Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 50




Thi đua toán học vào thứ bảy.

Vào ban đêm đã có thành tích và tên của thí sinh.

Nhưng mà Đan Kì Diệp vội vã cả đêm an ủi Tần Dĩ Mục, cũng không mở trang web về cuộc thi toán học ra nhìn.

Buổi sáng thức dậy không có chuyện gì làm, liền ôm chăn ở trên giường chơi di động.

Thành tích của cuộc thi toán học đã được chủ nhiệm gửi vào diễn đàn lớp.

Không phải hắn tự đại, hắn chỉ là cảm thấy, cũng chỉ có một mình Tần Dĩ Mục mới có thể tranh vị trí thứ nhất với hắn, Tần Dĩ Mục không tham gia cuộc thi, vậy vị trí thứ nhất khẳng định là của hắn.

Vừa mở bảng thành tích ra xong, không có nghi vấn.

Chính là hắn.

Chủ nhiệm lớp ở bên trên viết một ít lời nói của chính phủ, đơn giản là khích lệ và ca ngợi, mà trong lúc trò chuyện cũng giới thiệu một ít về các trường đại học.

Đan Kì Diệp nhắn lại một câu: [em đã biết, cảm ơn cô giáo.]

Nội dung cụ thể cũng chưa xem, cứ cảm ơn trước rồi nói sau.

Ngay khi hắn đang xem video vui vẻ, liền nghe được tiếng đập cửa, “Vào đi.”

Đan Kì Diệp để điện thoại qua một bên, ngồi xuống hỏi: “ngồi cùng bàn, cậu sao lại dậy sớm như vậy?”

Tần Dĩ Mục nhìn đồng hồ trong phòng, mười một giờ sáng.

Theo tầm mắt Tần Dĩ Mục nhìn lại, Đan Kì Diệp nhịn không được ho nhẹ một tiếng, chơi di động không chú ý thời gian, thấm thoát đã trễ thế này.

“Cái này….. ngồi cùng bàn tôi hơi đói bụng, buổi sáng chúng ta ăn gì?”

“Đi ra.”

“Được!”

Thời gian ăn sáng đã qua từ lâu, lúc đi ra, thấy trên bàn bày ba món ăn một canh, hắn cười nói: “Cảm giác ăn rất ngon.”

Đều là món ăn gia đình đơn giản, không tính có đủ sắc hương vị, nhưng lại hợp với khẩu vị của hắn.

Tần Dĩ Mục xới cơm, buông đũa, nói: “Đi rửa tay.”

“Rửa rồi.” Đan Kì Diệp thừa dịp vừa rồi còn tranh thủ tắm rửa một cái.

“A đúng rồi ngồi cùng bàn, trên mạng có ít tin tức về cậu….” vừa nói chuyện, Đan Kì Diệp vừa tìm tin tức ngày hôm qua.

Nhưng tìm một vòng, phát hiện bài post bôi đen Tần Dĩ Mục đã không thấy.

Hả?

Từ đầu tới đuôi, bài post đã đăng ngày hôm qua, hôm nay quả thực không thấy đâu.

Không chỉ có bài post, ở trên mạng cũng không tìm ra được tin tức về chuyện này.

Ngày hôm qua hiệp hội bảo vệ omega đã đăng lên bài đăng thanh minh của chính phủ, lúc trước khi Đan Kì Diệp tìm tới cửa, bọn họ từng đăng qua một lần bài đăng từ phía chính phủ, lần này lại trực tiếp đăng lên QQ, sau đó liền đăng thêm tin tức mới.

Nói ngắn lại một câu, Tần Dĩ Mục là vô tội bị liên lụy.

Tin tức lúc trước của phía chính phủ có thể khiến cho người khác tin phục hơn, chính là vì luôn đặt quyền lợi của omega lên trên, chỉ trích Tần Dĩ Mục không nên đem chuyện này nói rõ ràng, khiến cho omega kia không thể làm người.

Chịu đựng nói xấu, thanh danh của mình đều bị hủy, hà tất phải liên lụy tới người khác?

Điểm đáng khen nhất chính là cái này.

Đan Kì Diệp gần như không nhìn thấy nó, lúc mở ra hắn đã nghĩ sẽ có một cuộc thi gõ bàn phím, kết quả còn không đợi đánh chữ, liền biểu hiện tin tức không tồn tại.

Có thể là phía chính phủ gỡ bỏ.

Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, liền thích QQ này, sau đó buông di động nói: “Tin tức về cậu, đều bị xóa.”

“Ừ.” Bộ dạng Tần Dĩ Mục bình thản ung dung, nhưng thật ra Đan Kì Diệp lại cảm thấy, Tần Dĩ Mục so với mình còn biết tin tức này sớm hơn.

“Cái kia….” Đan Kì Diệp dùng chiếc đũa chọc chọc vào chén cơm, rất hiếu kì đối với sự phát triển của chuyện này, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không, trong lúc nhất thời, khiến mình rối rắm chết khiếp.

Không cần hắn nhiều lời, Tần Dĩ Mục có thể tự mình phân tích vấn đề hắn muốn hỏi, nói: “Omega kia là người Tần gia tìm.”

