Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 10: Nhận ra!!!




_To gan còn không mau quỳ xuống thỉnh an nương nương, may ra nương nương xem xét lại sẽ tha mạng chó của ngươi. Mỹ Châu giơ tay tát Băng, miệng lên giọng chua chát kiểu căm thù Băng lắm. Tuy bị tát, nhưng Băng cứ đứng yên không nói không rằng, đợi Mỹ Châu nói xong, Băng quay lưng._Hai nhóc xong chưa vậy? Đừng tưởng là con gái thừa tướng thì muốn làm gì cũng được(chỉ Mỹ Ái), còn đừng tưởng mình là chủ ở đây mà lên tiếng sủa bậy( chỉ Châu), nhóc có chủ mà, đâu phải chó hoang, chủ nhóc chưa sủa, sao nhóc sủa sớm vậy? Băng lên tiếng vừa nói vừa chỉ vào Mỹ Châu và Mỹ Ái.

_Ngươi........tiện nhân. Ái tức giận giơ tay định đánh cái nữa, nhưng bị Băng chụp ngay lại, Châu định can nhưng Băng đã một cước cho về với đất mẹ rồi(t/g:ui trời chưa học võ đã vậy rồi*toát mồ hôi*)

_Lại muốn đánh tôi sao? nhóc không có cửa đâu. Muốn tôi quỳ à, e rằng sau khi gối tôi chạm đất là đầu cô bay khỏi cổ đấy. Băng đe dọa, làm Ái và Châu sợ xanh mặt. Còn muốn tôi quỳ?

_Không..........không.......Ái run sợ nhìn khuôn mặt lạnh như băng bắc cực của Băng.

_Vậy xong chưa? tôi có thể rời khỏi đây? Băng hỏi

_Cô có thể đi......đi.... ngay bây giờ. Ái run nói. Sau khi Băng quay bước bỏ đi, Ái đứng lên, khuôn mặt tức giận nhìn theo bóng Băng khuất dần.

_Tiện nhân ngươi cứ chờ đấy, đừng để ta gặp lại ngươi. Mỹ Châu, ngươi mau chuẩn bị nước và y phục cho ta, ta còn phải đi xem con tiện nhân nào giám cướp ngôi hoàng hậu của ta. Thật là bực mình quá. Mỹ Ái hét lên.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

+An Mỹ Ái(15 tuổi): là con gái độc nhất của thừa tướng An Bình, một người đẹp như tiên nhưng ác như quỷ, kiêu căng hống hách, chuyên bắt nạt những phi tần mới vô, và cung nữ xinh đẹp. Cũng được coi là Phong sủng ái nhất trong các phi tần, vì một phần dung mạo hơn các phi tần khác, và phần nữa là nể mặt An Bình. Nhưng đó chỉ là trước khi gặp Băng thôi. Có nhiều mưu kế thâm độc.

+Mỹ Châu(15 tuổi) là cung nữ bên cạnh Mỹ Ái luôn hống hách vì có Ái chống lưng đằng sau, nói chung là không xấu cũng không đẹp( vậy mới được Ái giữ lại).

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong lúc đó,Băng đi tới cổng thì thấy nhiều người chạy tới chạy lui, như tìm vật gì đó. Khi Băng nghe hai thái giám nói chuyện với nhau thì Băng nhận ra là tìm mình, nên cô trốn và tìm đừng khác về cung hoàng hậu. Nhưng thật khó khăn cho cô khi đâu đâu cũng có thái giám, quân lính và cung nữ tìm cô. Cuối cùng sau nhiều giờ vất vả cô cũng về được cung của mình. Băng vừa bước vào trong chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì Hân lao tới ôm cô, Tâm thì đứng kế bên rơm rớm nước mắt.

_Tỷ tỷ đi đâu vậy? Có biết mọi người lo cho tỷ lắm không? Hân sắp khóc buông Băng ra hỏi, còn Tâm chỉ biết im lặng. Chấm nước mắt và nói hai chữ"tỷ tỷ". Cùng lúc đó, Phong từ ngoài bước vào vì đi tìm Băng không thấy nên về. Thấy Băng, Phong chạy lại ôm chặt như sợ Băng bay mất vậy.

