Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 27




“Cậu có ý gì?” omega kia thoáng lạnh mặt, vẻ mặt phiền chán nhìn hắn, “Người bị hại có tội sao? Cậu cũng là một omega, hẳn là biết dấu hiệu đối với omega quan trọng như thế nào, cậu sao lại không phân phải trái trắng đen mà nói ra những lời nói như vậy?”

Đan Kì Diệp thản nhiên nói: “Vậy cậu dựa vào cái gì mà tùy tiện nói xấu người khác thì coi là đúng?”

“hiện tại tôi mang cậu đi bệnh viện, kiểm tra một chút xem người dấu hiệu cậu là ai, cũng tránh cho mỗi ngày cậu quấn quýt lấy Tần Dĩ Mục không rời.” Khi nói chuyện, Đan Kì Diệp rất bình tĩnh ngăn cản con đường ra duy nhất ở trong phòng, “Cậu cảm thấy đề nghị này của tôi như thế nào?”

“Tôi không đi.” Omega kia mím miệng, “Cậu là đang vũ nhục tôi.”

Đan Kì Diệp: “….”

Cậu thật đúng là vừa mới học xong liền sử dụng liền, cậu có cần phải khoe khoang như vậy không?

“Không đi bệnh viện kiểm tra đo lường, thế mà cứ cắn chặt lấy Tần Dĩ Mục không tha.” Đan Kì Diệp đều bị bộ dáng không biết xấu hổ của hắn làm cho tức cười, “Có phải là, Tần Dĩ Mục trộm đi con chuột trong hũ gạo nhà cậu? nên cậu mới hận hắn như vậy không?”

Sắc mặt omega kia xanh mét, lời này của Đan Kì Diệp trong ngoài đều châm biếm hắn bẩn thỉu, omega từ khi sinh ra được mọi người nâng niu ở trên tay từ khi nào chịu phải loại uất ức như vậy, hắn há miệng đang muốn nói chuyện, La phu nhân lai che chở ở trước hắn, lớn tiếng quát: “Cậu ở đó nói bậy bạ cái gì?!”

Vẻ mặt của Đan Kì Diệp lãnh đạm, “Tôi và các người không có gì hay mà nói.”

Hắn xem như đã hiểu rõ.

Hai người này là giả vờ hồ đồ, trong lòng biết người dấu hiệu kia là ai, bởi vì nguyên nhân tạm thời không biết nào đó, omega kia cũng không muốn liên lụy tới người kia, vì thế, tin tức tố không có mùi, liền rơi vào trên đầu Tần Dĩ Mục không biết chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Đan Kì Diệp nghẹn một bụng lửa giận, thật sự khó có thể nhận được kết quả như vậy.

Để cho hắn tức giận là, Tần Dĩ Mục nói hắn đã từng giải thích qua.

Ha…..

Nếu diễn viên trong chuyện này là hắn, Đan Kì Diệp nghĩ, mình có thể không bình tĩnh như Tần Dĩ Mục, lo nhiều việc như vậy làm gì, hắn sẽ đánh trước rồi nói sau.

Mở cửa ra, Đan Kì Diệp đưa lưng về phía bọn họ, lạnh giọng nói: “Các người tự giải quyết cho tốt, còn dám quấy nhiễu tới Tần Dĩ Mục, đừng trách gia không khách khí với các người.”

Liếc mắt nhìn bọn họ một cái sẽ nhịn không được đánh bọn họ, Đan Kì Diệp cũng lười làm ô uế mắt của mình.

“Cậu—-!” Omega kia đang muốn lao ra ngoài, muốn cùng Đan Kì Diệp cãi nhau.

Nhưng La phu nhân đã giữ hắn lại, lắc lắc đầu với hắn.

Omega cắn răng, bỏ tay ra ngồi xuống ghế.

La phu nhân chỉ biết thở dài, tiến lên nói riêng với hắn vài lời.

….

