Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 31




Đêm còn chưa khuya, xe chạy trên đường như bay, cán qua vũng nước ở trên đường làm bọt nước bắn ra khắp nơi.

Quán bar nằm ở ngã tư đường trung tâm thành phố, gắn cả một chùm đèn neon chiếu sáng cả con phố.

Đan Kì Diệp trả tiền xuống xe, hai bước nhảy qua vũng nước ven đường, đang chuẩn bị đi vào bên trong quán bar, lại ngẩng đầu thấy Mao Tuấn Vũ cúi người nhếch mông,  đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Hắn nhíu mày, ỷ vào hai bên có âm nhạc đập ầm ầm che lấp, không cần che dấu bước chân, hắn đi tới bên cạnh người, Mao Tuấn Vũ cũng không kịp phản ứng, đã bị người vỗ vai.

“Ai…?!” hắn đang định quay đầu lại chửi một câu thô tục, nhưng lời đến bên miệng không tìm được từ thích hợp để thay thế liền im lặng mím miệng lại, nặn ra một nụ cười, “Thất gia cậu đã đến rồi.”

Đan Kì Diệp ‘ừ’ một tiếng, theo tầm mắt hắn nhìn lướt qua phía trước, lại cái gì cũng không phát hiện, “Nhìn cái gì?”

“Kia, bên kia.” Mao Tuấn Vũ vừa thấy liền biết tầm mắt hắn không tìm được mục tiêu, lúc này giơ tay chỉ nói: “Thấy không? Tần Dĩ Mục ngồi ở trong phòng kia.”

Đan Kì Diệp nhìn trái phải, từ từ lắc đầu.

—- Phòng nào? Tần Dĩ Mục ở đâu?

Đan Kì Diệp ôm lấy cổ Mao Tuấn Vũ, “Anh em, cậu lừa tôi phải không?”

Vì để cho tôi tới quán bar cuồng hoan với cậu, cậu cũng dám không từ thủ đoạn.

Nói bạn cùng bàn của ta tới đây cùng với một omega, loại lời nói dối này mà cậu cũng soạn ra được!

“Này….” Mao Tuấn Vũ bị ghìm thiếu chút nữa le lưỡi, vội vàng khoát tay nói: “Thực không phải, tôi thấy thật.”

“Khi bức màn của phòng kia chưa buông xuống, tôi tận mắt thấy bọn họ đi vào.” Mao Tuấn Vũ đi theo vào quán bar, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm Tần Dĩ Mục, vì muốn chờ Đan Kì Diệp đến đây chỉ đường cho hắn.

Nghe hắn vừa nói như vậy, đến lúc này Đan Kì Diệp mới phản ứng đây là nói thật.

Nếu như vậy, chỉ có cửa sổ thủy tinh kia là có kéo rèm mà thôi.

Che kín như vậy, bên trong cũng không nhìn thấy cái gì.

Nhưng mà từ bên ngoài cũng không thấy gì, Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ nói: “Đi qua xem thử.”

“Được!” Mao Tuấn Vũ nói xong muốn đi, đột nhiên lại hỏi: “Cậu không sợ tới quá gần sẽ bị Tần Dĩ Mục phát hiện sao?”

“Không.” Đan Kì Diệp nói chắc chắn.

Mao Tuấn Vũ còn nghi hoặc, chỉ thấy Đan Kì Diệp vỗ vỗ vai hắn, trong ánh mắt lộ ra sự kiên quyết và tự tin, rất có cảm giác— tổ chức tin tưởng cậu.

Mao Tuấn Vũ: “???”

Sau đó, một tay của Đan Kì Diệp khoát lên vai hắn, đem thân thể của mình chặt chẽ giấu ở phía sau Mao Tuấn Vũ, nói: “Đi, đi tới đi anh em.”

Mao Tuấn Vũ: “…”

Ngày hôm nay, có phải là ngày cuối cùng tôi được sống trên thế giới này hay không?

Ghét bỏ là ghét bỏ, Mao Tuấn Vũ lại không dám đem người đẩy ra dời đi, đứng ở phía trước còn dẫn đường.

Đi tới cái phòng vừa rồi Tần Dĩ Mục đi vào hắn còn nói: “Nếu lát nữa có chuyện gì, cậu chạy trước, không cần để ý tới tôi.”

Đan Kì Diệp hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, chẳng qua là đi lên tìm Tần Dĩ Mục, sao giống như có cảm giác ra chiến trường thế—- còn là loại đối mặt với kẻ địch rất mạnh, có đi mà không có về này.

“Tôi nói thật, lỡ như….”

“Yên tâm.”

Kế tiếp, hẳn chính là lớn tiếng nói huynh đệ tình thâm, sau đó lại nói tới tình cảm anh em không thể vứt bỏ nhau.

Mao Tuấn Vũ đã chuẩn bị tốt, sau đó chợt nghe Đan Kì Diệp nói: “Cậu không cần dặn dò, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

—- đẹp chưa!