“…. Hả?” vẻ mặt Đan Kì Diệp mơ màng, Tần gia? “nói giỡn hả?”

Sao lại có cảm giác không giống thật vậy.

“Tần gia tìm một omega làm ra chuyện này nói xấu cậu?”

“Trùng hợp.” Tần Dĩ Mục nói: “Sau khi chuyện đó xảy ra, Tần gia tìm tới hắn.”

Tần Dĩ Mục vừa nói như vậy, Đan Kì Diệp đã hiểu được.

Nói ngắn gọn, Tần gia cảm thấy có omega này trong tay là có thể uy hiếp Tần Dĩ Mục, cho nên tới tìm người.

Hiệp hội bảo vệ omega bảo vệ omega kia như vậy, cũng không biết có quan hệ bao nhiêu với Tần gia.

Tần Dĩ Mục nói: “không có việc gì.”

“hả?” Đan Kì Diệp nhíu mày, không có việc gì… là có ý gì?

Tin tức không hiểu sao lại biến mất, cùng với thái độ của chính phủ.

Còn có…. Omega kia bị vây nơi đầu sóng ngọn gió nhưng vẫn không có xuất hiện.

Tần Dĩ Mục gắp cho hắn một miếng sườn lợn, “Sợ hãi?”

“Sợ hãi?” Đan Kì Diệp nở nụ cười, “Gia sợ cái gì.”

Ngược lại, tức thì tát vào mặt, tiêu diệt nguy hiểm tồn tại, tư thế giơ dao lên khiến hắn cảm thấy rất đẹp trai.

Nam sinh luôn sùng bài quyền lực.

Nếu gặp phải chuyện này, thực sự sợ hãi rụt rè không dám ra tay, Đan Kì Diệp mới thực cảm thấy, người này thật đáng sợ!

a…. Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, đột nhiên  cảm giác mình hơi tiêu cực, loại chuyện này nếu xảy ra trên người người khác sẽ không dám phản kháng, chính là kinh sợ, nhưng ở trên người Tần Dĩ Mục, nếu không dám phản kháng…. Hắn sao lại cảm giác Tần Dĩ Mục là một người nhỏ yếu bất lực đáng thương thế nhỉ?

Tưởng tượng như vậy, chính hắn vui vẻ.

Thế nhưng, tiêu cực hay không tiêu cực, cũng không quan trọng, Đan Kì Diệp cắn một miếng sườn lợn, miệng đầy hương thơm, liếm đi nước sốt ở khóe miệng, hắn nói: “Cậu không có việc gì là tốt rồi.”

Tần Dĩ Mục không nói gì, trầm mặc nhìn hắn, trong con người thâm thúy dần dần thay đổi nhìn bộ dáng Đan Kì Diệp cúi đầu ăn cơm, suy nghĩ xoay vòng, trong mắt dấu diếm rất nhiều thâm ý, sau một lúc lâu, hắn nói: “Ừ.”

…..

“Omega nam tính thắt cổ tự sát trong nhà, trước khi chết để lại một bức di thư.” Lúc Mao Tuấn Vũ lướt QQ thấy tin này liền chấn kinh rồi.

“Ngọa tào, còn có… có thông tin nói rằng chuỗi vốn của tập đoàn Tần thị phá vỡ, cổ phiếu rớt giá, không ít cổ đông bán tháo cổ phần của công ty.”

“Hôm nay là ngày gì, lại có nhiều tin tức giật gân như vậy.”

“Sắp thi đại học rồi.” Đan Kì Diệp nhìn anh em nhà mình, dùng câu lúc trước Mao Tuấn Vũ nói với hắn trả trở về, “Còn không lo học tập, nhìn QQ làm gì?”

“Tôi đây là đang trong cuộc sống học tập khẩn trương, giải trí đơn giản một chút, cậu có biết cái gì gọi là thư giãn không? Tôi nếu vẫn buộc chặt thần kinh mà học tập nếu bị nổ tung thì biết làm sao? Nên cần phải thả lỏng nha.”

Mao Tuần Vũ đúng lý hợp tình, lướt QQ cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Hắn không phải là đang lướt QQ, hắn đây là đang thả lỏng, để sau đó học tập được tốt hơn.

Sắc mặt Đan Kì Diệp nghiêm túc gật đầu, “Cậu nói đúng, thứ hai từ dưới đếm lên.”

Mao Tuấn Vũ: “….”

“tôi hoài nghi người đứng nhất từ dưới đếm lên và cậu có cùng một cách thả lỏng.”

Mao Tuấn Vũ: “….”

Ác ý tấn công vào tâm lý của thí sinh thi đại học, đã báo cáo.

Mao Tuấn Vũ đột nhiên nghĩ tới một hoạt động sau đó, liền liếc mắt với Đan Kì Diệp nói: “Vậy cậu học tập cho tốt, có phải cuối tuần mọi người đi chơi xuân cậu không đi được không?”

Đan Kì Diệp cười lạnh một tiếng, “Chơi xuân? Qua vài ngày nữa, mùa đông đã bắt đầu rồi.”