Đan Kì Diệp đi ra cũng không rẽ vào chỗ nào, đi thẳng tới quầy tiếp tân.

Tiếp tân ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn xanh mét còn mang theo sự hung ác làm người ta run lên: “Ngài, xin chào?”

Đan Kì Diệp cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chất vấn nói: “chuyện Tần Dĩ Mục dấu hiệu omega sao lại không giải quyết, các người có bản ghi chép đúng không? Vì sao thời gian trôi qua lâu như vậy, chính phủ cũng không đưa ra tin tức xác minh gì?”

Tuy rằng tin tức ở trung tâm bảo vệ omega là sử dụng chung, nhưng tiếp tân cũng không thể chủ động đi chú ý việc này, câu này vừa hỏi ra, cô nói: “Chờ, tôi giúp ngài tra một chút.”

Tiếp tân tìm ra tư liệu đặt ở trước mặt hắn, thật cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, ngài là người nào của Tần Dĩ Mục tiên sinh?”

Ngón tay màu xanh nhạt có quy luật gõ trên mặt bàn, ‘cọc cọc’ tiếng vang nhỏ giống như khối đá vụn ném vào trong mặt hồ bình tĩnh, làm nổi lên từng gợn sóng nhỏ, làm cho ngực người ta khó nén nóng nảy.

Tiếp tân nuốt nước miếng, vẫn là thực hồi hộp, “Cái kia….”

“Bạn bè.”

“Được.” tiếp tân thở ra một ngụm khí đục, nghĩ tới omega này vừa đi vào nói bản thân mình là Tần Dĩ Mục, lại trở về tra xét chuyện này, hẳn là có quan hệ với Tần Dĩ Mục, nói cho hắn cũng không có vấn đề gì.

Chính là, sau khi cô đọc toàn bộ mọi chuyện xong, tiếp tân lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, hầu như cô cũng bị nội dung chuyện này dọa sợ, sau một lúc lâu, cô rối rắm nói: “Tiến sinh, vấn đề chuyện này rất nghiêm trọng, chúng ta ở bên này không thể cho ngài một câu trả lời thuyết phục được.”

Đan Kì Diệp nhíu mày, đến ngay cả tiếp tân đối với chuyện này cũng là dùng vẻ mặt này, vấn đề ở trong đó như thế nào cũng có thể nghĩ, hắn cong ngón tay gõ trên mặt bàn, cường điệu nói: “Hôm nay tôi đến, chính là vì muốn một câu trả lời thuyết phục.”

Tiếp tân nghe thấy câu trả lời như vậy liền ngây dại ra, hắn từ từ tiến lên, hai tay chống lên nhau đặt lên bàn, động tác khom người mang đến cảm giác áp bức vô tận, mở miệng từ từ liên tiếng nói: “Cô nói…. làm sao bây giờ?”

“Tôi…. Thật xin lỗi.” tiếp tân mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không tự làm chủ được.”

Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, đứng thẳng thân mình, tùy tay vuốt thẳng nếp gấp ở cổ tay áo mình, hạ tối hậu thư: “Cho nên, kêu ai có thể làm chủ tới.”

….

Phòng trà yên tĩnh tản ra từng đợt hương trà, ấm nước không khói lửa cháy nóng rực, độ ấm vừa tới nước ấm từ miệng ấm trà rơi vào trong chén, nháy mắt trong chén tản ra mùi trà, lá trà cùng nước ấm dây dưa, mùi trà bay tứ phía, mùi trong phòng càng tăng lên vài phần.

‘cạch’.

Đan Kì Diệp đẩy ra chén trà trước mặt, “Không dùng trà. Nói chuyện chính.”

Nam nhân trước mặt hắn mỉm cười, “Không cần nghiêm túc như vậy, coi như là bạn bè được rồi.”

Đan Kì Diệp hạ mắt, không kiên nhẫn nhéo nhéo cổ tay, “Ít nói nhảm đi.”

