Vài điều lưu ý lại vì có sự thay đổi:
Đầu tiên là sau khi edit chương này thì tui phát hiện ra là đội của TP là một tiểu đội nhỏ trong khu vực căn cứ do quân đội lập ra, nhưng do tác giả không nói đến tại sao gia nhập và gia nhập lúc nào nên tui cx không biết, báo cho mn để mn cứ mặc định là z đi ha😂.
Cái thứ hai là do có thêm nhân vật nên xưng hô dẫn chuyện sẽ có thay đổi xíu:
Trình Bạch Nghiên - cô ta
Tạ Vũ - cô, cô bé
Z thôi đó, mn đọc truyện vui vẻ!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mục tiêu đi thu thập vật liệu ngày hôm nay đã được thống nhất, chính là một cái siêu thị rất lớn ở gần khu biệt thự. Tận thế mới bắt đầu chưa tới nửa tháng, mặc dù có nhiều người còn sống, nhưng đồ ở nơi đó còn sót lại không ít.
Bọn họ đi rất nhiều người, không chỉ lái xe hơi, mà còn phải lái cả xe tải mới đủ chỗ, vẫn là Trình Bạch Nghiên và Trình Diệp không ưa nhau, cho nên Trình Diệp vừa ra biệt thự không nói hai lời liền trực tiếp lên xe tải do Dương Thịnh lái, khiến cho Trịnh Phi đang tính tới khuyên cậu một chút phải đứng khựng lại tại chỗ, bị hạ thấp mặt mũi như vậy có chút ngượng ngùng, lúc đang lúng túng thì bị Trình Bạch Nghiên kéo đi, liếc nhìn đuôi xe tải một cái.
May là vừa nãy không chào hỏi Trình Diệp, vị đại thiếu gia này, tính tình thật ngang ngược.
Trịnh Phi chậm rãi nheo mắt lại, trước đây hắn ta không hiểu sao lại cùng Trình Diệp tiếp xúc, chỉ là lúc học sơ trung hắn ta liền biết mình cũng có phản ứng với con trai, lúc nhìn thấy Trình Diệp, liền cảm thấy nếu một người như vậy có thể là nửa kia của mình, khi đi ra ngoài cũng rất kiêu ngạo... nhưng lại không phát hiện ra tính tình của Trình Diệp lại ngang ngược như vậy.
Trình Bạch Nghiên thấy hắn ta còn đang suy nghĩ về Trình Diệp, mặt liền mất hứng đâm đâm cánh tay của hắn ta, làm nũng: "Trịnh ca, em khát, đều tại Trình Diệp, chỉ là chút nước mà cũng không nỡ chia cho mọi người..."
Đồng Phồn thấy liền nổi trận lôi đình, há mồm muốn bất bình cho Trình Diệp, lại bị Uông Hải ngăn cản, ở sau lưng hướng về phía Trịnh Phi bĩu bĩu môi, lắc đầu ra hiệu cậu ta nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Đồng Phồn tức giận, nhưng... Cậu ta ôm ngực, lườm một cái dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trịnh Phi bị Trình Bạch Nghiên dính sát rạt, không phát hiện sắc mặt mấy người phía sau đều không đúng lắm, chỉ cùng Trình Bạch Nghiên bơi trong bể mật ngọt.
Bọn họ bây giờ còn đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, hai người như dính vào làm một, Trịnh Phi thậm chí quên luôn chuyện phải giữ ý trước mặt mọi người, cực kì ân cần với Trình Bạch Nghiên.
Trừ hai người họ ra, mọi người ai cũng lúng túng, tất cả mọi người liền nhắm mắt nghỉ ngơi, giả bộ không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.
Trong xe hơi không ai nói gì, trong xe tải lớn Trình Diệp còn đang muốn đùa giỡn Dương Thịnh một chút, nhưng cảm thấy mệt, liền tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu ngủ.
Dương Thịnh lái xe rất vững, mặc dù đường đi không bằng phẳng, nhưng Trình Diệp cũng không cảm thấy xóc nảy, bị âm thanh Đồng Phồn gọi cậu làm choàng tỉnh, mọi người rất nhanh đã đi đến siêu thị.
Dị năng giả hệ tấn công quét sạch tang thi, mở đường cho những người phía sau, nhưng Trình Diệp thấy vài dị năng giả hơi yếu đang điên cuồng thu thập vật tư, chỉ cần dùng được thì tất cả đều nhồi vào balo.
Nhưng Trình Diệp thì lại nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, đem tất cả hàng hóa thức ăn nước uống trên kệ thu vào không gian, chỉ nhét một phần vào trong balo để nguỵ trang.
Cũng không phải do cậu thiếu ăn, cậu thậm chí đã nói cho Dương Thịnh biết một phần không gian của mình, cho dù lấy ra một đống trái cây, rau củ mới cũng không sợ Dương Thịnh cảm thấy kỳ quái. Lý do mà cậu gom hết đồ là vì cậu không muốn mọi người lấy được quá nhiều vật tư.
Một là không cho Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên có cơ hội nghỉ ngơi, hai là chỉ khi đồ vật khan hiếm, mới có tranh chấp và mâu thuẫn.
Trong dữ liệu thế giới, tiểu đội của bọn họ mặc dù không tính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng cũng có không ít dị năng giả, mỗi khi lấy được vật tư, sau khi nộp lên trên không chỉ có thể nuôi sống mấy người bọn họ, mà còn thừa lại không ít.
Ăn uống no đủ sẽ không sinh ra tâm phản loạn, nhưng —— một khi dân chạy nạn nhiều hơn, nhà ai mà có chút lương thực dư sẽ dễ gặp ăn cướp hơn~
Cậu rất thích xem tình cảnh Trình Bạch Nghiên vì một chút đồ ăn mà la hét trừng mắt với mọi người, đứng nhìn cô ta giương cung bạt kiếm với mọi người rất thú vị.
Bất quá, lúc cậu thu đồ vào không gian còn không thèm tránh né Dương Thịnh, đối phương cũng chỉ là nhìn nhiều hơn một chút, con ngươi chuyển động tựa hồ nghĩ tới trước đây Trình Diệp đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, con ngươi ám trầm không hề nói gì, thậm chí còn giúp cậu đánh tang thi.
