói vượn, là hung thủ hại chết người vô tội.

Trình Diệp cũng không phải thánh mẫu, nhưng cậu biết hắn đứng được trên vị trí hiện tại nhất định không thể không nhuốm máu tanh!

Nếu như người đó không liên quan đến Trình Diệp thì thôi, nhưng Tấn Nguyên lại là người gián tiếp hại chết nguyên chủ, bản thân cậu xuất hiện ở đây chính là vì nguyên chủ mà báo thù.



Cho nên, Tấn Nguyên, anh cũng không thể trách tôi đồng sàng dị mộng (*)!

(*) Đồng sàn dị mộng: Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.

Nhưng Tấn Nguyên chuẩn bị rất đầy đủ, hắn hiện tại có nhà có phòng, làm việc đương nhiên luôn trông trước trông sau, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tránh xảy ra chuyện không mong muốn.

Hắn đã sớm tìm xong đường lui, chỉ đang xử lý vài việc vặt khác sau đó liền dự tính đưa Trình Điệp đến nơi đảm bảo an toàn.

Tối hôm đó, sau khi Tấn Nguyên xử lý hết công việc ở công ty, bóp bóp sống mũi một mặt mệt mỏi đi vào phòng.

Một ly nước ấm xuất hiện trước mắt, Tấn Nguyên ngoắc ngoắc khóe môi, liền giữ tay cậu uống một ngụm, ôm người ngồi lên chân hắn, người thì ngửa về sau, dựa vào ghế salon: "Chuyển sang nơi khác ở nhé?"

"Hả?" Trình Diệp nháy mắt một cái, một mặt mơ hồ "Đang yên lành tại sao phải chuyển đi?"

Biệt thự xây ở trên sườn núi, đằng sau là một rừng cây nhỏ rậm rạp, xung quanh còn bao phủ bởi những bụi hoa, nhìn liền thấy yên tĩnh, lại còn bí ẩn.

Trình Diệp cảm thấy rất an toàn, nhưng Tấn Nguyên lại cảm thấy chỗ này có trăm ngàn kẽ hở, nếu như chỉ có bản thân, vậy hắn hoàn toàn là có thể an toàn chạy trốn, nhưng bây giờ bên cạnh hắn còn có một người ——

Cơ thể Trình Diệp vốn suy nhược, còn đang uống thuốc, căn bản không chịu nổi bất kỳ sai sót nào, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân.

"Trung tâm thành phố có được không? Giao thông thuận tiện, kế bên chính là khu thương mại, muốn mua cái gì cũng không cần nhờ đến Trung quản gia nữa, tự em đi mua là được." Tấn Nguyên như dỗ trẻ con, chậm rãi xoa xoa ngón tay cậu, ôn nhu hỏi.

"Em ở chỗ nào cũng được." Trình Diệp quỳ gối trên đùi Tấn Nguyên, ngước đầu lộ ra cái cổ trắng ngần, cậu nắm tay Tấn Nguyên, "Anh có ở cùng em không?"

"Em hỏi gì vậy, không ở với em thì ở với ai?" Tấn Nguyên bóp bóp chóp mũi cậu, "Nhưng mà thời gian gấp gáp, bên kia khả năng sẽ không thoải mái như bên này, em trước tiên thu thập chút đồ thường dùng, sau này cần thêm gì thì lại mua sau."

"Không, còn tưởng rằng anh..." Trình Diệp le lưỡi một cái, lúc nói chuyện cũng đã nhảy xuống sắp xếp hành lý, cậu thậm chí còn không cần đến vali, cũng chỉ mang hai bọc lớn, cầm quần lót của chính mình quay đầu lại mặt mày cong cong: "Có chỗ che gió che mưa là được, chỉ cần có anh."

