Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 17





Học Cung của thành Triều Phượng nằm ở tầng cao nhất của thuyền chim Loan.Tạ Miên cầm theo một hộp điểm tâm, hắn vừa dừng chân trước của phòng Mạc phu tử đã nghe được tiếng xào bài cùng âm thanh tranh cãi ầm ĩ bên trong.“Xuống xuống, đến lượt ta làm nhà cái!”Tạ Miên đẩy cửa, quả thật hắn đã nhìn thấy rất nhiều người chen chúc bên trong.

Thuyền chim Loan còn chưa kịp xuất phát, mấy lão phu tử đã đặt chỗ xong rồi, phỏng chừng bọn họ định chơi mạt chược hết mười mấy ngày đường.Thấy hắn cất bước đi vào, mấy phu tử nhìn lướt qua hắn rồi lại vội vùi đầu vào ván bài kế tiếp, ánh mắt say mê, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của sư trưởng nghiêm túc, tiên phong đạo cốt ngày thường.Tạ Miên dường như đã quen với cảnh này.

Hắn chậm rãi lấy hộp điểm tâm ra rồi thay mới nước trà trên bàn, cẩn thận rót ra từng cái chén nhỏ.Hương trà tỏa khắp gian phòng, ván bài bên kia cũng vừa lúc kết thúc.Mạc phu tử cầm chén trà, nghĩ đến đồ đệ ngốc nhà mình đã không có mắt nhìn thì chớ, lại còn đánh mạt chược hăng hái hơn cả mình thì không khỏi thấy bi thương muốn chết.Nhìn Tạ Miên đi, tư chất thông tuệ lại chăm chỉ hiếu học, thì thôi đi, cớ gì còn ôn nhu tri kỷ.

Vì sao ta không thu được một đồ đệ tốt như thế cơ chứ?!Lão hiền lành nhìn Tạ Miên: “A Miên qua đây có chuyện gì không?”Nhân duyên của Tạ Miên với trưởng bối xưa nay rất tốt, hắn quen với hầu hết các vị phu tử ở đây nên cũng không cần câu nệ.


Tạ Miên cười thưa: “Học trò nghe nói Hội Trích Tinh lần này có người của Chung gia ở Bắc Châu tham gia.Vị thiếu tướng quân kia quá thần bí, ngoại trừ chuyện cũ năm xưa là khi mười lăm tuổi đã vượt qua một đám thúc bá để kế thừa ‘thương Ẩm Tuyết’ thì không còn gì nữa, học trò có chút ngạc nhiên.”Mọi người liền cười rộ lên: “Hóa ra là hỏi thăm tình báo cho tiểu tử Lục gia.”Thật ra những vị phu tử trong học viện đều không tán thành việc đệ tử quá quan tâm chuyện của đối thủ trước khi tỷ thí.

Thứ nhất, tỷ thí không phải viết trên giấy, giữa chừng có thể phát sinh rất nhiều biến hóa, có tìm hiểu cũng chưa nắm chắc được gì.

Thứ hai, đối thủ của ngươi chưa chắc là người ngươi quen thuộc, nếu quá ỷ lại vào bài chuẩn bị trước, rất dễ đẩy mình vào thế yếu.Nhưng tất cả mọi người ở đây đều thích Tạ Miên.Hơn nữa tất cả mọi người đều biết lần này Lục Phỉ Chi đi vội vàng, hơn nữa đi thuyền cũng mất hơn mười lăm ngày đường, chỉ điểm một chút cho y cũng tốt.“Thật là cắn người miệng mềm.” Mạc phu tử nhìn điểm tâm, hài lòng vuốt râu dài: “Con có biết cái tên thành Ẩm Tuyết từ đâu mà có không?”“Thành Ẩm Tuyết nằm ở vùng cực bắc của Bắc Châu, đặt trên cánh đồng tuyết mênh mông, phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh chỉ thấy toàn tuyết là tuyết, bởi vậy nên mới gọi là Ẩm Tuyết.” Tạ Miên nhắc lại những lời đồn đại, sau lại nói: “Nhưng cũng có người kể lại rằng, một ngàn năm trước thành Ẩm Tuyết còn được gọi là Tễ Phong.

Thời điểm diễn ra cuộc chiến trừ ma, thành Tễ Phong bị rất nhiều ma quân vây công, lúc đó chủ lực Chung gia lĩnh binh trợ giúp Lâm Xuyên, binh lính còn lại cũng nhất quyết không chịu rút lui, cùng tiến cùng lùi với bách tính trong thành, quyết chiến đến cùng.

Khi viện quân đến, thành Tễ Phong như bị mưa máu gột rửa.

Để tưởng niệm những tướng sĩ chết trận lúc đó, Tễ Phong đổi tên thành Ẩm Huyết, sau vì danh tự này quá mức đau đớn thê thảm nên dần biến thành chữ “tuyết” trong băng tuyết.”“Có thế chứ.” Mạc phu tử đặt mạnh chén trà xuống, chén trà va vào bàn tạo ra tiếng vang trầm thấp.


“Người nhà họ Chung chuyên dùng thương, linh khí cực kì cương liệt, thà gãy không cong.

Chung Hằng mười lăm tuổi đã có thể kế thừa thương Ẩm Tuyết, tuyệt đối không thể khinh thường.Nếu khoảng cách giữa chúng nó trên trăm bước, phần thắng của Phỉ Chi chắc chắn cao hơn, nhưng nếu cận chiến…”Mạc phu tử nở nụ cười “chúng ta đều hiểu” với Tạ Miên.Tạ Miên gật đầu, hắn lại hỏi thêm một vài người khác, ghi nhớ kỹ càng từng câu một.“Đúng rồi, lần này cũng có người của Vân gia.” Cuối cùng, dường như Mạc phu tử nhớ đến chuyện gì đó, lão đột nhiên nhíu mày.

Sắc mặt lão không quá tốt, vừa như không vui, vừa như kiêng kị, “Trò nhắc Lục tiểu tử cách xa người họ Vân ra một chút.”Tạ Miên ngẩn ra: “Vân gia Trung Châu?”Ở Vân Miểu, họ Vân cũng không quá nhiều, mà nhắc đến Vân gia Trung Châu thì chỉ có một, cũng có thể gọi là “hoàng tộc Vân thị”.Vân Miểu có ba tộc là nhân yêu ma, phân ra hai thuộc tính là ‘linh’ và ‘trọc(*)’.

Linh từ trời sinh, trọc từ tâm mà ra.

Tu linh đắc đạo, ngược lại đọa ma.(*)Trọc: ô uế, bẩn thỉu, đục Ngàn năm trước hai tộc nhân yêu chiến loạn không ngừng, bách tính lầm than, bởi vậy ma khí đại thịnh, tà ma hoành hành, sinh ra một vị ma chủ thế gian khó gặp, Vân Miểu thây chất thành đống.Vân gia Trung Châu có một người tên Lang, được hai giới nhân yêu tôn sùng là người đứng đầu, dẫn dắt cuộc chiến trừ ma.


Mấy năm vào sinh ra tử, cuối cùng đánh tan ma quân, chém chết ma chủ dưới kiếm.

Vân Lang tức thì phá cảnh, trở thành người đầu tiên phi thăng.

Thời khắc ấy, trời hạ mưa lớn, độ hoá ma khí thế gian..