Trình Diệp nhíu mày, cho hắn vài cái liếc mắt, thuận tiện còn gom vài thứ, bởi vì vội vàng mà trông có vẻ dữ tợn.
Mà Dương Thịnh lại như thấy gì đó rất vui, ngoắc ngoắc khóe môi.
Đôi môi hắn rất mỏng, màu sắc nhàn nhạt, thường thường đều mím thành một đường, nhưng hơi nhếch lên nhìn rất đẹp, Trình Diệp nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy nụ cười này có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.
"Cẩn thận!" Dương Thịnh kéo tay cậu một cái, cổ chân Trình Diệp xoay một cái ngã vào trong ngực của hắn, âm thanh khiêu gợi xuyên qua lỗ tai, Trình Diệp nghiêm mặt, "Cảm ơn."
Vừa nãy bị mê hoặc bởi nụ cười của Dương Thịnh, đương nhiên không có để ý phía sau kệ hàng có một con tang thi mặc đồ nhân viên!
Cũng may tang thi hơi mập, bị đập kẹt vào giữa vách tường và kệ hàng, bằng không Trình Diệp đã bị cào trúng.
Thấy cậu không có chuyện gì, sắc mặt Dương Thịnh vốn dĩ đang trầm xuống lại rất tươi lên, tựa hồ biết tại sao cậu lại thất thần, khóe môi cong hơn mấy phần, dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Cẩn thận, tập trung chuyên môn chút, lát trở về từ từ nhìn cũng không muộn!"
Tai Trình Diệp giật giật, cổ ửng đỏ.
Gương mặt trắng như tuyết cũng phớt hồng, bị tóc đen che lại một phần.
Lúc Dương Thịnh định giơ tay vén tóc cho cậu, Đồng Phồn thở hổn hển chạy tới, sốt sắng hỏi: "Diệp Tử, cậu không sao chứ, tôi ở xa xa nhìn thấy thiếu chút nữa bị dọa chết!"
Bầu không khí kiều diễm bị đánh tan, Trình Diệp hít một hơi thật sâu: "Không có chuyện gì, may là có Dương Thịnh, nếu không đúng là không ổn rồi!" Cậu nói rồi cảm kích nhìn Dương Thịnh cười cười, ở góc độ Đồng Phồn không nhìn thấy cậu nhìn hắn khiêu khích ngoắc ngoắc khóe môi.
Dương Thịnh: "..." Quay đầu đi chỗ khác.
Đồng Phồn tức giận nói: "Lại không nhìn thấy ả tiện nhân kia đâu, nhất định là lại đi lấy đồ dùng cho nữ rồi, thật là phiền phức, lần nào cô ta cũng tụt lại phía sau! Sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra!"
Trình Diệp liếc trái liếc phải rồi mới nói: "Không có chuyện gì, tôi cũng không nhìn thấy Trịnh Phi, có anh ta đi theo thì không gặp chuyện phiền phức gì đâu."
Ai sợ bọn họ gặp phiền phức, chỉ là... Hai người kia... Nhìn mặt Trình Diệp rất bình tĩnh, Đồng Phồn muốn nói lại thôi.
Trình Diệp cười cười: "Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
"Không, không có gì." Rõ ràng là có chuyện, nhưng cậu ta không muốn nói, Trình Diệp cũng không hỏi kỹ, việc quan trọng nhất định sẽ nói, dù sao Đồng Phồn cũng là một 'cậu nhóc' thật thà, Trình Diệp năm lần bảy lượt chọc cậu ta, cậu ta đều ngượng ngùng.
Balo không quá lớn nên bỏ cũng không được bao nhiêu đồ, nhưng chạy ra để lên xe lại chạy vào một chuyến nữa không những mệt còn nguy hiểm, cho nên bọn họ không thu thập vật tư được bao lâu, liền về chỗ tập hợp.
Trình Diệp chú ý tới Trình Bạch Nghiên ỷ có người bảo vệ, không mang balo mà lại dùng tay không.
Lúc nhìn thấy balo cậu xẹp lép, không khỏi trào phúng nở nụ cười, thậm chí còn nhích sát vào ngực Trịnh Phi, cười khiêu khích nhìn cậu.
Trình Diệp lườm một cái, không tính toán với cô ta.
Trình Diệp và Dương Thịnh trở lại xe tải, cậu lục balo sau lưng mình, lại nhắm mắt sửa sang lại không gian của mình, cao hứng nói: "Không tệ, tôi đã hốt sạch kho lạnh, buổi tối tới phòng tôi đi, tôi làm thịt cho anh ăn."
Khoảng thời gian này bọn họ ăn rất nhiều thứ linh tinh, thịt và rau vì thời tiết của tận thế nên không thể bảo quản lâu ngày, có tìm thấy thì cũng không thể ăn. Nhưng bởi vì trong không gian đều là vật còn sống, không phải là không dám sát sinh, nhưng bình thường cậu sẽ không làm, cho nên cũng đã rất lâu rồi cậu không ăn thịt.
Thấy Trình Diệp giống như mèo con ăn vụng thành công, một đôi mắt tròn xoe đen lay láy xoay vòng vòng, tràn đầy tinh quang.
Dương Thịnh tiếp tục nắm thật chặt vô-lăng, không để ý lắm, trầm thấp ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Xe mới vừa khởi động, còn chưa kịp đi ra ngoài, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Trình Diệp tò mò nhìn sang, một người bỗng nhiên bị đánh bay ra ngoài, bay xa tới năm, sáu mét mới rơi xuống, nửa ngày cũng không bò lên được.
Trình Diệp trợn tròn mắt, hóng nửa ngày mới phát hiện nguyên lai là vì đồ ăn mà đánh nhau, cậu cũng không muốn rước thêm phiền, nhưng đồng đội phía sau không biết tại sao lại dừng xe.
"Chúng tôi là người nhìn thấy trước, có bản lĩnh thì cướp lại đi?" Đại ca cầm đầu là tên tóc vàng tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, lớn lên rất xấu xí, cũng không biết vừa nãy có phải là do hắn ta ra tay hay không, nhưng trên mặt hắn ta là nụ cười đắc ý, nói lớn cho tất cả mọi người đều nghe, hắn ta không phải người dễ chọc.