Cậu này làm cho Mao Tuấn Vũ tức giận, thịt trên mặt cũng run lên hai cái.

“Ha ha, được rồi mập mập, tôi sao có thể bỏ rơi cậu được.” Đan Kì Diệp nhìn bộ dạng thở phì phò của hắn, là một cái khí cầu gấu lớn đang được thổi to lên, đáng yêu chết đi được, xoa xoa thịt mập trên mặt hắn, “Tần Dĩ Mục ở nơi này sao?”

Tiểu mập mập cao lãnh hừ nhẹ một tiếng, nói: “ừ.”

Mao Tuấn Vũ hỏi: “Gõ cửa đi vào không?”

Đan Kì Diệp mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên gõ cửa hay không.

Lúc hắn tới cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Hiện tại sắp có thể chạm mặt Tần Dĩ Mục, hắn lại không khỏi suy nghĩ một chút, vì sao lại tới đây, Tần Dĩ Mục đi cùng omega khác liên quan gì tới hắn?

Đã chạy tới chạm mặt còn không đủ xấu hổ sao.

ở cửa sửng sốt một lúc lâu, người phục vụ đều đi ngang qua hai lần, nếu Mao Tuấn Vũ không  ngừng phất tay bảo không cần giúp đỡ, chỉ sợ đã bị hỏi tới.

Mao Tuấn Vũ truy vấn hỏi: “Có vào hay không?”

Trải qua suy nghĩ cặn kẽ xong, Đan Kì Diệp thở dài nói: “Quên đi.”

“Quên đi?” Mao Tuấn Vũ đã chuẩn bị tốt động tác đẩy cửa, không nghí tới Đan Kì Diệp lại nói ra hai chữ này, không giống với phong cách trước đây của Đan Kì Diệp! Sao lại đột nhiên ngượng ngùng như vậy.

“Quên đi cái gì, chúng ta…..” Mao Tuấn Vũ hơi dừng lại, nhìn cửa trước mắt mà ngẩn cả người.

Đan Kì Diệp chọc chọc thịt mềm trên mặt hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Mao Tuấn Vũ nói: “Tôi hình như nghe thấy thanh âm gì.”

Đan Kì Diệp nhìn hắn một cái, nghiêng người dán tai lên cửa, bên trong cánh cửa hình như có vật gì đang khua tay, phát ra tiếng xé gió sắc bén, phòng này cách âm tốt cũng không thể ngăn lại thanh âm này.

Hai người liếc nhau, hình như là muốn hỏi đối phương, thanh âm này xuất hiện có phải mình nghe lầm hay không, nhưng là hiển nhiên, đáp án là không phải.

Đan Kì Diệp quyết định thật nhanh muốn kéo cửa phòng ra, nhưng lại dừng lại trước khi ấn xuống, ngược lại nói: “Cậu ở đây chờ tôi.”

Sau đó, liền vội vàng chạy tới lầu một.

Đan Kì Diệp chạy tới trước quầy bar gõ bàn, nói: “Xin chào, cho một phần trái cây, phòng 301 trên lầu, tôi tự mình mang vào.

Phục vụ mỉm cười, “Vâng, ngài chờ.”

“Đơn giản là được rồi, tốc độ phải nhanh.”

“Được.”

Mâm đựng trái cây chưa tới ba phút đã nằm trong tay hắn.

Đan Kì Diệp cũng không dừng lại, trực tiếp bưng mâm trái cây chạy lên trên lầu.

Mao Tuấn Vũ giống như thủ vệ đứng ở bên cửa, nghiêm trang xụ mặt còn rất hù người.

Đan Kì Diệp đi qua nói: “Lát nữa cậu đi vào không?”

“Tôi?” Mao Tuấn Vũ chỉ mình, thấy Đan Kì Diệp khẳng định gật đầu, hắn vội vang lắc đầu, tốc độ cực nhanh, thịt trên mặt thiếu chút nữa không đuổi kịp động tác của hắn, “Tôi cũng không đi vào làm bóng đèn.”

Hai người này mắt đi mày lại còn không tự biết, cũng chỉ có một tên mập như tôi là nhìn rõ ràng.

Đan Kì Diệp cũng không ép buộc, nói: “Được.”

Nói xong, trực tiếp gõ cửa phòng.

Mao Tuấn Vũ không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp như vậy, ngược lại lại thấy mâm trái cây trên tay hắn, liền hiểu được ý của Đan Kì Diệp, vội vàng nghiêng người trốn sang bên cạnh, để tránh cho mặt mình bị người ta nhìn thấy.

‘cộc cộc’

Hai tiếng vang lên, thanh âm trong phòng hình như ngừng lại trong chớp mắt, lại không ai ra mở cửa.

Đan Kì Diệp không hề thấy phiền tiếp tục gõ cửa, cũng nói: “Xin chào, mâm trái cây của ngài đã đưa tới.”

Lần này, có người ra mở cửa.

