Chọc Giận Thục Nữ

Chương 5




bên trong phòng làm việc của tổng tài rất lớn, có thiết bị hoàn mỹ nhất, cùng với vật dụng xa hoa nhất, nơi này vốn chỉ có hơi thở nguội lạnh, ám hiệu tính khí chủ nhân không thể thân cận, cách đây không lâu, sự dịu dàng của phái nữ từ từ tan ra, tiến vào trong gian phòng làm việc này.

Bàn gỗ xuất hiện đóa hoa tươi, tuy nhiên, tay nghề cắm hoa có chút vụng về, nhưng vẫn tăng thêm một tia dịu dàng. Mà sau ghế da bàn làm việc, bởi vì trên ghế da có một đôi tình nhân ôm hôn nhau mà đung đưa.

Thật vất vả, Đường Bá Vũ ngẩng đầu lên, yêu thương nhìn kiều thê trong ngực thở hỗn hển.”Thật đáng tiếc, anh nhất định phải đi họp.” Anh thở dài, trong giọng nói rất bất đắc dĩ.

sắc mặt Phương Tình đỏ tươi, vùi mặt vào trước ngực anh, cười trộm .”Đừng hao tổn nữa, cà phê sắp lạnh.” Cô nhỏ giọng nói, mặt hạnh phúc dựa vào anh.

Đường Bá Vũ khẽ mỉm cười.”Anh thà tiếp tục hôn em.” Anh nói, trốn tránh không uống ly cà phê kia. Nói thật, Tình Nhi nấu cà phê thật sự không phải khó uống bình thường, vì không muốn tổn thương kiều thê tự ái, dưới tình huống này, anh lựa chọn biện pháp tốt nhất, để cho cô “Vội” đến quên chuyện cà phê này.

Tình Nhi cười duyên, ngồi trên đùi anh lắc chân, đắm chìm trong trong tình yêu của cô, càng trở nên xinh đẹp.”Đừng như vậy, bọn họ sắp vào.”

“Dẹp bọn họ sang một bên đi!” Đường bá Vũ không kiên nhẫn nói. Anh gầm nhẹ một tiếng, không chịu nổi hấp dẫn, lần nữa hôn lên môi của cô.

Giống như là nhìn thấy thời gian tốt, mạc quản gia lễ phép gõ cửa, sau đó đẩy cà phê hương nồng, cùng với chút điểm tâm đơn giản tiến vào phòng làm việc tổng tài.”Chủ nhân, phu nhân. Xin sớm kết thúc vận động buổi sáng đi, cán bộ cao cấp sắp lại đây rồi.” Ông nhàn nhã nói, đối với cảnh tượng trước mắt đã sớm thấy nhưng không thể trách nổi.

Đường bá Vũ ngâm một tiếng, trán chống lên tóc dài của vợ mình.”Lão Mạc, tôi thề, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ xào ông với cá.”

“Không, lão gia không làm được, bởi vì phu nhân nhân từ sẽ ngăn cản người làm chuyện này.” Mạc quản gia không có sợ hãi nói, vừa thu xếp sớm một chút, vừa đem chén cà phê Tình Nhi làm lặng lẽ đổ vào bình hoa.

Nơi xa truyền đến âm thanh cửa thang máy mở ra, giọng nói của Đường Tâm thanh thúy, từ xa đã có thể nghe được rất rõ ràng.

Phương Tình cuối cùng lại hôn chồng một cái, cười, nhảy ra xuống bắp đùi của anh.”Anh nên đi họp, em về nhà trước, không ở nơi này chọc anh phân tâm nữa.” Cô vòng qua bàn làm việc, khốn hoặc nhìn bình hoa.”Quản gia, làm phiền ông thay tôi đổi một cái bình hoa tươi. Không biết vì sao, hoa trong bình hoa này lại héo tàn đặc biệt nhanh” Cô giao phó xong, đi ra khỏi phòng làm việc.

Mạc quản gia gật đầu cung kính, xác định Tình Nhi đã đi ra khỏi phạm vi nghe được xong, ông mới quay đầu lại nhìn đường bá Vũ. Đường bá Vũ đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bình hoa kia.

“Chủ nhân, những thứ hoa kia là thay người chịu tội, tôi nghĩ muốn ngài uống xong  cà phê phu nhân nấu, ngài cũng sẽ khô héo giống thứ hoa tươi kia.” Mạc quản gia cố ý nói vang.