Có mấy người đi tới dìu nam nhân bị đánh kia dậy, nhưng hắn ta đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Một cô gái kêu khóc mắng: "Nhóm các anh khinh người quá đáng!" Không phải khóc sướt mướt, mà là trực tiếp rống lên.
"Bắt nạt cô đó, sao, chẳng lẽ còn muốn đi tìm cảnh sát? Nói cho cô biết, bây giờ đã là tận thế, có thực lực mới có thể nói đến quyền lợi!" Nam nhân kia cười nói, đi lên trước nắm cằm cô gái, "Nhìn cô cũng không tệ, đi cùng tôi, bảo đảm cô mỗi ngày đều được ăn uống no say!"
"..." Người nọ chưa bao giờ xem tiểu thuyết à, đây không phải là lời kịch điển hình của pháo hôi sao, ghét bỏ bản thân sống lâu quá rồi sao?
"Các người làm gì đấy?" Trình Bạch Nghiên vốn dĩ cũng không muốn quan tâm chuyện không đâu, nhưng cô ta mới vừa thấy qua cô bé này.
Cô bé này hình như là dị năng giả hệ không gian, cô ta tận mắt thấy cô bé cầm lấy đồ, nó liền biến mất không thấy tăm hơi, nhất định là có không gian.
Mới vừa rồi còn đang hâm mộ, không nghĩ tới lại may mắn như vậy, có thể gặp lại. Nếu mình có thể lợi dụng cô bé, đây chẳng phải là có thể trộm giấu không ít đồ ăn sao.
Cô ta nhìn thấy cô bé tựa hồ có hơi khốn khó, mắt Trình Bạch Nghiên sáng rực lên, nếu như cô ta có thể cứu cô bé về, chẳng phải sẽ ngay lập tức trở thành bạn bè sao. Cho nên Trình Bạch Nghiên lập tức bảo Trịnh Phi dừng xe, cô ta là người đầu tiên lao xuống che ở trước mặt cô bé, bày ra bộ dáng chúa cứu thế, "Các người sao lại vô sỉ như vậy, bây giờ đã là tận thế, nhân loại sống có bao nhiêu gian nan, còn muốn tự giết lẫn nhau?"
Đồng Phồn trông thấy đều sợ đến ngây người, bọn họ không biết cô bé là dị năng giả hệ không gian, nhưng cũng biết Trình Bạch Nghiên là người không có lợi không dậy sớm, mọi người đều đứng ở một bên mắt lạnh nhìn, nhìn xem cô ta nháo cái gì.
Trình Bạch Nghiên căm phẫn, nhưng tay vẫn luôn lôi cánh tay Trịnh Phi, chỉ cần một chút dị động, sợ rằng cô ta là người bỏ chạy đầu tiên.
Cô bé nhìn Trình Bạch Nghiên giả vờ giả vịt, mặc dù mình đang nằm ở yếu thế, nhưng đáy mắt vẫn tỏ ra xem thường.
Người hư tình giả ý như vậy cô thấy nhiều rồi, bọn họ căn bản không thật lòng giúp đỡ cô, chỉ thông qua việc diễn trò để đạt được mục đích của bọn họ mà thôi.
Cô căn bản không đặt bất cứ hy vọng gì ở Trình Bạch Nghiên, thậm chí còn trợn mắt nhìn cô ta mấy lần.
Trình Bạch Nghiên lúc này đã nổi giận, cô ta cảm thấy lòng tốt của bản thân bị xem là lòng lang dạ thú, cũng không quan tâm những người khác còn đang mơ ước vật tư của bọn họ, liều mạng lao lên rùm beng với cô bé.
Cô bé mới vừa mất đi người thân, không muốn cùng cô ta gây chuyện, nhưng Trình Bạch Nghiên cứ bám lấy không tha, hai người dây dưa không ngừng.
Tên Tóc Vàng (*) cười ha ha, nhìn về phía Trình Bạch Nghiên: "Này em gái, sao, có muốn đi cùng anh không, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon."
(*) Tác giả gọi thành biệt danh của đại ca cầm đầu luôn nha nên tui viết hoa.
Trình Bạch Nghiên sắp bị Tóc Vàng làm cho buồn nôn, cô ta ỷ vào Trịnh Phi ở đây, nổi giận nói: "Cút!"
Từ khi tận thế đến và thức tỉnh được dị năng, Tóc Vàng chưa bao giờ bị người khác làm mất mặt như vậy, hắn ta tức giận liền tát Trình Bạch Nghiên một cái, trên da thịt trắng nõn liền hiện ra năm dấu ngón tay đỏ chót.
Trình Bạch Nghiên không thể tin được bưng mặt của mình, quay đầu nhìn Trịnh Phi.
Trịnh Phi ngẩn người một chút, cũng không muốn cùng người này đối địch, đặc biệt là người này ở gần căn cứ của hắn ta, nói không chừng là dị năng giả.
Nhìn ra Trịnh Phi do dự, Lông Vàng càng lên mặt, cười gằn liền đi tới sờ đùi Trình Bạch Nghiên.
Trình Bạch Nghiên ăn mặc mát mẻ, váy rất dễ bị tốc lên, lộ ra cái đùi trắng nõn bên trong, cô ta kêu to a a a như con vịt, thẳng một mạch đi ra phía sau Trịnh Phi.
Nhìn ra Trịnh Phi là một tên nhu nhược, Tóc Vàng một chút không sợ Trịnh Phi, thậm chí còn bắt lấy tay hắn, vênh váo tự đắc nói: "Tiểu tử, giao cô ta cho tôi rồi mau mau cút đi, ngày hôm nay lão tử vui vẻ, không so đo với các người."
Trình Diệp chà chà hai tiếng: "Cũng thật là biết gây phiền phức cho người khác!" Cậu cũng không muốn xuống xe, nhưng là một người bạn trai yêu tha thiết Trịnh Phi, trơ mắt nhìn Trịnh Phi bị vũ nhục hình như rất thiếu đạo đức.
666: "..." Đại Diệp Tử à, có phải cậu cảm thấy ở trên xe không nhìn thấy rõ nên mới đi xuống nhìn cho kĩ đúng không?!
Dương Thịnh cau mày, ngăn cậu lại.
Trình Diệp thấy buồn cười, quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy, lo lắng cho tôi hay là ăn dấm?"