“Ai quan tâm là mùa gì chứ, có thể đi ra ngoài chơi là được rồi.” Mao Tuấn Vũ nói: “không cần để ý tới những chi tiết vô vụng này. Cậu cứ nói có đi hay không là xong.”

“Đương nhiên đi!”

“Hắn không đi.”

Hai loại thanh âm cùng vang lên, Đan Kì Diệp rất nhanh sửa miệng, “Đúng tôi không đi.”

Mao Tuấn Vũ: “???”

“Thực không đi sao?” Mao Tuấn Vũ vốn đang muốn lấy chuyện này ra đùa hắn, ai biết lại nói là không đi, vậy còn gì để mà nói.

Ngồi cùng bàn cũng đã lên tiếng, Đan Kì Diệp còn muốn đi sao, dứt khoát nói: “Không đi.”

“Vì sao lại không đi?”

“Cậu hỏi tôi sao?” Đan Kì Diệp so với hắn còn kì quái hơn sao mình không đi.

Mao Tuấn Vũ cho hắn một anh mắt cha hiền, trước khi bị đánh liền vội vàng nhìn về phía Tần Dĩ Mục, “Tần thần….”

“A đúng rồi!” không đợi Tần Dĩ Mục mở miệng, Đan Kì Diệp đã tự mình nghĩ tới cái gì, “Kì động dục.”

Bình thường hắn cũng sẽ không cẩn thận tính ngày, nếu Tần Dĩ Mục không nói, hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.

“Hả? thì ra là như vậy. » Mao Tuấn Vũ tuy rằng cảm giác không thể đi thực đáng tiếc, nhưng Đan Kì Diệp có vấn đề thân thể, cũng không thể cưỡng ép.

Chỉ đành thôi….

« Vì sao, kì động dục của cậu, chính cậu lại không biết ? » Mao Tuần Vũ đưa ra chất vấn từ linh hồn.

Đan Kì Diệp sờ  mũi, ấp úng không nói, hắn một người hằng năm đem mình coi là beta, từng cho kì động dục là phát sốt, bảy ngày liên tục uống thuốc hạ sốt mà không có hạ, cuối cùng gắng gượng đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là kì động dục, còn có thể trông cậy vào hắn nhớ kỹ kì động dục sao.

Vừa lúc này chuông vào học kêu lên, hắn vội vàng đầy Mao Tuấn Vũ nói : « Đi học, cậu nhanh trở về chỗ của cậu đi ! »

Mao Tuấn Vũ đang muốn miệt mài theo đuổi chuyện này, kết quả vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt không hề thay đổi của Tần Dĩ Mục đang nhìn mình.

Bĩnh tĩnh giống như cục diện đáng buồn, nhưng mà bên trong nước lặng, là cặp mắt dao nhỏ kia, lại giống như muốn giết người.

Chỉ là nháy mắt mấy cái, loại cảm giác đó liền biến mất thành tro bụi.

Trên người Mao Tuấn Vũ liền nổi lên một tầng da gà, vội vàng xoay người chạy chậm về chỗ của mình.

Tuy rằng Mao Tuần Vũ đi rồi, nhưng vẫn để lại vấn đề, Đan Kì Diệp không nhớ kì động dục của mình, đó là có một đoạn lịch sử sâu xa, nhưng Tần Dĩ Mục vì sao lại nhớ kỹ ?

Thừa dịp thầy giáo còn chưa tới, Đan Kì Diệp nhỏ giọng hỏi : « Ngồi cùng bàn, cậu sao lại nhớ kỹ kì động dục của tôi ? »

« Tôi cũng không nhớ rõ, cậu thế nhưng nhớ rõ như vậy ? »

« Sao lại không nói lời nào ? len lén nói cho tôi biết cậu sao lại nhớ kỹ. »

Đan Kì Diệp muốn biết hiển nhiên không phải cái này, nhưng cũng không quang minh chính đại hỏi, chỉ dám ám chỉ hắn mà thôi.

Kết quả Tần Dĩ Mục bất động làm đầu gỗ, cũng không nói lời nào, Đan Kì Diệp khẳng định cũng không thể im lặng giống như hắn, lặng lẽ kéo ghế đến bên người hắn, cẩn thận ghé vào bên tai hắn nói : « Ngồi cùng bàn…. »

« Cậu không phải là—– a ! » cánh tay chống ghế dựa đột nhiên bị trượt, Đan Kì Diệp không hề dự liệu mà ngã về phía trước.

Mặt lao thẳng đến bàn, nhưng mà ngay sau đó, có người ở phía sau kéo hắn lại, trọng tâm thân thể lập tức hướng sang bên cạnh.

Cả người đập vào trong ngực đối phương, trong hơi thở dồn dập lại trần ngập hơi thở lạnh lùng của đối phương.

Lạnh như băng nhưng khiến cho kẻ khác không có cách nào bảo trì thanh tỉnh, ngược lại còn khiến cho người ta có cảm giác đầu váng mắt hoa.

Không thể nói rõ là chuyện gì xảy ra.

Dù sao….. chờ Đan Kì Diệp khôi phục lại tinh thần, hắn đã ngồi trên đùi ngồi cùng bàn.