“Lão Mạc, tôi còn chưa muốn già như lão đâu, ở ‘phương diện kia’ thì làm sao tôi có thể héo tàn được.” Đường bá Vũ cười lạnh, đã thành thói quen cùng quản gia miệng lưỡi sắc bén.

Mạc quản gia mỉm cười, dễ dàng trở về.”Đúng vậy, chỉ cần nhìn phu nhân sau đêm tân hôn không lâu liền lập tức mang thai, là có thể chứng minh chủ nhân ngài còn dùng được.”

“Dùng được cái gì?” Đường Tâm khoái trá vào trong phòng làm việc, tò mò nhìn cha cùng quản gia.”Con ở ngoài cửa chỉ nghe thấy quản gia đang nói cái gì mà khô héo vớ không khô héo , thế nào? Hoa tươi khô héo sao? Này cùng tuổi tác có quan hệ gì nhỉ?”

Thương Trất Phong từ bên ngoài đi vào, phía sau anh là Đỗ Phong Thần đang dồn sức đánh ngáp. Trên mặt anh là nụ cười ôn hòa, hết sức bao dung cô gái nhỏ rất hiếu kỳ kia, nên giải thích: “Tiểu ác ma, bọn họ nói chữ ‘ héo ’ kia, đó là chỉ ‘sức lực’ của người đàn ông, nói cách khác ——”

“Thương Trất Phong, đừng dạy hư con bé!” Đường Bá Vũ cau mày. Anh thật nên nhanh chong đem Đường Tâm đưa đến nước ngoài đi du sách, nếu không sẽ bị mưa dầm thấm đất, thật không biết những cán bộ cao cấp này sẽ dạy dỗ Đường Tâm thành cái dạng gì nữa?

Chẳng qua là anh lại quá thương đứa bé này, mà tình cảm của Tình Nhi cùng Đường Tâm cũng hết sức thân mật, nếu anh đề nghị đem Đường Tâm đến nước ngoài đọc sách, đại khái sẽ dẫn tới cô gái nhỏ kịch liệt phản kháng, càng khiến vợ mình lấy nước mắt để khống chế anh.

Thương Trất Phong nhún nhún vai, ngồi vào ghế sa lon, mặt áy náy nhìn Đường Tâm.”Tiểu ác ma, xin lỗi, chú chỉ có thể dạy tới đây.”

Đường Tâm rất chấp nhận nhìn cha một chút, biết lại mất đi cơ hội học tập. Cô có chút tức ba ba rồi đấy, mỗi lần sắp học được chuyện thú vị, ba sẽ nhảy ra ngăn cản.”Không sao, cháu có thể tìm người khác nghiên cứu những thứ ‘sức lực’ kia.”

Đường Bá Vũ đang định mở miệng, đã nhìn thấy Lôi Đình từ ngoài cửa đi vào, trang phục một thân áo đen càng khiến chung quanh âm u. Đường bá Vũ hơi cau mày, nhìn thấy Lôi Đình có cái gì đó không đúng.

“Thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy, tối qua ngủ không ngon sao?” Đỗ Phong Thần ngáp, nhìn sắc mặt bạn tốt âm trầm.

“Chú Lôi không thoải mái sao? Mới vừa đuổi theo người đẹp đến trước cửa thang đã bị cảm lạnh à?” Đường Tâm chớp chớp mắt hỏi. bộ dáng ngây thơ vô tội tới cực điểm, hoàn toàn không nhìn ra cô là có ý xấu với Lôi Đình.

ánh mắt Lôi Đình sắc bén đảo qua, Đường Tâm le lưỡi, bưng cà phê nóng hổi.”Đừng vậy nữa, tới uống chút cà phê đi!”

Lôi Đình nhận lấy ly cà phê, chậm chạp khẽ nhấp một hớp, sau đó chuyển sang đường bá Vũ, hỏi: “Có chuyện gì, nhất định khiến anh tập họp chúng tôi vào buổi sáng thế này?”

Đỗ Phong Thần tiếp tục đánh  ngáp, đưa tay cầm một trứng luộc.”Đúng vậy, bây giờ em sớm hao hết sức lực mới bò dậy khỏi giường. Đáng thương những người như chúng ta, một buổi sáng tinh mơ lại bị điểm danh, bỏ lại vợ trẻ đáng yêu ở nhà vườn không nhà trống.” Vợ của anh – Mạc An Nhàn lâu lắm mới từ Nhật Bản trở lại một chuyến, lại không thể để cho anh cùng cô vợ ở sáng sớm xinh đẹp thế này ôn lại tình cũ  lâu một chút. Đỗ Phong Thần có chút buồn bã, bóc vỏ trứng luộc.