Nam nhân nghẹn họng, chợt nở nụ cười, “thiếu niên cậu tính tình khá là lớn.”

Đan Kì Diệp đợi lâu như vậy mới chờ được người có thể làm chủ tới, cũng không phải là ngồi ở đây uống trà nói chuyện phiếm, hắn nói thẳng không chút do dự: “Vì cái gì không đưa ra tin tức đính chính cho Tần Dĩ Mục?”

Hội trưởng không có trả lời trước mặt, ngược lại hỏi hắn: “Cậu có biết chỗ chúng tôi là chỗ nào không?”

“trung tâm bảo vệ omega.”

“Đúng.” Hội trưởng hơi hơi dựa ra sau, hai tay lần lượt đặt lên đầu gối, “Cho nên, chúng tôi muốn làm chuyện gì, đều sẽ ưu tiên ích lợi của omega.”

“Nếu chuyện này vì Tần Dĩ Mục mà chứng minh, omega bị dấu hiệu kia liền không giấu được, một omega vị thành niên bị dấu hiệu, loại chuyện này truyền ra ngoài, đó là gièm pha.”

Nhưng….

Có Tần Dĩ Mục thì không giống như vậy.

Tay Đan Kì Diệp liền buộc chặt, đúng, không giống.

Từ chuyện khó có thể mở miệng, người bị hại đều đang thương.

Lúc này, chỉ cần một người làm hung thủ thì tất cả sẽ thành công.

Tần Dĩ Mục không sai, cho nên cũng không bị trừng phạt gì, chỉ là không ai giúp hắn làm sáng tỏ, vả lại cũng làm cho hắn nhận ra được tất cả.

Dùng chính thanh danh của mình, đến bảo vệ thanh danh của một omega.

Đan Kì Diệp cắn chặt khớp hàm, đối với cách xử lý chuyện này cũng không biết đánh giá như thế nào, hễ là những người có đầu óc cũng không thể làm ra chuyện này.

Nhưng mà hắn không phải tới cãi nhau, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì, hắn cố nén tức giận nói: “Như vậy thì không công bằng với hắn.”

Hội trưởng đương nhiên cũng biết, nhưng muốn thành chuyện lớn không thể câu nệ tiểu tiết, hai tay hắn mở ra nhún vai, “Nhưng chúng ta bảo vệ omega kia rất tốt.”

Đan Kì Diệp thiếu chút nữa nói ra một chữ bẩn.

Ông thật đúng cho rằng tiểu thiên tài tôi là một tên liệt não sao.

“Tin tức nơi này đều rất đầy đủ, nếu công khai đương nhiên có thể làm rõ cho Tần Dĩ Mục, ông có thể….”

“Không được.” hội trưởng nói: “Chúng ta phải bảo vệ omega.”

“…. Kháo.” Đan Kì Diệp nhỏ giọng mắng một câu, lại nói thêm một câu: “Vậy ông muốn thế nào mới có thể công bố chuyện này?”

“Chờ omega kia nhả ra.”

“Ông—-!” Đan Kì Diệp chán nản, vỗ một cái lên bàn, lực rất lớn, mặt nước trong chén trà rung động xuất hiện từng trận gợn sóng, hắn hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng tiếp tục dây dưa với chuyện này, lại đột nhiên nhìn thấy dao nhỏ ở bên cạnh dùng để cắt bánh.

Sau một lúc lâu, hắn mỉm cười, nâng tay cầm chén trà trước mặt, hơi uống một ngụm, tinh tế thưởng thức sự chua xót khi vào miệng cùng dự vị ngọt lành phía sau.

Hội trưởng tưởng rằng người này sẽ khó chơi rất nhiều, kết quả vừa rồi rõ ràng rất tức giận, lại cứng rắn nhịn xuống, còn có thể làm bộ như không có việc gì mà thưởng trà, hắn không nhịn được lắc đầu, tâm tính người này….