Có chút ăn dấm, nhưng lo lắng nhiều hơn, mấy người này tuy nhìn có vẻ như dị năng không quá cao, nhưng nếu dám huênh hoang đắc ý như thế, chắc chắn là có hậu chiêu. Đây cũng là căn cứ ở gần căn cứ họ, nếu như ẩu đả với dị năng giả thì cũng không tốt lắm.
Huống chi, cho dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng đã xảy ra xung đột, không cẩn thận mà bị vạ lây Dương Thịnh cũng cảm thấy đau lòng. Cho nên hắn không muốn Trình Diệp xuống.
Nhưng hắn vẫn giữ một gương mặt than, Trình Diệp thấy mặt hắn không hề có cảm xúc mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng, giơ tay ra dùng sức gạt tay Dương Thịnh, nói: "Được rồi mà, đều là người cùng một tiểu đội, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?"
Chung một tiểu đội? Lúc tay Trình Diệp vừa đặt ở trên cửa xe, Dương Thịnh bỗng nhiên thấp giọng nói: "Cậu muốn cứu tiểu đội, hay là muốn cứu Trịnh Phi." Chắc chắn sẽ không phải là Trình Bạch Nghiên.
Trình Diệp dừng một chút, bỗng nhiên quay đầu lại, nhếch miệng cười cười: "Khác nhau ở chỗ nào sao?"
Khác nhau rất lớn, nhưng Dương Thịnh còn chưa kịp nói, Trình Diệp đã đi xuống.
Dương Thịnh nhìn Trình Diệp dứt khoát đi xuống, tâm tình phức tạp —— hắn hình như không có tư cách xen vào chuyện này.
...
"Buông tay ra!" Ngay lúc Trịnh Phi không nhịn được giơ tay chuẩn bị tấn công, Trình Diệp từ trên xe tải nhảy xuống, lạnh lùng trừng Tóc Vàng.
Nhìn thấy mặt Trình Diệp, Tóc Vàng trợn tròn cả mắt, sao lại còn đẹp hơn cả hai tiểu mỹ nữ ở đây vậy.
Hắn ta híp mắt, lại gần liền muốn sờ mặt Trình Diệp: "Hêy, em trai nhỏ này nhìn rất là quen mặt nha."
"Cút!" Ngay lúc hắn ta sắp chạm trúng Trình Diệp, trên cổ tay truyền tới một trận đau nhức, một thanh âm lạnh như băng vang lên, Tóc Vàng nhìn người mặt đen như diêm vương đứng đằng sau em trai nhỏ, trong lòng có chút ngỡ ngàng.
Trong lòng hắn ta cảm thấy người này cũng không dễ trêu chọc, bản thân rất có thể sẽ chết.
Tóc Vàng trước kia làm người giao hàng (shipper), rất biết nghe lời đoán ý, mà kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức quay người, mang theo đàn em của mình, cũng không thèm quay đầu lại, rời đi.
Người kia mạnh hơn hắn ta nhiều, không phải người mà hắn ta có thể đứng ngang hàng. Hắn ta có thể lăn lộn sống lâu đến bây giờ, cũng là dựa vào bản lĩnh nhìn người này.
Đồng Phồn nhìn thấy Trình Diệp che ở phía trước Trịnh Phi, nhưng lúc Tóc Vàng tính sờ Trình Diệp, Trịnh Phi lại nhìn về phía Trình Bạch Nghiên, lúc này mới tạo cơ hội cho Dương Thịnh "cứu mỹ nhân".
Đồng Phồn nhìn Trình Bạch Nghiên núp ở phía sau Trịnh Phi, vẫn cứ luôn lôi kéo Trịnh Phi không cho hắn ta tới gần Trình Diệp, máu nóng dâng lên não, chỉ là ở đây có quá nhiều người, không thể nói ra.
Cậu ta tức giận mà không có chỗ trút, liền mạnh mẽ đâm đầu con tang thi ở bên cạnh mấy lần, nát thành cháo, buồn nôn muốn chết.
Cô bé thở ra một hơi, nhìn nam nhân đã tắt thở trên mặt đất, đáy mắt bắn ra vô tận phẫn hận cùng sự mệt mỏi cực độ, Trình Diệp liếc mắt nhìn cô một cái, nhận ra Dương Thịnh không cao hứng liền lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cậu cũng không phải muốn cứu người, chỉ là không thể đứng nhìn Trình Bạch Nghiên đi tìm chết, còn liên lụy nhiều người khác nữa, cho nên cũng không nói chuyện với cô bé, chỉ làm như bình thường nói với Trịnh Phi hai câu, lại bị Trình Bạch Nghiên tách hai người cậu và Trịnh Phi ra làm cho đau đầu, tùy tiện nói hai câu liền về lại xe tải.
Mà Dương Thịnh, cũng liếc mắt nhìn cô bé tựa hồ đã không còn ý chí sinh tồn, theo sát Trình Diệp lên xe.
Mà Trình Bạch Nghiên, lại như kẻ giành được thắng lợi, ngẩng cao cổ khoe khoang một trận, lập tức quên mất vừa nãy cô ta là người cãi nhau với cô bé, lập tức từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi cứu cô, cô lấy cái gì để báo đáp tôi?"
Cô ta chỉ là muốn hỏi một chút thôi, cô bé rốt cuộc có phải là dị năng giả hệ không gian hay không hoặc là giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô ta từng đọc, có ngọc bội hoặc là bảo bối gia truyền gì đó có thể mở ra không gian.
Câu này vừa nói ra, mặt những người khác rất khó coi, rất nể độ mặt dày không biết xấu hổ của Trình Bạch Nghiên!
Cô ta không hề làm gì, còn thiếu chút nữa kéo thêm họa cho bản thân, thế mà giờ còn dũng cảm ở đây làm người khác buồn nôn, cô ta tự biến mình thành chúa cứu thế.
Cô bé lườm một cái, không muốn nói chuyện với Trình Bạch Nghiên. Cô bé liếc mắt nhìn về phía xe tải, cũng biết hai người vừa nãy giúp cô cũng không phải thật sự muốn giúp cô, chỉ là có một đồng đội heo mà thôi, nhưng điều này cũng chứng minh đối phương không có ý lợi dụng cô, cô ngược lại rất muốn kết bạn một phen.