Đường bá Vũ không để ý tới anh, đi đến trên bàn cầm một xấp tài liệu.”Lúc trước các cậu đã điều tra, chuyện trong công ty có người hợp tác với nhà máy buôn bán để kiếm tiền hoa hồng, hôm qua lại có phát hiện mới. Tôi đã xem xong báo cáo tối qua của Đỗ Phong Thần, phát hiện trong chuyện này có người của phía chính phủ tham gia, lúc chúng ta cùng phía chính phủ đàm phán, quản lý Trần thừa cơ cùng người của chính phủ dấy lên quan hệ. Hôm nay, nếu chỉ khai trừ quản lý Trần, cũng không thể giải quyết tất cả sự việc.” Ánh mắt của anh trở nên lãnh khốc, nhìn về phía mấy vị bạn tốt.

Đường Tâm âm thầm huýt sáo.”Lại có vở kịch hay để xem rồi.” Cô cầm trứng luộc, ngoan ngoãn nuốt xuống.

“Ý của anh là, muốn từ quản lý Trần bắt được số người trong chính phủ?” Lôi Đình trầm giọng hỏi. Cũng khó trách quản lý Trần lại khẩn cấp dùng món tiền khổng lồ bỏ thuốc với Mật Nhi, muốn lấy thân thể Mật Nhi hối lộ mình. Quản lý Trần đại khái là bởi vì biết chuyện đã vô cùng cấp bách, nếu như không mau chuẩn bị hối lộ, chuyện sẽ bày ra ánh sáng. Chẳng qua là quản lý Trần không ngờ rằng, mặc dù “Quà tặng” của gã hết sức trân quý, nhưng không cách nào cải biến số mạng sắp bỏ tù của gã.

Nhất là, khi Lôi Đình nghĩ đến quản lý Trần hạ mị thuốc đối với Mật Nhi, khiến cô bởi dược lực mà không cách nào tự giữ thì lửa giận trong ngực anh cơ hồ muốn phá đê mà trào ra. Nếu đối tượng mà quản lý Trần quyết định hối lộ không phải anh, mà là những cán bộ cao cấp khác thì sao? Mật Nhi bị mị thuốc khống chế, rất có thể thất thân trong tay người khác!

Đường bá Vũ gật đầu một cái.”Người kia hết sức giảo hoạt, tiêu diệt tất cả chứng cứ phạm tội, khi gã phát hiện các cậu đang điều tra thì gã cũng đã bắt tay vào tiêu hủy tài liệu liên quan.”

“Như vậy, một chút chứng cứ phạm tội đều ở trong tay người chính phủ?” Thương Trất Phong chậm rãi nói ra, tư thái ưu nhã uống cà phê.

“Tôi đây có câu: bắt gian cần phải bắt tận giường. Phương pháp tốt nhất là tìm cơ hội đến gần quản lý Trần, chắc chắn sẽ có biện pháp phát hiện kẻ đứng sau lưng của gã  đến tột cùng là người nào.” Đỗ Phong Thần tiếp tục cố gắng lột vỏ trứng, anh như có điều suy nghĩ nghiêng đầu nghĩ tới.”À, tôi nhớ, quản lý Trần hay qua lại trong một quán rượu, thường xuyên đến đấy, nếu cài tai mắt vào đó, chúng ta có thể có được nhiều sự trợ giúp hơn.”

Đường Tâm ngẩng đầu lên, nuốt vào một hớp trứng.”A! con biết, chị Mật Nhi làm việc trong khách sạn ấy, chị ấy với chú Lôi có quen biết, bảo chú Lôi đi mời cô giúp một tay là được rồi.”

Đường bá Vũ bỗng nheo mắt lại, ánh mắt khó dò nhìn con gái.”Làm sao con biết những chuyện này?”

“Biết chú Lôi biết Mật Nhi? Lúc sáng con thấy chú ấy trần truồng đứng trước thang máy gọi tên chị Mật Nhi, nhìn dáng vẻ thì chắc chị Mật Nhi mới vừa đi không lâu, cho nên, giao tình giữa bọn họ hẳn là không sai mới đúng. . . . . .” Đường Tâm nói.