Buông chén trà, thuận tiện cầm dao nhỏ ở bên cạnh trong tay thưởng thức, ngón tay hủy diệt vụn trà ở phía trên, đột nhiên, hắn trực tiếp đem giao nhỏ đưa ra sau cổ, dao nhọn sắc bén chỉ thẳng vào tuyến thể.

Hội trưởng rõ ràng sửng sốt: “Cậu làm gì?!” hắn kích động thậm chí còn muốn cướp lại.

Đan Kì Diệp tùy ý nghiêng đầu né tránh tay hắn, nhìn thấy bộ dáng bối rối của hắn liền cảm thấy hơi yên tâm, muốn nhân cơ hội này liền muốn bàn điều kiện với hắn,  di động đột nhiên vang lên—- điện thoại này tới thật không đúng lúc.

Đan Kì Diệp hơi không kiên nhẫn nhíu mày, đang muốn ngắt cuộc gọi, đã thấy trên mặt hắn lưỡng lự, sắc mặt hắn vừa thay đổi, lễ phép gật đầu với hội trưởng nói: “Chờ, có điện thoại.”

Không đợi hội trưởng đồng ý, hắn trực tiếp nhận điện thoại.

“Ngồi cùng bàn cậu nộp bài thi rồi sao?!”

“Ừ.” Tần Dĩ Mục ở đầu bên kia điện thoại thản nhiên hỏi: “Ở đâu?”

“Tôi…. Tôi đi dạo ở bên ngoài.” Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, muốn che dấu sự chột dạ của mình, “hiện tại cậu ở đâu?”

Tần Dĩ Mục: “Có việc đi ra ngoài.”

Có việc đi ra ngoài? Đan Kì Diệp nháy mắt nhớ tới cái tin nhắn kia.

Hắn nheo nheo mắt, đau đầu không ngừng, sớm biết vậy nên xóa tin nhắn kia đi!”

Trước khi Tần Dĩ Mục ngắt điện thoại, hắn đột nhiên thét lên: “Ngồi cùng bàn!”

“Ừ.”

“Tôi muốn ăn bánh hoa đào ở ‘tiệm Phúc Yên’.”

“Cậu….”

Không đợi hắn nói hết lời, Đan Kì Diệp liền ngắt lời của hắn nói, “Tôi không nghe, tôi muốn ăn, ngồi cùng bàn à—-! Hôm nay không ăn tôi sẽ ngủ không ngon, không ăn được cả người tôi sẽ khó chịu, cậu nhẫn tâm nhìn thấy bạn cùng bàn nhỏ bé đẹp trai phóng khoáng số mệnh phi thường của cậu đáng thương như vậy sao?”

Bạn nhỏ ngồi cùng bàn nói quá nhiều lời dư thừa, người đối diện trầm mặc một lúc lâu, một lát sau Tần Dĩ Mục nói: “Được.”

“Vậy được.” cửa hàng Phúc Yên nằm ở bên trái khách sạn bọn họ ở lại, hắn không có hứng thú với bành hoa đào, chỉ là nhớ tới nên thuận  miệng nói mà thôi, quan trọng chính là, người xếp hàng rất nhiều! cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, cũng đủ để hắn giải quyết vấn đề.

Đan Kì Diệp nói: “Ngồi cùng bàn vất vả rồi! tôi ở bên này còn có việc, cúp trước nhá.”

“Ừ.”

Nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm đã cúp máy, Đan Kì Diệp từ từ thu lại ý cười, dao nhỏ đặt ở trên tuyến thể còn chưa buông, cổ tay không khỏi chua xót, hắn tùy ý lắc lắc hai cái, ánh mắt của hội trưởng cũng hồi hộp đi theo di động của dao nhỏ, hắn biết, hắn đã thắng.

Ánh mắt Đan Kì Diệp lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng nói: “Hội trưởng.”

“Cái gì?”

“Tôi nghĩ, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện thêm một lần nữa, về vấn đề công bố chuyện này từ đầu tới cuối.”