Xuyên qua khe hở, một omega nữ tính gương mặt tinh xảo hiện ra trước mắt, ánh mắt đầu tiên làm cho người ta cảm giác thật là điềm tĩnh, thực phù hợp với hình tượng mẹ hiền vợ đảm, chính là… mắt thường có thể nhìn ra tuổi tương đối lớn, nếu không, thật đúng là xứng với Tần Dĩ Mục.

Hơn nữa, không biết có đúng hay không ngồi cùng bàn với omega này có vài phần tương tự.

Nếu nói như vậy….

Trong lòng Đan Kì Diệp đại khái cũng đoán được đôi chút, hắn mỉm cười với đối phương, nói: “Mâm đựng trái cây của ngài.”

Nữ nhân liếc mắt nhìn hắn, chính là trong ánh mắt lại có không hiểu và chán ghét, làm cho người ta cả người phát lạnh, “Chúng tôi không gọi mâm trái cây này.” Mở miệng ra cũng là lạnh nhạt cách người ngàn dặm.

“301? Đúng nha, có thể là nhà ăn chúng ta tặng.”

Sắc mặt nữ nhân tối tăm, đang chuẩn bị từ chối, bỗng dưng dừng lại một chút, lách thân mình nói: “Vào đi.”

“Tốt.”

Nữ nhân xoay người đi vào phòng vệ sinh, Đan Kì Diệp vừa vào cửa liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục ngồi ở chủ vị.

Giờ phút này, Tần Dĩ Mục nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, rõ ràng bị một bức màn che chặt chẽ, lại vẫn nhìn chằm chằm hướng đó, giống như bên kia có một con rắn độc vậy, làm cho người ta không muốn nhìn thấy.

Đan Kì Diệp sắc bén nhận ra được, giờ phút này tâm tình Tần Dĩ Mục không tốt, nữ nhân kia ở trong buồng vệ sinh còn chưa đi ra, hắn liền đem mâm đựng trái cây đặt lên bàn, cầm một khối dưa hấu ngồi ở bên người Tần Dĩ Mục.

Cảm giác bên cạnh có người tới gần, Tần Dĩ Mục cau mày, giơ tay muốn nắm cổ người đẩy ra xa.

Đan Kì Diệp phản ứng rất nhanh, khi hắn đưa tay ra trong nháy mắt, mình cũng nâng tay lên đỡ, bất ngờ không kịp đề phòng bị đối phương nắm cổ tay, thân thể không ổn định, bị kéo về phía trước, thiếu chút nữa nện ở trên người đối phương.

“Cậu ….” Tần Dĩ Mục bỗng dưng xoay người lại, trong nháy mắt thấy hắn, vẻ mặt buộc chặt không khỏi ngẩn ra, dần dần bình tĩnh lại, “Cậu sao lại ở đây?”

Đan Kì Diệp không nghĩ tới một khi mở miệng là hỏi nguyên nhân, nói đều không kịp nói, hắn cắn miếng dưa hấu, không rõ nói: “Ngồi cùng bàn ăn dưa hấu.” Đồng thời còn giơ miếng dưa hấu đến bên miệng hắn.

Ăn dưa hấu hay không không quan trọng, quan trọng là… việc này cậu đừng hỏi được chưa?

“Hắn dị ứng với dưa hấu không thể ăn.” Thanh âm của nữ nhân cũng truyền tới không xa, giày cao gót dẫm lên gạch men vang lên âm thanh ‘cọc cọc’.

Nữ nhân đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt mang theo sự khinh miệt, “Cậu là một tên phục vụ, đồ vật tặng xong rồi thì đi nhanh lên, cách con ta xa một chút.”

Đan Kì Diệp không để ý tới lời cố ý khiêu khích của bà, ngược lại nhếch mày nhìn Tần Dĩ Mục: “Dị ứng với dưa hấu?”

Đây là nguyên nhân kì quái gì.

“Đúng, là dị ứng với dưa hấu!” thanh âm nữ nhân lạnh lùng nói: “một tên phục vụ tốt nhất nên đứng đúng vị trí của mình, đừng có nhìn thấy khách hàng nào quyền thế là quấn lên, như vậy cậu không chỉ bị mất mặt thôi đâu.”

“Còn không mau thả dưa hấu xuống, cắn một miếng rồi mà còn muốn đút….”

Lúc nữ nhân kia nói tới mức tức giận đầy ngực, Tần Dĩ Mục liền cắn một miếng dưa hấu trên tay Đan Kì Diệp, vừa lúc cắn vào chỗ Đan Kì Diệp đã cắn qua.

Đứng ở trước mặt nữ nhân kia, từ từ nhai, nuốt xuống, quá trình rất chậm, trong phòng yên tĩnh không ai nói chuyện, ngoài thanh âm nhai nuốt dưa hấu ra, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng.

Tần Dĩ Mục rút khăn giấy, giúp Đan Kì Diệp lau khóe miệng, sau đó dùng tờ khăn giấy kia lau miệng của mình, nói: “thực ngọt.”