“Ba không phải hỏi cái này.” Đường bá Vũ cắt đứt lời con, giọng nói rống giận.”Sao mày lại biết khách sạn kia? Sao biết trong khách sạn đó có người nào đó? Hả?” Tầm mắt của anh quét một vòng trong phòng, nguy hiểm  nói nhỏ: “Tôi nói rồi, không cho phép mang con bé đi khách sạn!”

Mạc quản gia ở một bên thất bại vỗ tay.”Không tốt! Lộ rồi.”

Đường Tâm vẫn lui về phía sau, trên mặt lúng túng cười.”Ba, không phải vậy, con có thể giải thích. . . . . .” cô thông minh hơn người, đối mặt với nguy cơ trước mắt cũng không có nửa điểm chủ ý.

Lôi Đình luôn cau mày, anh uống một hơi cạn sạch cà phê trong tay, sau đó cầm tư liệu trên bàn, xoay người hướng ngoài cửa đi tới.”Chuyện này giao cho tôi.” Anh vội vã nói, trên thực tế cũng rất nhớ hình bóng xinh đẹp kia.

vẻ mặt Lôi Đình âm trầm, cùng với thần thái khác thường, khiến trong phòng đột nhiên bao phủ một mảnh trầm mặc. Đường bá Vũ cau mày, giơ con gái trong tay lên, vẫn còn đang suy nghĩ muốn xử lí con bé thế nào.

“Xem ra, Lôi tiên sinh tựa hồ hết sức phiền não.” Mạc quản gia chậm chạp nói, vừa đem chén cà phê còn để trên bàn bỏ vào trong khay.

“Sao? Sao?” Đỗ Phong Thần tò mò .

Mạc quản gia bưng lên cà phê không còn nửa giọt dư thừa, nhếch miệng mỉm cười.”Bởi vì cậu ta vừa uống xong cà phê mà phu nhân nấu, còn không sót một giọt nữa chứ.”

tất cả mọi người bên trong phòng đều không tự chủ được rùng mình một cái. Bởi vì Tình Nhi nấu cà phê, quả thật khó uống, có thể gây tê liệt lưỡi người, mà Lôi Đình lại không cảm giác chút nào, uống tất cả vào bụng được. . . . . . Rốt cuộc, trong lòng anh đến tột cùng đang phiền não những thứ gì?

※※※

bóng đêm bao phủ cả thành thị, đèn nê ông bắt đầu lóe lên, ở chốn rượu son tràn ngập mùi hương dịu dàng, các cô gái đang vẫy khách dưới đèn.

Lãnh Mật Nhi nhốt mình ở trong phòng phía sau hành lang, từ buổi sáng đến giờ đều không uống một giọt nước, chẳng qua là lẳng lặng nhìn mình trong gương. Cô không biết sao mình lại quay lại chỗ này, cô đã từng về đến nhà, lại tìm không được Ngạc Nhi, gian phòng trống rỗng khiến cô cảm thấy sợ hãi, cho nên cô vẫn tới nơi này.

khuôn mặt Thẩm Hồng có chút áy náy, mơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng Thẩm hồng không ngừng giải thích ở ngoài cửa.

Cô nghe không lọt những thứ kia, chuyện đã xảy ra, nói gì nữa cũng vậy. Lòng của cô đã đặt trên người Lôi Đình, mà quỷ thần khiến xui, anh đoạt lấy cô, nhưng cũng bừa bãi làm thương tổn lòng cô.

“Mật Nhi đừng như vậy nữa, em ra ngoài đi! Cho dù em giận chị cũng được, nhưng ít nhất em nên ăn một chút gì đó.” Có lẽ cảm giác được tội ác của mình, Thẩm hồng vẫn khuyên lơn ngoài cửa, vội vã muốn khuyên nhủ Mật Nhi ra ngoài cửa.

Một vài âm thanh từ chỗ rất xa truyền đến, rốt cuộc từ từ thấm vào vào đầu Mật Nhi. Cô không biết mình ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân rất đau, mà cẩn thận cảm nhận, nổi đau đớn này rỉ ra từ nơi sâu thẳm của nội tâm!

Hai tay của cô ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy cực kỳ đau thương. Giống như là ở nơi nào đó, có một vết thương thật sâu, đang chảy máu tươi ồ ạt, làm thế nào cũng không cầm máu được. . . . . .

Mật Nhi chậm chạp đi đến trước cửa, mở cửa phòng ra, vẻ mặt Thẩm hồng lo lắng ngã vào.

