Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 2





Hệ Thống còn bất bình hơn cả hắn: "Sao có thể không để bụng? Hắn ta nói nhiều lời khó nghe như thế!”Tạ Miên không chút để ý: "Lời này có gì là khó nghe.”Cùng lắm thì coi như lời của trẻ con.Vì chuyện gia đình, từ nhỏ hắn đã phải nghe rất nhiều lời đàm tiếu, thậm chí còn có những lời nói ác ý hơn nhiều.

Nếu mọi chuyện đều phải so đo, không phải là tự khiến mình mệt mỏi sao."Nhưng mà…" Tạ Miên đổi đề tài: "Đúng là gần đây ta không được vui.”….Mỗi tầng của Tàng Thư Các đều có đệ tử canh gác.


Mỗi người ra vào, có người dùng ngọc giản* sao chép thư tịch, hoặc mượn sách đều phải ghi chép ở chỗ bọn họ.

Công việc cực kì nhàn hạ, vị đệ tử này rảnh rỗi liền nằm nhoài lên bàn xem thoại bản**.*Ngọc giản: cuốn trục làm bằng ngọc **Một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, kể về chuyện lịch sử và xã hội đương thời, thường dùng làm tư liệu sau này.Thấy có người đi ra, đệ tử vội vã ngồi thẳng, cười nói: “Tạ sư huynh đã xong rồi sao?”Tướng mạo Tạ Miên cực kỳ xuất sắc, đường nét khuôn mặt nhu hòa, khóe môi hơi nhếch lên, dường như lúc nào cũng mang ý cười, là một vẻ đẹp ôn hoà vô hại, khiến người đối diện như tắm trong gió xuân ấm áp.

Đôi mắt đen láy hơi cong, quả thực có thể làm người khác chết chìm trong đó: “Tuân sư đệ, ta muốn mượn hai quyển sách này.”Đệ tử kia ho nhẹ một tiếng, vội dời ánh mắt, nhìn lướt qua hai cuốn thư tịch Tạ Miên đưa, cảm thấy quen quen như đã nhìn thấy ở chỗ nào, nhưng hắn ta cũng không để ý, ghi chép lại rồi giao cho hắn.Tạ Miên hài lòng cất vào giới tử*.*Túi trữ vật Thật ra không có mấy ai ở thành Triều Phượng cảm thấy hứng thú với những cuốn dã sử khó phân thật giả, nơi này vẫn có người đến là bởi vì có một vị phu tử ở Học Cung rất thích lấy sự kiện lịch sử từ xa xưa làm đề tài cho học sinh phân tích.Những sự kiện đó hầu như không được ghi chép trong chính sử, mỗi người phân tích một sự kiện khác nhau, muốn làm tốt thì phải tự mình tìm hiểu dã sử, tìm ra chiều sâu tương quan, phán đoán xem phần nào là thật, phần nào được thêm vào.Điều này cũng thật khéo, những tài năng khác của Tạ Miên tạm thời không nói đến, nhưng trí nhớ của hắn tuyệt đối siêu việt, Tạ Miên là môn sinh mà vị phu tử kia thấy hài lòng nhất.“Đề mục luận văn” cho các đệ tử lần này cũng là do Tạ Miên hỗ trợ ông lựa chọn.Tạ Miên nhìn lướt cuốn sách Trần Hi Văn đang đọc, lập tức đoán ra đề bài của hắn ta là gì.Ài, thiếu hai cuốn sách này cũng không đến mức chẳng thể hoàn thành bài, cùng lắm là khóc lóc chép phạt hai, ba trăm lần phần bị thiếu thôi… Quả nhiên, tiểu sư đệ nên có chút tôn trọng cơ bản đối với sư huynh.Bước chân Tạ Miên nhẹ nhàng, đúng lúc chạm mặt mấy vị sư muội.Nữ hài tử thường ngày rất dịu dàng, lúc này lại kích động đến mức suýt hét lên, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn quỷ dị.


Các nàng hơi chen chúc xô đẩy một chút, trong đó có một nữ hài tử tiến lên, cười tủm tỉm nói: “Tạ sư huynh, Lục sư huynh đang chờ huynh bên ngoài đó…”Tạ Miên không để ý đến giọng điệu kỳ lạ của nữ hài tử, hắn hơi ngẩn ra một chút rồi bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trông thấy Lục Phỉ Chi.Lục Phỉ Chi quanh năm ăn mặc như muốn xuất giá, ráng chiều hoàng hôn cũng không loá mắt bằng, đã vậy y lại còn thích trang sức hoa lệ sáng lấp lánh, ngay cả trên cung cũng chạm trổ hoa lá vàng.

Nếu là người khác mặc bộ y phục này thì trông vừa thô tu.c vừa khoa trương, nhưng nếu là Lục Phỉ Chi mặc thì khác, vẻ diễm tục bị át đi, chỉ còn lại nét anh khí sáng ngời.


Lục Phỉ Chi dựa người vào cột, ngay cả cây cột tầm thường cũng được tôn lên như một bức họa.Một vài đệ tử đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng cũng nhìn lén y.Lục Phỉ Chi cực kì nổi danh ở thành Triều Phượng, nhưng vì lúc nào cũng mang khí chất “người sống chớ tới gần, không để ý người”, các sư đệ sư muội tuy rằng rất ngưỡng mộ y nhưng cũng không ai dám lại gần bắt chuyện.Vẻ mặt Lục Phỉ Chi hờ hững, nhìn chằm chằm vào cửa lớn Tàng Thư Các, dường như cảm nhận được gì đó, ngay lúc Tạ Miên nhìn xuống y liền ngẩng đầu lên.Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Lục Phỉ Chi lập tức sáng ngời..