_Nàng đã đi đâu vậy? Có biết ta nhớ nàng lo cho nàng lắm không? Phong hỏi, nhưng vẫn ôm chặt Băng.

_Khụ.............khụ.......B....ỏ....r..............a. Băng vừa ho vừa nói khó nhọc, tay thì đánh vào lưng Phong không ngừng.

_Hoàng huynh bỏ tỷ ra đi. Hân lên tiếng với sự lo lắng chết người của Phong. Phong buông Băng ra, nhìn vào khuôn mặt dễ thương đang xanh ngắt của Băng, tim Phong chợt nhói lên và cảm thấy mình có lỗi. Khoảng khắc Phong không tìm thấy Băng Phong cũng có cảm giác này, lồng ngực đau lên từng cơn, từng cơn một. Đây là lần đầu tiên Phong biết lo lắng cho ai đó trừ mẹ và em gái mình ra.

_Khụ...khụ...Anh đang làm cái gì vậy hả? Muốn giết tôi à. Băng tức giận nói.

_Ta xin lỗi, là lỗi của ta, nàng đừng giận ta nữa. Phong hạ giọng.

_Mà nè mấy người làm gì mà khóc bù lu bù loa lên thế. Có ai chết à? Băng ngây ngơ hỏi nhìn vào Tâm đang lau nước mắt, vì sao Tâm khóc ư? vì Tâm quá lo cho người chị gái đã mang đến cho cô hạnh phúc, cô không muốn Băng có chuyên vì Băng là cuộc sống của cô kể từ khi cô và Băng kết nghĩa, cô không muốn đánh mất hạnh phúc đó._Mà sao cho nhiều người tìm tôi như tội phạm vậy? Có chuyện gì sảy ra?Băng nói xong, lúc này Tâm mới đến ôm Băng nhẹ nhàng, chứ không mạnh bạo như Phong.

_Tỷ....thật ra là....Tâm đem chuyện ban sáng không thấy Băng cho đến bây giờ kể hết cho Băng nghe.

_"Uầy, mình chỉ mới đi 9 tiếng thôi mà, sao mà loạn hết cả lên" Tôi đâu phải con nít đi mà không biết đường về. Chỉ là sáng nay có hứng muốn đi tham quan hoàng cung này tí thôi, ai ngờ nó to quá, cho nên giờ mới về nè. Băng nghĩ xong trình bày lí do "vắng mặt" ngay._Mà nè, mọi người ăn gì chưa vậy? Băng chuyển đề tài, đúng là vô tâm trước sự quan tâm của người khác.

_Nàng nghĩ ta còn tâm trí mà ăn khi không tìm thấy nàng sao? Phong hỏi làm Băng cứng họng. Biết là lỗi của mình nên Băng sửa lỗi bằng cách.

_Được thôi, hôm nay Vũ Thiên Băng tôi đây sẽ xin lỗi mọi người bằng hành động thiết thực là tôi sẽ nấu khao mọi người bữa này. Sao đồng ý chứ? Băng hùng hồn tuyên bố.

_Sao nàng/tỷ biết nấu ăn sao? Cả 3 trố mắt đồng thanh đáp.

_Mọi người xem thường tôi quá đấy. Phong anh ngồi đó chờ đi, Hân nếu muội sợ dơ thì cứ ngồi đó tâm sự với ca muội đi. còn Tâm theo tỷ. Nói xong, Băng Kéo Tâm đi, thấy vậy Hân cũng đi theo "gì mà sợ dơ chứ, ta không sợ, đi theo tỷ, chết ta cũng đi" Hân nghĩ, vậy là chỉ còn lại mình Phong cô đơn một mình, cũng muốn đi nhưng băng không cho phép. Cả 3 người, một công chúa, một hoàng hậu, và một cung nữ đang hì hục lật tung căn bếp lên dưới sự chỉ dẫn của hoàng hậu.

_Tỷ à! tỷ thấy hoàng huynh thế nào? Hân hỏi

_Ý muội là gì? Băng thắc mắc.

_Ý muội là trong mắt tỉ hoàng huynh của muội là người tốt hay xấu?