“Mật Nhi, Mật Nhi, em không sao chớ? Em nói vài lời đi, ông trời ơi, đến tột cùng gã đàn ông kia làm gì với em?” Thẩm hồng vội vàng quan sát Mật Nhi, đôi tay lau mặt Mật Nhi.

Càng nhìn, Thẩm cơ càng cảm thấy tội ác càng nặng. Không phải chỉ nói là đem Mật Nhi đưa cho người đàn ông kia cả đêm thôi sao? Tại sao Mật Nhi tiều tụy mất hồn, giống như bị đông đảo đàn ông lăng nhục vậy.

Cô không giống như bị thương, nhưng trong đôi mắt là một mảnh tĩnh mịch, giống như đã đau thương đến tột cùng, ngay cả tiếng khóc cũng mất đi.

Chỉ là một đêm hoan ái, làm sao lại khiến Mật Nhi tiều tụy đến mức này? Chẳng lẽ tên Lôi Đình mặc dù bề ngoài thể diện, trên thực tế là tên biến thái? Là gã cả đêm hành hạ, khiến Mật Nhi mới có thể giống như xác mấy hồn, đau đớn thật sâu?

Mật Nhi miễn cưỡng kéo môi cười một tiếng, nụ cười kia không đạt tới đáy mắt.”Mama, em không sao.” Cô nói, bộ dáng kia khiến người ta đau lòng cực kỳ.

“Còn nói không sao, sắc mặt của em tái nhợt giống như giấy trắng rồi.” Thẩm hồng vội vàng bảo người chuẩn bị một chút đồ ăn, nhìn loại bộ dáng Mật Nhi thế này, bà thật sự khó chịu. Bà nắm tay Mật Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì; bà cho rằng Mật Nhi sẽ hận bà, nhưng khi Mật Nhi xuất hiện, trong mắt chỉ có đau thương, hoàn toàn không nhìn thấy oán hận.”Mật Nhi, em có hận chị không?” Thẩm hồng đột nhiên hỏi.

toàn thân Mật Nhi chấn động, thật lâu không nói gì. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu.”Ban đầu em tiến vào đây, cũng nên ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Cô nhàn nhạt mỉm cười, đồng thời nghĩ về chuyện tờ chi phiếu kia, anh ta đùa cợt hỏi cô muốn bào nhiêu, thì trong lòng thoáng qua đau đớn kịch liệt.

Lúc này, một phục vụ đột nhiên cuống quít đi vào gian phòng, lo lắng tìm kiếm Thẩm hồng.”Mama, đã xảy ra chuyện.” Anh khẩn trương nhìn Thẩm hồng, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Mật Nhi, thần sắc hết sức bất an.

Thẩm hồng nhíu mày.”Nói rõ ràng đi, xảy ra chuyện gì?”

“Là em gái của Mật Nhi, tối hôm qua cô ấy ở chỗ này câu một vị khách là người phụ trách ngân hàng tư nhân ngầm, người nọ cho là có duyên gặp mặt, cao hứng dẫn Ngạc Nhi đến khách sạn. Nhưng mà Ngạc Nhi bỏ thuốc người nọ, sau đó đem tài vật của đối phương cướp sạch không còn một mảnh. Người kia sau khi tỉnh lại thì nổi giận, tra ra chỗ Ngạc Nhi ở, đem Ngạc Nhi bắt đi, nói là nếu muốn người sống trở lại, nhất định phải cầm một trăm ngàn đi đổi lấy người.”

“Ông trời ơi, đây quả thực là bắt cóc mà!” Thẩm hồng kêu lên, nhìn thấy thân thể Mật Nhi  mềm yếu  ngã xuống thì vội vàng đỡ cô dậy.

toàn thân Mật Nhi đột nhiên run rẩy, nhất thời trước mắt đen kịt, cơ hồ muốn bất tỉnh đi. Tay cô che lấy ngực, cảm nhận được tim mình đnag đạp mạnh.

Một ngày con người có thể tiếp nhận bao nhiêu kích thích? Cô chỉ cảm thấy tất cả đều đã quá, khiến cô cơ hồ muốn hỏng mất. Đầu tiên là cô bị người yêu làm nhục, tiếp theo là em gái sống nương tựa lẫn nhau lại bị bắt cóc. . . . . . Một trăm ngàn? Số tiền cô kiếm được trong những năm gần đây đã trả bớt món nợ của mẹ, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống của hai chị em mà thôi, làm sao có thể có một số tiền lớn như vậy?