Bất quá đối phương hình như có hơi lạnh nhạt.
Cô suy nghĩ một chút, tầm mắt nhìn về phía Đồng Phồn vừa nãy có nói chuyện với Trình Diệp, có thể nói chuyện với hai người kia chắc không phải người xấu, có thể giao lưu. Trình Diệp không để ý bản thân có cứu người hay không, cậu chỉ cảm thấy cậu nên ở trước mặt người ngoài xây dựng hình tượng yêu thắm thiết Trịnh Phi, như vậy khi gian tình giữa Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên hoàn toàn bị phơi bày, cậu có thể nhanh chóng chiếm thế thượng phong, đứng trên đỉnh cao của đạo đức.
Hơn nữa, vừa nãy Trình Bạch Nghiên ăn nói khó nghe như vậy cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Kỳ thực, Trình Bạch Nghiên vốn thiển cận, thích chiếm tiện nghi nhỏ, ngực lớn nhưng không có đầu óc, chỉ là nguyên chủ quá khoan dung cô ta, lại đi theo hướng thanh cao, không muốn giải thích những tin đồn liên quan đến mình, cho nên mới bị cô giội một thân nước bẩn, thân bại danh liệt.
Chỉ cần Trình Diệp nói ra, sau đó hành động, thì tâm cơ cỡ Trình Bạch Nghiên chỉ là con muỗi.
Trình Diệp đi theo kịch cung đấu, nhưng Trình Bạch Nghiên chỉ là Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang (*) mà thôi!
(*) Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang: tên của cừu vui vẻ và sói xám.
Trên đường trở về, bởi vì nhiều hơn một người, trên xe càng thêm chật chội, hơn nữa đường gồ ghề, xe lái rất bất ổn, người trên xe ngã trái ngã phải, không bao lâu Trình Bạch Nghiên liền nổi giận, nhưng cô ta cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ bĩu môi thầm thì không biết đang nói cái gì.
Cô ta thấy không ai thèm để ý mình, con ngươi chuyển động, bắt đầu nói chuyện với cô bé vừa được 'mình cứu'.
"Em tên là gì?" Bởi vì người là bọn họ cứu, cho nên Trình Bạch Nghiên trong lời nói không tự chủ được liền mang theo cao cao tại thượng, giọng điệu xem thường.
Cô bé ngồi sát bên Đồng Phồn, một bên khác chính là cửa xe, cô đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe giọng điệu này có chút không vui, khẽ cau mày, nhưng bây giờ cô xem như là ăn nhờ ở đậu, không muốn gây chuyện liền trả lời: "Tạ Vũ."
Trình Bạch Nghiên bị giọng điệu không chút cảm kích nào của Tạ Vũ chọc tức, chỉ cảm thấy đối phương không biết điều, kiên nhẫn lại hỏi hai câu, tất cả đều liên quan đến vấn đề cá nhân, Tạ Vũ nhẫn nhịn trả lời xong, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, coi như không nghe thấy, không trả lời.
Một hai lần đều không thấy Tạ Vũ trả lời Trình Bạch Nghiên còn thật sự cho rằng đối phương không nghe thấy, cô ta cố ý cất cao giọng nhưng đối phương vẫn không trả lời, Trình Bạch Nghiên liền hiểu.
Cô ta rất lúng túng, từ khi cô ta đến Trình gia, chỉ có người khác nịnh bợ cô ta, nào có chuyện cô ta chủ động đến gần lại còn bị người ta ngó lơ, dùng thanh âm không lớn không nhỏ mắng Tạ Vũ hai câu, còn nói cái gì mà ăn cháo đá bát, cô ta cứu phải bạch nhãn lang (*), quay đầu nói chuyện với Trịnh Phi.
(*) Bạch nhãn lang: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Hai người chán chán ngán ngán, thì thà thì thầm, nhưng trong xe vẫn có thể nghe ra được bọn họ nói cái gì.
Đặc biệt là bầu không khí yên tĩnh này làm cho lời nói của bọn họ càng thêm rõ ràng, người xung quanh đều lâm vào lúng túng, có mấy người trực tiếp nhắm mắt lại, coi như không biết gì.
Bằng không thực sự là khó xử chết người, đội nón xanh rõ rành rành như vậy cũng không thể nói cho Trình Diệp.
Trình Bạch Nghiên hoàn toàn đem mấy người sống sờ sờ bọn họ coi thành người vô hình, còn thật sự coi mình là bạn gái của Trịnh Phi, mặt thật là dày.
Trình Bạch Nghiên chán ngán dẹo dẹo lên người Trịnh Phi, cô ta không phải quên, mà là cố ý.
Tiểu đội này có Trịnh Phi là cường giả, cô ta muốn cho mọi người biết rằng, cô ta có địa vị không hề thấp trong lòng cường giả, sau này nếu có ai bắt nạt cô ta hay không nghe lời cô ta, nhất định phải cân nhắc xem bản thân người đó có bao nhiêu trọng lượng.
Sự không chắc chắn về tương lai cùng với tận thế càng ngày càng hỗn loạn khiến cho Trình Bạch Nghiên chưa từng va chạm xã hội sinh ra sợ hãi, cô ta không kịp chờ đợi muốn trói chặt mình chung chỗ với Trịnh Phi, tựa hồ sau khi chiêu cáo cho thiên hạ biết mối quan hệ của cô ta và Trịnh Phi thì Trịnh Phi sẽ thêm bảo vệ cô ta, cô ta cũng thêm được sự an toàn.
Đồng Phồn nghe thấy nữ tiện nhân và Trịnh Phi kề tai nói nhỏ, siết chặt tay vịn ghế, mạnh mẽ trừng mắt 'hai con chó' này một cái.
Đáng tiếc Trịnh Phi bị Trình Bạch Nghiên nắm bắt được toàn bộ tâm trí, hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng Trình Bạch Nghiên hận không thể khiến tất cả mọi người nhìn sang họ, cô ta thậm chí ở góc độ Trịnh Phi không nhìn thấy hướng về phía Đồng Phồn ngoắc ngoắc khóe môi, lộ ra nụ cười khiêu khích đầy mưu mô.