_Nói tốt cũng không tốt mà xấu cũng không xấu. Bình thường. Nói một hồi bằng kết luận một câu khiến người nghe hụt hẫng.

_Haizzz... vậy tỷ có yêu huynh ấy không?

_Không. Nhanh gọn dễ hiểu.

_Nhưng muội thấy huynh ấy yêu tỷ đó. Muội chưa bao giờ thấy huynh ấy quan tâm ai như vậy cả, lần đầu tiên muội thấy huynh ấy biết lo sợ như vậy. Trước đây khi chưa có tỷ, huynh ấy là người ít nói, lạnh lùng, thậm chí chưa ai thấy huynh ấy cười cả. Nhưng từ khi tỷ xuất hiện, huynh nói nhiều hơn, bắt đầu cười, và ấm áp hơn, không còn vô tâm nữa. Huynh thật sự thay đổi nhiều. Hân nói theo cảm nghĩ riêng mình.

_Đúng vậy, hoàng thượng thay đổi rồi không còn lãnh khốc, lạnh lẽo nữa. Tâm hùa theo.

_Xong. Ăn cơm thôi. Băng vờ đánh lạc hướng nhưng lòng thầm nghĩ" thật vậy sao?" rồi lại tự cười, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cute.

Cả hai người đều lắc đầu bó tay với hoàng hậu của mình. Khi mọi thứ đâu vào đấy, 3 người ngồi xuống bàn ăn còn băng để quên đồ trong bếp nên xuống lấy...

_Ái phi nương nương đến. Mỹ Châu nói.

_Lại đến. Hân liếc Mỹ Ái bước vào trong rồi quay đi.

_Món ngon tới rồi đây. Băng cầm dĩa thức ăn trên tay chạy vào thì va vào Ái, làm thức ăn đổ hết lên người Ái, Ái quay qua thấy băng thì ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh tiến về chỗ Phong.

_Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế,vạn vạn tuế. Mỹ Ái mang giọng điệu chảy nước ra nói. Nhưng Phong không để ý mà cứ nhìn Băng lo lắng không biết cô có sao không có bị phỏng không, Tâm và Hân cũng thế, nhưng không ai dám đứng dậy, vì băng đã đưa tín hiệu bảo nếu không ngồi yên sẽ có chuyện không hay sảy ra.

_Bình thân. Phong lạnh lùng nói

_Tạ hoàng thượng. Nói xong Ái kéo ghế ngồi sát vào Phong ỏng a ỏng ẹo, ôm tay Phong nói.

_Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, chính cô ta(chỉ Băng đang đứng) sáng nay tới gây sự với thiếp, còn hăm dọa đánh thiếp nữa, may có Mỹ châu cản kịp không thì.....hic hic. Nói chưa hết câu Ái khóc nức lên.

_Đúng vậy hoàng thượng, tiện nữ này còn mạo phạm phụng thể của nương nương. Châu hùa theo, nhưng họ đâu biết rằng mặt Phong đã thay đổi từ màu hồng sang màu đen tự bao giờ rồi. Gì chứ giám chửi cả hoàng hậu của ta sao chán sống rồi, đó là những gì nét mặt Phong đang nói lên. Phong đứng lên gạt tay Ái ra tiến tới Băng làm ái cười thầm" lần này ngươi chết chắc rồi". Nhưng sao thế kia, đó là hoàng thượng Dương Thiên Phong ngày thường sao? Không thể nào,Ái trố mắt nhìn Phong đang cầm tay Băng.

_Nàng đến đây làm gì? Phong hỏi Ái

_Thần thiếp chỉ muốn tới thỉnh an hoàng hậu. Ái trả lời.

_Băng nhi họ đã làm gì muội? Phong hỏi Băng, anh thừa biết đã có chuyện sảy ra từ khi Băng trở về, khuôn mặt Băng cứ hằm hằm, còn hơi ửng hồng, mà không phải do đánh phấn. Định đùa với 2 nhóc kia một tí nhưng Phong đã lên tiếng và dựa vào sắc mặt Phong lúc này cho Băng biết rằng cách tốt nhất là làm theo lời Phong nói, có lẽ đó là con đường an toàn.Băng kể..... Trong khi đó 2 nhóc kia mặt xanh không giọt máu" Gì vậy? Băng nhi sao? Vậy tiện nhân mà mình đã đánh và nói đến là hoàng hậu sao? Cô ta là hoàng hậu Vũ Thiên Băng sao?" Ái thầm nghĩ và nhớ đến lời Băng nói trước lúc đi" Nếu gối ta chạm đất, thì đồng nghĩa với việc đầu cô bay khỏi cổ" nghĩ đến đây Ái và Châu rùng mình.