“Mật Nhi, em bình tỉnh một chút.” Thẩm hồng trấn an cô, cũng cắn môi giống như là đang suy nghĩ sẽ làm ra quyết định trọng đại.

“Không, em muốn đi tìm Ngạc Nhi, để em nói chuyện với người kia, em muốn xin lỗi gã, muốn gã thả Ngạc Nnhi.” Mật Nhi kích động nói, liều chết muốn tránh thoát hai tay của Thẩm hồng.

Cô không thể mất đi Ngạc Nhi, đó là em gái duy nhất của cô, trong một khoảnh khắt yếu ớt, nếu ngay cả thân nhân duy nhất cũng mất đi, cô không biết sống còn ý nghĩa gì?

“Em không thể đi, em đi chẳng khác gì dê vào miệng cọp. Em nghĩ đi, chuyện Ngạc Nhi đùa giỡn khách quen ở nơi này ai không biết chứ? Sao lại có thể ngu đến nỗi dẫn Ngạc Nhi đi thuê phòng, mắc bẫy của con bé? Đây rõ ràng là một cái bẫy, gã cố ý giỡ trò, biết em không có số tiền kia, nên ép em nhất định phải đi theo gã.” Thẩm hồng phân tích.

“Nhưng mà, Ngạc Nhi đang gặp nguy hiểm. Nếu gã nhằm vào em, vậy hãy để cho gã tới tìm ta, đừng thương tổn Ngạc Nhi!” Mật Nhi thống khổ lắc đầu, không hiểu tại sao tất cả mọi chuyện lại đều xảy ra trong vòng một ngày?

Thẩm hồng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói: “Trong két sắt có chừng sáu trăm vạn tiền mặt, tạm thời lấy ra, về phần tiền còn dư, chị sẽ cất lại. Yên tâm, chị kinh doanh khách sạn mấy năm qua, cũng quan hệ không ít người trong xã hội ngầm, người nọ cũng chỉ dám hóng gió một chút, nếu chúng ta đưa tiền, gã không dám không thả người.”

Nói xong, Thẩm hồng liền đi ra ngoài, mấy phút sau phục vụ lại ôm một vali nặng nề đi vào phòng.

“Mama, số tiền này. . . . . .” Mật Nhi không cách nào nói thành lời . thật ra trong lòng cô hết sức phức tạp, Thẩm hồng bán đứng sự tín nhiệm của cô, tặng cô cho Lôi Đình, cô nên hận Thẩm hồng, nhưng trong tình huống nguy cấp nhất, Thẩm hồng lại nguyện ý chìa tay giúp đỡ, cừu hận cùng ân tình khiến trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nói gì.

“Đừng nói gì nữa, số tiền này dùng để cứu mạng Ngạc Nhi.” Thẩm hồng cầm tay Mật Nhi, vỗ vỗ khuôn mặt cô. Hai người đang nói chuyện, không phát hiện ra một thân ảnh cao lớn đang lặng lẽ đi tới ngoài cửa.”Lại nói, số tiền này cũng là của em, đây là quản lý Trần cho, là thù lao đêm qua. Đúng rồi, em có thể đi tìm gã, gã sẽ nguyện ý cho em tiền.”

“Mama. . . . . .” Mật Nhi thống khổ lắc đầu, không cách nào nói thành lời.

thân thể cao lớn ngoài cửa, bởi vì nghe thấy lời của Thẩm hồng mà từ từ cứng ngắc. Trong mắt anh ban đầu nóng nảy thối lui, thay vào đó, là lạnh như băng làm người ta không rét mà run, một nụ cười châm chọc lãnh khốc, khiến anh giống ác ma địa ngục.

Anh đứng ở ngoài cửa, nghe Thẩm hồng nói, cười lạnh đùa cợt mình lúc trước nghĩ ngợi quá nhiều. Anh cất bước đi vào trong phòng, mắt nhìn Mật Nhi.

Mật Nhi nhìn thấy anh cũng hơi ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ sẽ gặp lại Lôi Đình, hơn nữa, sau chuyện đó, anh tựa hồ có chút thay đổi, càng trở nên bén nhọn, càng thêm nguy hiểm, cặp mắt sắc bén giống như muốn bắn thủng cô.

