Kết quả thi khảo sát đã có.
Ban đầu, thành tích của Trương Lam ở Thanh Diệp, có thể đạt yêu cầu chính là trời cao phù hộ, vậy mới nói, cũng chỉ có ở đây mới có những người không đủ yêu cầu. Cô chuyển vào trường học khác với thành tích như thế. Tề Hoành còn có các thầy cô môn học khác trong tay đều có một phần, đối với cuộc thi lần này, mọi người ôm ý niệm phù hộ mong cô được đủ điểm. Ai ngờ —— Sau khi biết kết quả —— Cô thật sự toàn bộ đều đủ điểm, còn có tên trong mười người điểm cao môn văn. Trong lớp phần lớn tất cả bạn học đều nghiêng về môn khoa học tự nhiên, ngữ văn tất nhiên không được tốt, dĩ nhiên, trừ Tiết Nhượng và một số bạn học khác, cô giáo dạy văn lau nước mắt, ở phòng làm việc cảm động đến không nói nên lời. Đến khi phát bài thi. Trương Lam đè bài thi xuống, cũng không dám mở ra, trong lòng cầu nguyện đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn. Tiết Nhượng đứng đầu cả khối, mỗi lần đều đứng hạng nhất, cậu chống đầu, nhìn cô đang đờ đẫn mặc niệm đạt tiêu chuẩn, cũng không biết nhỏ giọng một chút. Cậu gõ bàn, nói: "Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, có thể xem điểm chưa?" Trương Lam nghiêng đầu nhìn cậu: "Tớ vừa mới đi chơi đảo Ba Ly xong, tớ rất hy vọng đủ điểm, để cho ba mẹ tớ vui một chút." Tiết Nhượng: "..." Đầu bút của cậu gõ xuống bàn, chống đầu, lãnh đạm nói: "Tôi thấy hẳn là đạt." " Thật?" Cô trợn to hai mắt. " Lừa gạt cậu là con chó nhỏ." Cậu nói. "Lời này của cậu là ý gì?" Trương Lam lẩm bẩm. Tiết Nhượng mân môi khẽ cười, đeo tai nghe lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy ném cho cô, Trương Lam che mặt: "Tớ không nhìn." Tiết Nhượng ném cho Phan Vĩ: "Cậu đọc cho cậu ấy đi, tránh cho cậu ấy cứ đần độn như vậy." Phan Vĩ cầm tờ giấy kết quả lên, nhéo nhéo cổ họng, đứng bên cạnh tai Trương Lam, bắt đầu thì thầm: "Hóa học 61 điểm, vật lý 60 điểm, tiếng Anh 89 điểm..." Cậu ta cầm bảng điểm, đọc từng môn, Trương Lam che mặt. Càng về sau, môi càng không nhịn được nhướng lên, Tiết Nhượng ở một bên, chống đỡ đầu, nghe tiếng anh. Nghiêng đầu nhìn cô, đem tay cô lấy ra: "Muốn cười liền quang minh chính đại cười!" Mắt Trương Lam lấp lánh, vui vẻ nói: "Tớ đạt yêu cầu, ha ha tớ đạt yêu cầu!" Tiết Nhượng thu tay về, mới vừa đưa về, Trương Lam lại bắt lấy tay cậu. "Này..." Lời nói còn chưa thốt ra, chỉ thấy Trương Lam cúi đầu, há miệng cắn cổ tay cậu. Toàn bộ bạn học trong lớp khiếp sợ. Tờ giấy trong tay Phan Vĩ rơi trên mặt đất. Tiết Nhượng sắc mặt cứng đờ, cậu cắn răng nghiến lợi: "Cậu cắn tôi làm gì?" Trương Lam ngẩng đầu lên hỏi: "Đau không?" " Nói nhảm!" " Vậy thì là sự thật!" Trương Lam nói xong ha ha cười to. Những người khác sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần cũng cười ha hả theo, trên cổ tay Tiết Nhượng có dấu răng nho nhỏ vô cùng rõ ràng, cậu đứng dậy, dùng ngón tay chọc trán Trương Lam: "Cậu chờ đó cho tôi." Sau đó xoay người, ra phòng học, đi phòng vệ sinh, đem dấu răng trên tay