Đồng Phồn: "..." Mẹ nó, sớm muộn gì cũng sẽ ném nữ tiện nhân này vào trong bầy tang thi, vì mọi người mà tiết kiệm thêm chút vật tư!
Lái xe được nửa đường, Trình Bạch Nghiên liền gào to: "Dừng xe dừng xe!"
"Cô lại làm sao nữa?" Nữ nhân này sao lại phiền phức như vậy, kêu cô ta đi ra ngoài tìm vật tư, liền hung hăng gây rối, nâng cao mức độ nguy hiểm cho mọi người, nhưng nếu để cho cô ta ở nhà trông coi biệt thự, liền hoàn toàn không muốn đem vật tư chia cho cô ta, thật sự là phiền phức.
Trình Bạch Nghiên liếc Đồng Phồn một cái: "Anh thì biết cái gì, không nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên kia sao, đi thu thập vật tư!"
Đồng Phồn tức giận nói: "Đại tiểu thư, cô cũng không nhìn thử xem đây là nơi nào, nói không chừng từ đâu đó lao ra một con tang thi liền gặm cô đến xương cốt cũng chẳng còn, lại nói, cửa của cửa hàng tiện lợi kia sắp bị phá hỏng rồi, có thể còn lại vật gì tốt."
Trình Bạch Nghiên có chút do dự, thế nhưng ——
Cô ta thật sự cần băng vệ sinh, còn có quần lót và vài đồ dùng dành cho con gái, đồ Trịnh Phi đưa cô lúc nãy bị tang thi đánh rớt, nếu như bỏ qua cửa hàng tiện lợi này, nói không chừng sẽ không còn nữa.
Con ngươi Trình Bạch Nghiên linh hoạt chuyển động, cũng không cùng bọn họ nhiều lời, liền làm nũng với Trịnh Phi: "Trịnh ca, ngày đó anh đã hứa với em, anh không thể thất hứa như vậy được!"
Đồng Phồn méo quai hàm, tin rằng Trịnh Phi không thể vì yêu cầu vô lý của một người con gái mà không để ý tới mạng sống của các anh em.
Ai biết được lúc đầu Trịnh Phi đúng là từ chối, nhưng không chịu được vài tiếng "Trịnh Ca" nũng nịu của Trình Bạch Nghiên, hơn nữa lúc trước hắn ta đúng là đã hứa với Trình Bạch Nghiên, liền ngượng ngùng kêu dừng xe.
Đồng Phồn không thể tin trợn tròn mắt: "Trịnh ca!"
Trịnh Phi nhìn quanh, ngượng ngùng nói: "Không có chuyện gì, tốc độ của tôi nhanh, rất nhanh liền trở về!"
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trịnh Phi rời khỏi đội ngũ tự mình hành động, hiện tại Trịnh Phi giống như là bị hồ ly tinh mê hoặc tâm trí, không chỉ có không màng đến tính mạng của mình, lại còn liên lụy đến người khác.
Trên mặt mọi người đều là không tình nguyện, nhưng ai biểu Trịnh Phi là tiểu đội trưởng, chỉ cần hắn ta ra lệnh, bọn họ chỉ có thể nghe theo.
Nhưng ——
Ngoại trừ Trịnh Phi, không ai xuống xe.
Tuy rằng vừa nãy Trịnh Phi có nói là hắn ta sẽ đi một mình, nhưng hắn ta nghĩ rằng mọi người đều là đồng đội, nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, không nghĩ tới lúc dừng xe, ai cũng như bị đóng băng ở trong xe, hắn ta không tiện nói, chỉ nghĩ trong lòng rồi một mình xuống xe.
Trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng vẫn sinh ra bất mãn với các đồng đội của mình.
Lẽ nào bọn họ đều không lo lắng hắn ta bị tang thi giết sao mà cứ ngồi lì ở trên xe, dù sao quanh đây cũng không có bao nhiêu tang thi, tại sao không thể đến giúp hắn ta một chút.
Không quan tâm Trịnh Phi nghĩ gì, các đồng đội vừa nãy đã trải qua một trận ác chiến, mặc dù dừng xe, bọn họ cũng chỉ ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí không thèm nhìn Trịnh Phi đang xuống xe lấy một cái.
Mặt Trình Bạch Nghiên lộ vẻ châm chọc: "Anh em của các anh xuống đi tìm vật tư, các anh lại cứ trơ mắt nhìn anh ấy một mình lao vào nguy hiểm sao?"
Đồng Phồn nhịn đã lâu, lập tức phản bác trở lại: "Vậy cô cũng đừng khiến cho Trịnh ca phải xuống tìm vật tư! Đồ vật mà Trịnh ca phải xuống tìm chúng tôi một cái cũng không cần! Không tính phí chờ đã là rất nể tình rồi, lại hống hách liền ném cô xuống theo đó!"
Trình Bạch Nghiên biết Đồng Phồn đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, vẫn luôn nén giận muốn chỉnh cô ta, Trịnh Phi không ở đây, cô ta cũng không dám nói lời nào.
Lại nói, người khác thì không biết, nhưng Trình Bạch Nghiên biết Trịnh Phi xuống để tìm gì, một đám toàn con trai cũng không dùng được, cho nên ——
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Trình Bạch Nghiên liếc mắt nhìn Đồng Phồn một cái, không còn chỗ dựa liền yên lặng rúc ở trong góc làm chim cút.
Dương Thịnh nhìn xe phía sau dừng lại, lại thấy Trịnh Phi xuống xe, chậm rãi nheo mắt lại.
Hắn nhìn thấy Trình Diệp đã nghiêng đầu ngủ, nhớ đến vừa nãy Trình Diệp vì bảo vệ Trịnh Phi thiếu chút nữa xảy ra chuyện, tay cầm tay lái dần dần siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh, hắn 'xì' một tiếng cười khinh bỉ, đạp chân ga lái xe nhanh hơn, vèo một cái không nhìn thấy xe phía sau nữa.
Chỗ này cũng dám tùy tiện dừng xe, thật là không muốn sống nữa mà.
Chết rồi cũng tốt, chết rồi thì Trình Diệp chỉ còn một mình, chết rồi Trình Diệp mới có thể quang minh chính đại ở cùng với hắn.