“Lôi tiên sinh?” Thẩm hồng hô nhỏ một tiếng, hiển nhiên bị Lôi Đình hù sợ. Nhìn thấy khuôn mặt Mật Nhi tái nhợt thì trong tình cảm người mẹ trong cơ thể làm bà dũng cảm ngăn trước mặt Mật Nhi.”Lôi tiên sinh, xin lỗi, Mật Nhi mệt mỏi, với lại đây là phòng riêng của Mật Nhi, khách không thể bước vào.”

“Đi ra ngoài.” Anh nhàn nhạt nói, trong giọng nói lại uy nghiêm vô hạn.

“Không, Lôi tiên sinh, ngài không thể như vậy ——”

“Tôi không nói lần thứ hai.” âm lượng không đề cao, nhưng ánh mắt khiến người ta sợ hãi. Không người nào dám tiếp xúc tầm mắt của anh, giống như cặp mắt tử thần, chỉ cần nhìn lên một cái, sẽ nhìn thấy tư thế chết đáng sợ nhất.

Thẩm hồng cắn răng, vẫn còn cậy mạnh .

Mật Nhi đẩy Thẩm hồng ra, mỉm cười trấn an bà.”Mama, đừng gấp gáp, chị ra ngoài đi, em không sao.” Mặc dù trong miệng Mật Nhi nói như vậy, nhưng thật ra thì cô cũng không có nắm chặt nửa phần. Trước mắt là Lôi Đình, đó là một loại lãnh khốc vô tình, làm bản năng cô cảm thấy sợ hãi.

Thẩm hồng gật đầu đi ra ngoài, trước khi đi vẫn chưa yên tâm liên tiếp quay đầu lại. Chẳng qua là khi bà bước ra cửa phòng thì cửa bỗng dưng bị Lôi Đình đá một cái, nhanh chóng khóa trái.

“Bây giờ, chỉ còn lại chúng ta.” Anh mỉm cười, nụ cười kia mang theo nguy hiểm, trừng mắt nhìn hai mắt của cô, trong có khát máu mong đợi.

Tầm mắt của anh rơi vào vali trên bàn, nhẹ  mở ra, nhìn thấy xấp tiền thì ánh mắt kia sắc bén cơ hồ có thể giết người.

“Tôi còn nhớ, cô nói cho tôi biết, cô bị người hạ dược, cô vô tội, tiền bạc cũng không phải là thứ cô muốn.” Anh lấy số tiền kia, dùng đầu ngón tay khuẩy, rất nhanh, trong phòng bay đầy tiền mặt.

Mật Nhi trầm mặc, không nói lời nào nhìn anh, biết trong động tác của anh có vũ nhục thâm sâu nhất.

“Tôi thật sự là ngu, vẫn tin cô! Thật sự cô diễn rất cao minh, trong phòng ngủ, cô nói mình bất đắc dĩ thì tôi hoàn toàn tin, trong nháy mắt đó tôi đã nghĩ mình thật đáng chết. Vậy mà, không ngờ được, thì ra là đây là một vở kịch, cô cũng không vô tội, số tiền này còn rơi vào trong tay của cô. Cô rất thông minh, hiểu được thể nào la thả dây dài câu cá lớn, nếu tôi không tới đây, nói không chừng sẽ thật sự tin cô vô tội, sau đó chấp nhận cô chèn ép.” Lôi Đình nâng lên khóe miệng, lạnh lùng nói.

“Không, chuyện không phải như anh nghĩ, thật sự tôi không biết. Nhưng mà, tôi cần tiền, em gái tôi đang gặp nguy hiểm, tôi phải kiếm đủ tiền ——” Mật Nhi giơ tay, tuyệt vọng nhìn anh. Cô chỉ có thể giải thích, nhưng ánh mắt anh lạnh như băng như vậy, làm sao tin cô? Lòng của cô từ từ chết đi, đồng thời, cô cũng biết cho dù bây giờ cô không muốn gặp lại anh, anh cũng không bỏ qua cho cô.

“Câm mồm !” Lôi Đình phẫn nộ quát, đột nhiên đưa tay chế trụ cằm cô, dùng sức bóp lấy, khiến cho cô đau muốn rơi lệ.”Đừng diễn vở kịch nhàm chán nữa, mẹ bệnh nặng, em gái gặp chuyện, những thứ này đều là lí do để ả đàn bà chốn trang hoa dùng để lừa gạt đàn ông. Giống như tối hôm qua, tôi đã nói cho cô nghe rồi, đừng diễn trò với tôi, tôi sẽ cảm thấy chán ghét.”