_Sáng nay tôi đi dạo song định về cung thì chạm phải nhóc này( chỉ Châu), có được hưởng một ít nước tẩy trắng da trong tích tắc, và được đưa về gặp nhóc này( chỉ Ái) hưởng thêm hai cái tát. Vậy thôi đó. Băng nói xong đi lại ghế ngồi xuống uống trà tỉnh như ruồi.

_Nước tẩy trắng da trong tích tắc là gì?Phong,Ái,Tâm,Hân đồng thanh hỏi.

_Nước sôi đó. Băng tiếp tục công việc" tỉnh" của mình. Nghe đến đây, sắc mặt Phong thay đổi làm cho Hân nhìn thấy phải tránh xa ra, dù quan tâm Băng lắm, Tâm thấy vậy cũng tránh xa, dù gì cũng là chuyện gia đình người ta để họ tự giải quyết. Phong thật sự đã giận thật rồi, lúc này Vũ từ đâu đi vào thấy Phong như vậy biết đã có chuyện gì đó, nhưng cũng biết không thể xen vào, đành kéo ghế ngồi với hai người kia hóng chuyện. Phong cầm tay Băng, kéo tay áo lên thì thấy những vết đỏ nhỏ xung quanh cách tay, anh thật sự đau khi thấy Băng bị thương như vậy. Thật ra Phong biết tất cả mọi việc Mỹ Ái và Mỹ Châu làm từ khi hai người này vào cung, nhưng vì Phong cũng còn nhiều việc phải lo nên không có thời gian quan tâm đến hậu cung, đành phải để Ái quản lí giùm hậu cung tạm thời, nhưng giờ đã đụng đến hoàng hậu của Phong thì quả không thể tha thứ. Ái thấy thế vội quỳ xuống.

_Hoàng hậu tha mạng Ái nhi không biết là người.

_Hoàng hậu tha mạng, hoàng thượng tha mạng nô tì đáng chết, không biết người là hoàng hậu. Châu vừa nói vừa tự tát vào mặt mình. Cũng muốn trả thù vụ lúc nãy lắm,nhưng nghĩ hai nhóc này trẻ người non dạ cũng biết hối lỗi nên Băng cũng chặn lòng nói Phong tha cho hai nhóc đó. Gì chứ mạo phạm hoàng hậu tru di tam tộc chứ bộ dỡn hả, dù gì hai nhóc đó cũng không biết, nhưng cũng không thể dễ dàng tha cho họ được, vậy thì sẽ khiến nhiều người không phục, thiên hạ đại loạn sao? Phong ra lệnh "tội chết miễn, tội sống khó tha" nên phạt hai người mỗi người chịu 300 trượng( đánh đòn đó). Xử xong Phong đi lấy thuốc bôi cho Băng. Băng ngoan ngoãn ngồi im như con cừu non, nhìn những ngón tay trắng trẻo nhưng săn chắc ấy đang dần dần chạm vào da thịt mình, cẩn thận bôi từng chút ít thuốc lên chỗ phỏng. Băng lại đưa mắt lên nhìn Phong, Phong lúc này thật dịu dàng chứ không như lúc nãy, sắc mặt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta, càng nhìn Băng càng thấy Phong đẹp trai nha, mặt cô đỏ lên khi cứ nhìn vào khuôn mặt người nam nhân trước mặt mình, tim thì đập nhanh liên hồi không thể kiểm soát. Trong lúc đó, 3 người còn lại thấy cảnh này thì người nào cũng mặt đỏ bừng, để phá vỡ không khí im lặng này Hân lên tiếng...

_Tỷ à, sao tỷ..........................

________________________(còn nữa__________________________________