rửa. Một lần cắn kia của Trương Lam thật dùng sức, Tiết Nhượng từ trong phòng rửa tay đi ra, trên cổ tay đỏ không nói, dấu răng vẫn còn ở trên, rửa mãi vẫn không tan. Cậu cúi đầu, nhìn dấu răng trên cổ tay, muốn nổi giận, lại nhìn cặp mắt cười như hồ ly kia của cô. Tiết Nhượng chỉ có thể mặt không đổi sắc trở về trong lớp. Chu Di cầm bài thi đi ra, ngăn cậu: "Tiết Nhượng, tớ có một bài làm sai, cậu giúp tớ..." Cô ta đột nhiên im lặng, tầm mắt rơi vào cổ tay đang che kín của cậu, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chàm tay cậu: "Tay cậu sao thế?" " Không có gì, cậu nói bài này chút nữa hết tiết cô giáo sẽ trả lời, đợi một lát hãy hỏi cô ấy." Nói xong, Tiết Nhượng vượt qua cô ta, vào trong phòng học. Chu Di nắm bài thi, quay đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, lúc này có mấy bạn học đi qua, thấp giọng thảo luận: "Tiết Nhượng lại để cho Trương Lam cắn." " Ha ha, đúng vậy, thật là buồn cười, Trương Lam làm sao lại khả ái như vậy chứ, bộ dáng cô ấy một bên nhìn bài thi một bên che mặt kia đặc biệt khả ái." " Đúng đúng đúng, thật là ngốc nha, kết quả cô ấy cao hứng nắm tay Tiết Nhượng liền cắn, tớ vẫn là lần đầu tiên thấy được biểu tình kia của Tiết Nhượng, ít nhất không giống một tòa băng sơn." " Vậy cũng được, trước kia cậu ấy đều lạnh lùng, mặc dù có lúc không giống, nhưng đều là bộ dáng không quan tâm người khác, dáng vẻ lười biếng." " Đúng đúng đúng, cậu ấy thật giống như đối với Trương Lam không có biện pháp, cũng mặc cho Trương Lam ở bên cạnh cậu lởn vởn." "Ừ, còn cùng đi nhà ăn ăn cơm." Chu Di đi theo các cô một đoạn đường, thấy bọn họ muốn vào phòng rửa tay, gọi lại: "Bạn học." Ba người họ dừng bước, quay đầu. Lúc thấy cô ta, có chút kinh ngạc. Chu Di mỉm cười hỏi: "Vừa nãy Tiết Nhượng, cậu ấy bị sao thế? Bị ai cắn? Cắn ở đâu? Có phải là cổ tay không?" Một bạn học trong đó sửng sốt một chút, cùng đám bạn nhìn nhau, nói: " Ừ, đúng vậy, ở cổ tay, không phải rất nghiêm trọng, chỉ bị rách da một chút, mọi người đang trêu nhau mà thôi." "Ừ, tớ biết." Chu Di một mực nở nụ cười, ôn hòa. Ba bạn học kia cũng an tĩnh lại, nói tiếp một hồi, mới vào phòng vệ sinh. Chu Di xoay người, sắc mặt trầm xuống. Rất nhanh, chuông vào học vang lên, thầy Tề Hoành ôm sách vở lên bục giảng, chống tay xuống bàn, nhìn lướt qua học sinh trong lớp, cuối cùng rơi vào trên mặt Trương Lam. Trương Lam cùng ông nhìn nhau, chớp mắt, Tề Hoành liền cười một cái: "Cuộc thi lần này, Trương Lam làm rất tốt, thành tích không tệ, không ngừng cố gắng." Trương Lam được khen, tay chân luống cuống, có chút mờ mịt. Tiết Nhượng chống đầu, đá ghế cô: "Thầy khen cậu." "Tớ biết, tớ nên nói gì đây?" Trương Lam hỏi cậu. Tiết Nhượng cười nhạo: "Cảm ơn thầy?" Trương Lam đứng dậy, đối với thầy Tề Hoành cúi người: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng gấp bội." Cả lớp im lặng hai, nhất thời có bạn học cười lên: "Ha ha ha Trương Lam, sao cậu lại dễ thương như vậy chứ!"