Dương Thịnh không chỉ không dừng lại trợ giúp, trái lại còn nguyền rủa Trịnh Phi ở trong lòng, mang theo Trình Diệp về biệt thự trước.
"Dương Thịnh đi rồi?" Dù sao cũng đang ở bên ngoài, người trong xe cũng không thể hoàn toàn yên tâm, mọi thời khắc đều cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh, phòng ngừa bị tang thi làm vằn thắn, rất nhanh liền phát hiện chiếc xe tải phía trước đã đi mất hút.
Đồng Phồn mở mắt ra, kéo cổ nhìn qua, thở phì phò nói: "Chúng ta vừa vặn dừng ở trước khúc quẹo, phỏng chừng trong thời gian ngắn không phát hiện ra chúng ta không đi theo sau." Không có Dương Thịnh và Trình Diệp, giá trị vũ lực của bọn họ giảm xuống rất nhiều, nếu như gặp phải tang thi hành động nhanh nhẹn, rất dễ xảy ra chuyện.
"Nhất định là bọn họ sợ chết nên chạy trước!" Trình Bạch Nghiên cũng giật mình, víu cửa sổ xe nhìn bên ngoài thật lâu, cũng không nhìn thấy nổi một cái bóng, ngón tay ghì trên cửa xe.
Kinh ngạc nhìn hai người kia cứ như liều mạng mà đi, sự an toàn của cô bị giảm đi một phần.
"Ngậm miệng! Nếu không phải cô đột nhiên nói muốn dừng xe, chúng ta sẽ bị tách ra à!" Đồng Phồn buồn bực mà nắm tóc, ánh mắt đều có thể phun ra lửa. Cậu ta kỳ thực thấy không sao, sống chết có số, cũng không thể cứ luôn liên lụy Trình Diệp.
Nhưng cũng tức ở trong lòng, dù sao mình cũng bị người khác liên lụy.
Trình Bạch Nghiên trừng mắt còn muốn nói gì đó, lại bị khí thế không vui của những người khác chặn lại, nhưng trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nói Trình Diệp sợ chết, không quan tâm đến anh em.
Bất kể là quan tâm hay không quan tâm thì người cũng đã đi rồi, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, cũng không thể trực tiếp bỏ lại Trịnh Phi, chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho tất cả đều bình an.
Nhưng có lẽ tâm của bọn họ không thành, cầu nguyện tựa hồ không có tác dụng gì.
Trịnh Phi không đi ra, chỉ có một nhóm lớn tang thi ngửi thấy mùi, lung lay lao tới, xe vốn dĩ đang mở một cánh cửa, chỉ chờ Trịnh Phi ra liền trực tiếp nhảy lên xe.
Sắc trời tối tăm, Đồng Phồn sốt sắng nhìn đám tang thi, cũng không dám thở mạnh, cậu ta thậm chí cảm thấy trước mắt mình có bóng chồng, không hiểu sao đột nhiên nhô ra nhiều tang thi như vậy.
Tang thi đã đến gần xe, đồng thời càng ngày càng nhiều, mắt thấy có một con tang thi từ bên cạnh duỗi ra móng vuốt, tựa hồ muốn tiến vào trong xe.
Trịnh Phi là từ bên người Trình Bạch Nghiên xuống xe, cửa tự nhiên cũng là mở bên phía Trình Bạch Nghiên, bàn tay đen thui này dọa đến Trình Bạch Nghiên, trong lòng cô ta hoảng hốt, muốn giơ tay đóng cửa, nhưng cũng không biết nghĩ tới điều gì lại dừng một chút, theo bản năng lướt qua Đồng Phồn nắm lấy tay Tạ Vũ kéo ra cửa, muốn đẩy cô đẩy theo tang thi ra ngoài.
Tạ Vũ không nghĩ tới cách một người Trình Bạch Nghiên còn lựa chọn mình, cô hoàn toàn không phòng bị, bị kéo lảo đảo một cái, nhưng dù sao ở giữa còn có Đồng Phồn chống đỡ, hơn nữa Đồng Phồn lôi cô một cái, nên không bị kéo qua.
Lúc này, một tiếng súng vang lên, đầu tang thi liền nở hoa, phía sau có một đoàn quân đội cứu bọn họ, thuận tiện giúp bọn họ chia sẻ không ít hỏa lực.
Động tĩnh bên ngoài quá lớn, Trịnh Phi cũng đầy mồ hôi chật vật chạy ra, trực tiếp lên xe đóng cửa, thở hổn hà hổn hển kêu lên: "Nhanh, lái xe!"
Tầm mắt mọi người đảo qua trên người Trình Bạch Nghiên, nhưng bầu không khí căng thẳng, không ai nói cái gì, chỉ gắng sức điều khiển dị năng, bỏ lại đoàn quân đội phía sau, giống như bay mà lao khỏi nơi nguy hiểm.
Trình Bạch Nghiên mới vừa trải qua một hồi nguy hiểm, thân thể run rẩy, mới vừa ngẩng mặt lên liền đối diện với ánh mắt chán ghét của Đồng Phồn, đồng tử đột nhiên rút lại, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Tạ Vũ.
Cô ta có chút oan ức, dù sao vừa nãy thật sự là rất đáng sợ.
Tang thi đâu có gần sát bọn họ như cô ta, làm sao bọn họ biết được cô ta sợ thế nào.
Lại nói, đây không phải là chuyện chưa từng xảy ra, sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn cô ta, cứ như cô ta hại chết người vậy.
Trình Bạch Nghiên muốn vùi vào trong lồng ngực Trịnh Phi tìm kiếm an ủi, nhưng đối diện với biểu tình mệt mỏi và khuôn mặt bẩn thỉu của Trịnh Phi, cũng không biết đối phương có bị tang thi bắt được hay không, không dấu vết muốn tránh né Trịnh Phi, nhưng bởi vì bên trong xe quá chật chội, cũng không thể tránh khỏi, Trịnh Phi cũng không cảm nhận được tâm tư của cô ta, chỉ thở gấp, nghỉ ngơi.
Trình Bạch Nghiên nhìn balo hắn ta đeo, mắt sáng rực lên.
Hẳn là tìm được đồ rồi.