"Nói hưu nói vượn." Tấn Nguyên cười trêu chọc, nhưng kì thực ánh mắt hơi trầm xuống, rất đau lòng cậu lo được lo mất, thẳng thắn đứng dậy ngồi xổm ở sau người cậu, đem cả người cậu đều ôm vào lòng, hai tay vòng qua eo cậu giúp cậu đeo tất, đè lên quần lót, bờ môi dán vào trán Trình Diệp, rất quả quyết nói, "Được, có anh ở đây." Anh vẫn luôn ở đây.

Buổi tối hôm đó bọn họ suốt đêm rời đi, Trình Diệp một câu cũng không nói, chỉ ngáp một cái, nắm tay Tấn Nguyên ngồi vào một chiếc xe màu đen, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không tìm được màu sắc thứ hai, dựa vào trên vai Tấn Nguyên ngủ gật.

Xe xuống núi, rời khỏi khu biệt thự, xe vững vàng rời đi, cũng không biết ngủ bao lâu, phía trước ầm ầm nổ vang, toàn bộ xe tựa hồ cũng rung lên, mạnh mẽ làm Trình Diệp bừng tỉnh.

Lòng bàn tay ấm áp của Tấn Nguyên truyền vào người Trình Diệp, cậu xoa xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ, một mặt mê man nhìn ánh lửa bắn ra bốn phía cách đó không xa, lại dụi dụi hai mắt nhìn kỹ, nhận ra lực nắm tay càng lúc càng lớn, Trình Diệp nhìn Tấn Nguyên, thế mà lại nhìn thấy trên gương mặt bất biến kia hiện ra biểu tình căng thẳng.

Cậu một câu cũng không nói, như là nửa đêm đột nhiên tỉnh mộng ngồi ngốc một lát lại nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ tiếp, thậm chí còn cọ cọ vai Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên: "..."

Tài xế: "..." Này là thần kinh thô cỡ nào mới, không nhìn ra tình hình hiện tại?

Xe của bọn họ là xe chống đạn, loại đạn bình thường sẽ làm xe hư hỏng, nhưng ai biết đối phương có phải là chó cùng rứt giậu hay không, cá chết lưới rách, không tiếc gây ra động tĩnh lớn cũng phải có ít lợi mới chịu bỏ cuộc.

Tài xế sốt sắng cầm tay lái, quay ra giảm thấp thanh âm nói: "Ngũ gia, làm sao bây giờ?"

Tấn Nguyên đều bồi dưỡng nhân lực ở bên này, mặc dù hắn không ra tay cũng thừa sức thắng, sở dĩ bây giờ bị áp chế, chỉ bởi vì ——

Muốn cho Diệp Tử ngủ ngon giấc.

Mà nếu đã bị đánh thức, vậy để cho đối phương trả giá bằng máu vậy.

Tấn Nguyên liếc mắt nhìn người đang nằm nghiêng trong lồng ngực của mình, ánh mắt thâm trầm, hắn trầm ngâm chốc lát liền phân phó: "Ra tay!"

Tài xế quẹo thật nhanh, nếu không phải Tấn Nguyên tay mắt lanh lẹ, cơ hồ muốn hất văng Trình Diệp ra khỏi xe, nhưng Trình Diệp —— che che miệng, vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Tấn Nguyên: "..."

Tài xế: "..." Nhìn cậu tỉnh táo, nguyên lai không phải thần kinh thô, chỉ là không muốn mở mắt ra thôi.

Tấn Nguyên cúi người, hôn lên trán cậu một cái, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Mà Trình Diệp vẫn như cũ chìm sâu vào giấc ngủ, như người bị bắt làm thí nghiệm cả ngày chỉ có ngủ và ngủ, mí mắt như bị dính keo 502, cũng chỉ có lông mi run rẩy dữ dội chớp hai cái.

Xe phi như bay, bỏ lại loạt xe đang đuổi theo, tài xế kính xe xuống năm centimet, một cái gì đó đen thùi thò ra khỏi kính xe, vèo mà một cái ngay sau đó là ầm ——một đường khói bay theo quỹ đạo thẳng tắp, nổ tung làm mảnh vỡ văng khắp nơi đâu đâu cũng có, thậm chí có mấy xe bị văng vào làn đường, trở thành đống hỗn độn.

