Chung Lệ Nhan bưng sữa bò, vào phòng Tiết Nhượng, để lên bàn, thấy cậu tựa vào ban công gọi điện thoại, giọng trầm thấp, bà nhướng mày, đi tới.
Tiết Nhượng nhàn nhạt nhìn, Chung Lệ Nhan dừng lại, hướng con trai cười, lại chỉ chỉ sữa bò trên bàn, nói: "Nhớ uống." "Vâng." Tiết Nhượng gật đầu. Chung Lệ Nhan đi tới cửa, lại lên sân thượng nhìn, chỉ thấy Tiết Nhượng cúi đầu khóe môi hơi mỉm cười. Mày của bà nhíu lại, cuối cùng, không lên tiếng, đóng cửa đi ra ngoài. Phòng khách thật yên tĩnh. Tiết Khang một tuần nữa mới về, Chung lệ Nhan ngồi xuống, cầm lấy máy tính xách tay, gõ xuống bàn phím, ba phút sau, bà buông laptop ra. Đứng dậy, lần nữa tới cửa phòng của con trai, yên lặng chờ hai giây, bà vặn cửa phòng ra. Đi vào. Tiết Nhượng mở cửa kính sân thượng ra, đúng lúc vào phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Tiết Nhượng thoáng qua một tia không kiên nhẫn. Chung Lệ Nhan cười nói: "Sữa còn nóng, mau uống một chút." "Đã biết." Tiết Nhượng đi qua, cầm cốc sữa lên, ngửa đầu uống. Chung Lệ Nhan cũng không đi ra ngoài, chờ cậu uống xong, lấy cốc: "Đi ngủ sớm một chút, đừng thức quá muộn." "Vâng, mẹ cũng ngủ đi, ngủ ngon." Tiết Nhượng trở lại bên giường, Chung Lệ Nhan nhìn cậu, đi ra, đóng cửa. Cửa vừa đóng, trong phòng an tĩnh, ngón tay thon dài của Tiết Nhượng nắm gối, cầm gối hung hăng ném lên cửa. Gối yên tĩnh từ trên cửa, rơi xuống sàn nhà. Cậu che trán. Trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh. Cha mẹ người khác nghiêm khắc, có lẽ cũng không biến thái như vậy. Cha mẹ cậu nghiêm khắc, muốn cậu đi theo con đường họ đã vạch ra, muốn thành tích của cậu thật tốt, muốn cậu giỏi nhất trong toàn bộ gia đình, chung quy muốn đặt cậu ở trên đầu ngọn sóng. Trở thành tấm gương cho người khác. Có nhiều thứ không được làm. Không được hút thuốc, không được uống rượu, không được đánh nhau, không được chống đối thầy cô giáo, không được yêu đương —— Cậu xoay người, chậc một tiếng. Đứng dậy, xuống giường, vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt. Lúc đi ra, cậu cầm cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm. Nửa giờ sau, cậu bấm số gọi điện thoại, điện thoại vang lên một hồi, không có người nhận, Tiết Nhượng tựa vào đầu giường, duỗi chân dài, vén áo ngủ lên, lộ ra cơ bụng rõ ràng, cậu đang chuẩn bị cúp. Đầu kia liền nhận. Cậu câu môi xuy một tiếng. Đang muốn nói chuyện. Bên kia, mỏng manh, đứt quãng, ở trong đêm khuya, lại có thanh âm của cô gái mềm mại truyền tới. " Nhân Đầu, đừng phá tháp, Lam Bull cho ta, đừng thả, đừng, con mẹ nó ——." Đây là đang chơi trò chơi? Cậu yên lặng nghe, đúng vậy, đang chơi. Tiết Nhượng cúi đầu, khóe môi mỉm cười: "Nó nó cái gì, là con gái, có thể hay không lễ phép một chút." Đầu kia vẫn không đáp. Vẫn là "Mẹ nó, Nhân Đầu, phá đi chứ, đệch ——" Rất mềm mại, thiếu nữ sau khi ngủ dậy mang theo giọng mũi, nhẹ nhàng, mắng người cũng làm cho người ta tê dại, Tiết Nhượng cứ như vậy cầm điện thoại di động, nghe sắp đến một giờ đồng hồ. Cậu nhắm hai mắt, trong đầu xuất hiện đôi mắt xinh đẹp tựa như hồ ly của Trương Lam. Xế chiều hôm nay, hẳn là hôn lên đi. Cậu muốn. ... Trương Lam bị lạnh làm cho tỉnh giấc, mặc dù trên giường dì Lưu đã đổi chăn bông, nhưng cô không biết hôm qua ngủ như thế nào, buổi sáng liền thấy lạnh, lại mở to mắt, cửa sổ không đóng, gió từ cửa sổ nhẹ thổi vào, sách vở trên bàn bị gió thổi bay lên. Cô bất chấp rét run, từ trên giường đứng lên, lảo đảo chạy đến đóng cửa sổ. Xoay người lần nữa chạy về giường, cầm chăn bông lên, che lại bản thân. Thật là sắp đến mùa đông rồi, một chút ấm áp cũng không còn, mùa thu ở đâu —— mùa thu cùng mùa hè đều chen lẫn vào mùa đông rồi, chợt lóe lên. Cô tựa vào đầu giường, quấn chăn ấm áp. Chuông báo thức ở đầu giường vang lên, đúng lúc thời gian cô đi học bình thường. Nhưng hôm nay cuối tuần, cô nhấn tắt đồng hồ báo thức, cửa bị gõ, dì Lưu ở bên ngoài cửa, hỏi: "Cháu dậy chưa?" Trương Lam không muốn xuống giường, cô đáp: "Dậy rồi ạ." "Muốn xuống dưới ăn bữa sáng không?" "Không xuống đâu, cháu không xuống đâu, dì Lưu giúp cháu mang lên đi." Cuối tuần Trương Lam có khi ngủ đến mười một mười hai giờ, đều thường xuyên bỏ qua bữa sáng. Dì Lưu là mới đi ngang qua, nghe tiếng chuông báo thức vang lên, mới gõ cửa. "Được! Cháu đánh răng trước đi!" Dì Lưu nói. Trương Lam tựa vào trên giường, rụt chân lại, có chút ấm áp, mới xuống giường, cô dự định đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng, liền login chơi game. Rửa mặt xong đi ra, bữa sáng đã ở trên bàn, Trương Lam rụt chân, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào, lại đi tất, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn một chút. Cô ngồi xuống, thuận tiện lấy di động qua, mở màn hình ra. Đúng lúc có tin nhắn. Là dãy số của Tiết Nhượng gửi đến, cô lập tức nhấn vào, thấy bản ghi âm thoại. Cô mở ra. "Nhân Đầu, đừng phá tháp, Lam Bull cho ta, đừng thả, đừng, con mẹ nó ——." "Mẹ nó, Nhân Đầu, phá đi chứ, Đệch ——" "Cút đi, tỷ tới, cho ngươi sáng mắt." "Phốc ——" Sữa bò trong miệng phun ra ngoài. Tê tê, mềm mại nũng nịu, giọng nữ. Đó không phải giọng cô sao? Còn có một tin nhắn thoại ngắn khác. " Trương Lam, cậu thật sự rất nũng nịu đấy." Giọng Tiết Nhượng nhẹ nhàng, mang theo ý cười. Tác giả có lời muốn nói: Chậc.