Thuận theo tầm mắt Trình Bạch Nghiên, Đồng Phồn nhìn về phía balo của Trịnh Phi, lúc ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình của Trình Bạch Nghiên, liền cười lạnh một tiếng.
Cũng không biết là Trình Bạch Nghiên chột dạ hay là thế nào mà không hò hét cùng Đồng Phồn, chỉ sợ hãi rụt rè thu lại tầm mắt, khéo léo làm ổ ở một bên, cũng không dò hỏi Trịnh Phi đến tột cùng là có lấy được đồ vật cô ta muốn hay không.
Bất quá tầm mắt lại nhịn không được, luôn nhìn chằm chằm balo của Trịnh Phi, rất muốn lấy tới kiểm tra một chút.
Cũng may cô ta chưa bị ngốc hoàn toàn, biết Trịnh Phi mới vừa trở về từ cõi chết, hiện tại chỉ để ý vật tư nhất định sẽ bị mọi người cho là máu lạnh vô tình, càng quan trọng hơn là sẽ khiến cho Trịnh Phi phản cảm, nuốt một ngụm nước bọt mặc dù không nhịn được vẫn phải kìm nén!
Dù sao cũng là tìm cho cô ta, về biệt thự rồi lấy cũng như nhau.
Chuyện này có đầu không có đuôi mà kết thúc, bọn họ sau khi trở về, Trình Diệp và Dương Thịnh hai người đều ở phòng khách chờ bọn họ.
Thấy bọn họ trở về an toàn không việc gì, không khỏi thở ra một hơi.
Nhưng lúc nhìn thấy mặt mày Trịnh Phi xám xịt, Trình Diệp hé mắt, biểu tình dò hỏi nhìn về phía Đồng Phồn.
Đồng Phồn bị họ làm cho tức đến đòi mạng, mới không muốn nói về chuyện của hai con chó này, nhìn thấy cũng giả vờ như không thấy, trực tiếp ném balo, lưu lại một câu tôi đi uống chút nước, không quay đầu lại liền lên lầu.
Những người còn lại cũng không ai nói nhiều, dù sao Trịnh Phi như vậy... Thực sự không phải thời cơ tốt để trách cứ. Nhưng lại nuốt không trôi cục tức này, dù sao bọn họ thiếu chút nữa liền không về được. Từng người từng người hai mặt nhìn nhau, ngồi ở trên ghế salon mặt đen như hung thần giữ cửa.
Trình Diệp thấy thế, cũng không hỏi nữa, chỉ là xác định bọn họ đều không bị thương, cho mỗi người một chút nước, liền nói dị năng của mình tiêu hao, ngưng tụ không ra nước nữa.
Ngày hôm nay tìm vật tư, Trình Diệp mặc dù là dị năng hệ nước, nhưng dùng nhiều thể lực, bỏ khá nhiều công sức, sức mạnh đúng là sẽ tiêu hao khá nhiều, cho nên... Mọi người cũng không ai ý kiến, chỉ nói cám ơn liền uống chút nước coi như an ủi.
Chỉ có Trình Bạch Nghiên, âm dương quái khí nói: "Anh thì tốt rồi, bình an trở về, thấy chúng tôi gặp chuyện cũng không trở lại cứu giúp."
Quả thực chính là cố tình gây sự, Trình Diệp không để ý tới cô ta, những người khác càng không bị ảnh hưởng bởi câu nói gây xích mích ly gián của cô ta.
Ngược lại là Đồng Phồn, từ trên lầu đi xuống vừa vặn nghe thấy một câu nói như vậy, lập tức oán trở lại: "Trình Diệp có mắt ở sau đầu à, hay là cô bái phật tiện thể bái cậu ấy? Cô gặp nạn cậu ấy liền biết?"
Trình Bạch Nghiên cười nhạo: "Vậy chúng ta không trở về anh ta không biết đi tìm hay sao?"
Đồng Phồn lườm một cái: "Cô cho rằng cô ngậm hương sao, trên người có công năng tỏa ra mùi hương? Hai người họ biết đi chỗ nào tìm?"
"Trước đây lúc cô gây họa trêu chọc người khác, Diệp Tử không cứu cô sao? Cậu ấy là mẹ cô hay là ba cô, mỗi ngày không có chuyện gì làm cứ phải theo cô..." Đồng Phồn buồn nôn mà nhìn cô ta một cái, ngẫm lại chính mình cũng rùng mình, không nói ra, lườm một cái, 'xì' cười khinh bỉ, "Vậy Diệp Tử sẽ mệt chết!"
"Anh!" Trình Bạch Nghiên tức đến mức ngực phập phồng, thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Cô ta là một cô gái, từ ngữ khó nghe như vậy làm sao có thể dùng trên người cô ta, đặc biệt là bên cạnh còn có nhiều người như vậy, còn đều là con trai!
Trình Bạch Nghiên thẹn quá hóa giận, thậm chí ngay cả Đồng Phồn cũng trào phúng cô ta.
Những người khác cũng biết, khi đó tốt nhất là nên ở lại biệt thự chờ tin tức, nếu như lâu không thấy ai trở lại mới báo lên căn cứ rồi nhờ người cùng đi ra ngoài tìm, bằng không chính là tiền mất tật mang.
Cho nên ngoại trừ Trình Bạch Nghiên, không ai cảm thấy Trình Diệp có lỗi.
Trình Bạch Nghiên nhìn Trịnh Phi, một mặt oan ức, không phải giả bộ, cô ta thật sự cảm thấy chính mình oan ức.
Trịnh Phi nhịp thở còn chưa ổn định, ngồi dựa lưng trên ghế salon nghỉ ngơi.
Trình Bạch Nghiên cau mày, ủ rũ ngóng ngóng cũng ngồi xuống, không nói gì. Cô ta rất ít khi thức thời như thế, hiện tại cô ta hiểu rõ tình huống hiện tại không có lợi cho mình, hơn nữa ngày hôm nay xác thực đã bị kinh hãi, cho nên cắn răng nhẫn nhịn, chỉ chăm chú nhìn Trình Diệp với ánh mắt mang theo oán độc.
Trình Bạch Nghiên hít sâu lại hít sâu, âm thầm nghĩ trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô ta đem tất cả những ủy khuất ngày hôm nay mà Trình Diệp gây ra cho cô trả lại gấp trăm ngàn lần!