Phía sau vẫn có xe theo sát không ngừng, con đường chật hẹp như trở thành trường đua xe chuyên nghiệp.

Tiếng ma sát chói tai của bánh xe, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, ánh mắt Tấn Nguyên lạnh lùng, phân tích tình thế.

Xem ra tối hôm nay, Lâm gia quyết định ra đòn sát thủ, dù sao ——

Ngọc thạch chỉ là mồi dẫn lửa, bọn họ nhìn chằm chằm tảng mỡ dày này đã rất lâu rồi, nếu có cơ hội một miếng nuốt trọn việc làm ăn bên phía Đông thì tuyệt đối sẽ không buông tha, trước giờ vẫn chưa động thủ là bởi vì thế giới ngầm làm ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến những gia tộc khác sợ hãi, dần dần bị cô lập.

Tấn Nguyên như có như không xoa tóc Trình Diệp, phát hiện tóc cậu đã rất dài, nếu không phải hơi quăn, chỉ sợ là sẽ chạm trúng lông mi, thất thần một hồi lại nghĩ đến việc tranh đoạt ngọc thạch lần này xem như cho Lâm gia lý do chính đang để cạnh tranh với hắn.

Cơ hội là cho không, có thể ăn được hay không phải xem vận mệnh của bọn họ.

Khóe môi hắn nổi lên một tia lãnh ý.

Coi bản thân là con trăn, có thể nuốt con mồi lớn hơn mình gấp mấy lần, chỉ tiếc —— nếu con mồi đó lớn hơn con trăn gấp ngàn gấp vạn lần thì sao, miệng sẽ bị rách, vậy coi như không bao giờ có thể tiếp tục ăn cái gì nữa.

Tài xế bắn súng rất chuẩn, mỗi một phát đều trí mạng, nhưng hắn tựa hồ quên mất là hắn đang lái xe, xe lạng một phát, Tấn Nguyên ôm Trình Diệp lăn một cái, Tấn Nguyên đang suy nghĩ, ánh mắt hơi ngưng lại, cả người đều bị ngã nhào xuống đất, thân dưới chặt chẽ đè lên nhau, mà thân thể người bên trên mềm mại run lẩy bẩy, nhưng vẫn nỗ lực che đầu và mặt của hắn.

Tấn Nguyên: "..."

Tài xế: "..." Mẹ ui, phi lễ, không thấy gì hết.

Tấn Nguyên trố mắt nháy mắt phục hồi tinh thần, đặt tay phải ra sau lưng Trình Diệp vỗ vỗ.

Trình Diệp nhắm chặt hai mắt, hoang mang rối ren mà nắm lấy Tấn Nguyên tay, cậu thậm chí che quanh người hắn trước, dùng ngực và bụng che đầu Tấn Nguyên, tự cho là đã che chắn mọi thứ rất hoàn mỹ không lộ ra kẽ hở nào. (Là tư thế anh Nguyên nằm bên dưới nhưng Trình Diệp nhà ta lại lấy ngực với bụng che đầu anh Nguyên vì sợ nổ làm anh Nguyên bị thương).

Tấn Nguyên nhìn lô cốt giống như chiến sĩ anh dũng hy sinh nhào vào trên người mình của Trình Diệp... Đôi mắt hơi híp híp, cũng không nói lên được tâm lý đến tột cùng có cảm nhận gì, chỉ cảm thấy mặn đắng cay ngọt bùi tụ tập cùng một chỗ, ngũ vị tạp trần.

Hắn liền nằm tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không nổ chứ?"

Trình Diệp còn đang run rẩy thân thể dừng một chút, bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin ngẩng mặt lên, nhìn bản thân còn nguyên vẹn, lại cảm nhận xe thậm chí chạy càng thêm vững vàng, một gương mặt trắng bệch —— dưới ánh mắt đùa cợt của Tấn Nguyên nhanh chóng đỏ lên.

Tấn Nguyên vẫn cho rằng có câu nói nói rất đúng, khi yêu thì luôn cảm thấy mình cho người mình yêu không đủ, sợ mình không xứng với người đó.

Hắn yêu Trình Diệp, nhưng hắn luôn đấu tranh với thứ tính cảm ấy, Tấn Nguyên vẫn luôn nghĩ bản thân yếu thế, hắn thậm chí tự ti, nếu như ngày đó người đi ngang qua không phải là hắn, nếu như hắn không có tiền có quyền, kia, Diệp Tử cậu sẽ tìm người khác đúng không.

Nhưng bây giờ, hắn thấy Diệp Tử không chút do dự nào mà nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ mình, điều này nói rõ, mặc dù đối phương còn chưa đến mức yêu, nhưng trong tâm nhất định là có hắn.

Tấn Nguyên mặt tùy tâm động, cười như được mùa.

Từ khi bị anh em mà cha nuôi tín nhiệm nhất phản bội hắn liền không bao giờ tin tưởng ai nữa, nhưng bây giờ, hắn có thể tin thêm một người, Trình Diệp, người hắn yêu sâu sắc.

Tấn Nguyên hôn một cái lên gương mặt đẽ lại hơi chút nhu nhược của thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Anh thật sự rất vui."

Mà Trình Diệp, đã biến thành một quả cà chua, trợn mắt giận dữ nhìn Tấn Nguyên lại bị mạnh mẽ chặn miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ không có ý nghĩa.

Tài xế: "..." Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì.

Không đúng, tôi đúng là đã làm sai, tôi không nên đắc ý vênh váo, tăng tốc thôi!

Ôi không —— hắn tuy rằng không dám nhìn tình hình phía sau, nhưng lỗ tai lại không điếc, thậm chí bởi vì quanh năm huấn luyện, năm giác quan của hắn đều nhạy bén hơn người bình thường.

** tiếng nước giống như gần ở bên tai, tài xế kẹp chặt chân chỉ hy vọng trận phong ba vừa nãy có thể tính thành lấy công chuộc tội.

Nhà mới được dọn dẹp, có thể thấy là mới mua thêm không ít đồ, thảm lông trải sàn giống với ở biệt thự, ngay cả dép lê cũng giống như đúc đôi ở biệt thự, Trình Diệp liền đi vòng vòng chỗ ở mới vui chơi, hắn đứng ở khúc quanh cầu thang đỡ tay vịn, chống cằm nhìn xuống phía dưới: "Thích?"

Hành lý đã được chuyển vào, vệ sĩ cũng không đi theo, cũng không biết những người ở khu phức hợp này đi đâu hết rồi. Trình Diệp hiếu kỳ hỏi 666, 666 đang xem bọt biển bảo bảo, thuận miệng nói: "Toàn bộ khu này đều đã bị Tấn Nguyên mua lại"

Trình Diệp: "..." Được rồi, thế giới của người có tiền tôi thật sự không hiểu.

Tấn Nguyên ngồi xổm người xuống, sửa sang lại hành lý, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu: "Em thích là tốt rồi, nếu có đồ gì muốn mua hoặc muốn nuôi con gì thì vẫn nên để cho tài xế mua giúp em, hoặc em mua online cũng được, rồi kêu vệ sĩ mang lên."

"Phòng ngủ ở lầu hai, kế cầu thang là thư phòng, sát bên phòng ngủ chính là thư phòng nhỏ cho em dùng." Tấn Nguyên tìm trong một đống rương lôi ra một cái túi nhỏ, mở ra sau tất cả đều là đồ ngủ đủ con vật của Trình Diệp "Em trước tiên đi tắm đi, muốn mặc đồ ngủ nào?"

Trình Diệp sốt ruột đến muốn xem phòng ngủ, tay cũng đã nắm đến chốt cửa, quay đầu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Mặc bộ caro sọc xám trắng giống anh đi."

"Mặc bộ chú báo hồng liền quần này đi." Tấn Nguyên khẽ mỉm cười, ngữ khí nhẹ như gió ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng trong đó để lộ một tin tức cực kì khủng khiếp.

Trình Diệp nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức nổi giận nói: "Đêm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, anh thế mà còn muốn làm —— chuyện như vậy, anh!"

Từ khi dọn nhà tới nay, Trình Diệp lần đầu tiên thẳng thắn đáp lại hắn, Tấn Nguyên thẳng tắp nhìn Trình Diệp, nói một cách đầy ý vị sâu xa nói: "Chính là bởi vì đã xảy ra loại chuyện đó, anh mới thật cao hứng."

Trình Diệp nói chuyện tranh đấu hắc bang, nhưng Tấn Nguyên lại nói là Trình Diệp liều mình bảo vệ hắn.

Tất nhiên Trình Diệp cũng nghe hiểu, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cậu trợn to mắt nhìn Tấn Nguyên nửa ngày, đối phương không hề bị lay động, thậm chí còn mang theo áo ngủ lắc qua lắc lại hai lần, cái đuôi màu hồng cũng vung qua vung lại, xấu hổ đến cực điểm.

Trình Diệp: "..." Rầm một cái đóng sầm cửa phòng, tim thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Mặc một chút, mặc em gái anh, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tháo cái đuôi ra nhét vào miệng anh!

Tắm xong đi ra, Tấn Nguyên khoác áo tắm, tóc tai hơi ẩm ướt, có vài giọt nước trên tóc thuận gương mặt cương nghị chảy xuống, trượt xuống lồng ngực màu mật ong, Trình Diệp đang lau tóc hơi hơi dừng tay, không tự nhiên mà nói: "Đồ dưới lầu đều sắp xếp xong rồi?" Đang khi nói chuyện, cậu còn không dấu vết nắm thật chặt áo tắm trên người.

Tấn Nguyên ngồi ở trên giường, hai tay chống về phía sau, nhìn chằm chằm Trình Diệp, chậm rãi nói: "Gấp cái gì, chúng ta trước tiên ăn mừng chuyển nhà mới, sau đó..." Hắn đứng lên, kéo qua khăn lông màu trắng giúp Trình Diệp lau tóc, nhìn xung quanh một vòng, nhẹ giọng nở nụ cười, "Đây chính là nhà của hai người chúng ta."

Trình Diệp lườm một cái, tầm mắt nhìn đến thứ màu hồng phấn trên giường, khụ khụ xoay đầu đi cố ý không nhìn: "Ồ? Vậy em gọi thức ăn ngoài, hai ta gọi món ngon ăn mừng một trận."

Tấn Nguyên: "..." Lúc này còn cái gì mà thức ăn ngoài, không phải nên ăn cái kia sao?

So với như thịnh yến trên cơ thể gì gì đó?! Tuy rằng hắn không chơi với người bên ngoài, nhưng dù gì cũng xem như là có kiến thức.

Cơ thể đặt đầy bánh ngọt và cá hồi cái gì hắn cũng không hy vọng xa vời, cơm canh đạm bạc đơn giản hôn nhẹ sờ sờ ôm một cái, thuận tiện chà xát đi vào cũng được.

Nhưng ngay khi Tấn Nguyên ảo tưởng giấc mộng ngàn vàng, Trình Diệp đã cầm điện thoại lên, trước tiên đổi lại vị trí mới sau đó nhấn nhà hàng gần đây, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Ôi chao, có tôm siêu cay, món lẩu cũng có giao nhanh, vị cay, đặt một phần đi."

Ăn vào sẽ đau mấy ngày mất, Tấn Nguyên trầm mặc, đè lại điện thoại của cậu, nói: "Anh đi nấu cháo cho em ăn." Hắn nói xong nghiêm túc nhìn Trình Diệp, trong con ngươi hiện ra vẻ kiên định không thể thay đổi, bữa cơm này không thể ăn.