“Lôi Đình, làm thế nào anh mới chịu tin tôi?” Cô lẩm bẩm tên anh, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Người đàn ông này là người cô hâm mộ, anh đạt được thân thể cô, mà cô lại hoàn toàn không biết gì về anh.

“Tin cô? Mật Nhi xinh đẹp à, cô không đáng giá để tin tưởng.” Anh tàn nhẫn nói, trơ mắt nhìn ngọn lửa cuối cùng trong mắt cô bị dập tắt.

Thân thể của cô không tự chủ được phát run, cảm nhận được sự tức giận trên người anh đáng sợ cỡ nào.

“Lôi Đình, tôi chưa từng gạt anh.” Cô từ từ nói, mặc dù biết mình nói cái gì nữa đều vô dụng, bởi vì anh đã định tội cô rồi.

trong mắt Lôi Đình tức giận càng sâu. Nếu như cô thản nhiên nhận tội, hoặc giả anh sẽ không tức giận như vậy, nhưng cô lại lần nữa bày ra vẻ mặt vô tội, ánh mắt kia dịu dàng luôn có thể khiến đau nhói tim anh. Anh thống hận cô diễn thật tinh xảo, cũng thống hận mình; biết rất rõ ả đàn bà trước mắt đang giả dối, thế nhưng anh lại không cách nào quên được!

Vì không muốn tim mình bị người ta cướp mất, Lôi Đình theo bản năng tổn thương cô, muốn đẩy cô ra xa.

“Tôi không muốn thảo luận với cô, cô đã muốn chơi, như vậy chúng ta liền chơi tiếp.” Anh kéo thân thể mềm mại không xương mà nhu nhược của cô, mắt nhìn khuôn mặt cô tái nhợt.”Cô cần tiền, không phải sao? Trong vở kịch của cô, cô nhất định vì em gái đáng thương mà kiếm tiền, đúng không?”

Mật Nhi tuyệt vọng  nhắm mắt, biết một khi thừa nhận, giữa bọn họ sẽ không còn quan hệ gì. Nếu như thừa nhận, vậy thì đại biểu cô thật sự là loại người như anh nghĩ… loại đàn bà bán thân để đổi lấy tiền.

Chẳng qua là, mạng của Ngạc Nhi phụ thuộc vào cô, cô không có lựa chọn nào khác.

“Đúng vậy, tôi cần tiền.” Cô chậm rãi gật đầu, sau mở mắt nhìn anh. Trong nháy mắt, cô cảm thấy đáy mắt  anh thoáng qua kịch liệt thống khổ.

tại sao anh thống khổ? Chẳng lẽ. . . . . . Anh cũng có chút quan tâm cô?

“Rất tốt.” Anh cắn răng nghiện lợi nói, nâng cô cao đến trước mặt, vẻ mặt dữ tợn giống như con sói sắp đánh gục kẻ thù.”Như vậy, tôi sẽ bao cô. Tôi muốn cô đến gần quản lý Trần, chỉ cần gã đến khách sạn, cô liền phụ trách giám thị gã. Gã gặp mặt ai, nói cái gì, làm cái gì, cô đều phải nghe không bỏ sót chữ nào.” Anh đột nhiên buông cô ra, thô lỗ đẩy cô vào ghế.

“Tôi cần gấp khoản tiền kia.” Mật Nhi nhàn nhạt nói. Bi thương đến chết tâm, cô không còn để ý gì nữa, chỉ cần cứu được Ngạc Nhi, cô hy sinh cũng được!

Lôi Đình châm chọc bĩu môi.”Quả nhiên khôn khéo! Không nhìn thấy tiền không chịu làm việc sao? Cần bao nhiêu cứ ra giá, tôi sẽ phái người đem tiền đưa đến trước mặt cô.” Anh nhìn cô kỹ lưỡng, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại.

Mật Nhi ngẩng  đầu lên, khi thấy ánh mắt của anh, cô theo bản năng nắm chặt cổ áo.

Động tác của cô ngoài ý muốn chọc giận anh, anh cười nhạt vài tiếng .”Che cái gì? Trên người cô còn cái gì tôi chưa nhin qua, sờ qua hay sao? Chỉ là, nếu tôi đã bao cô, như vậy tôi liền có tư cách kiểm hàng.” Anh cười lạnh, đến cuối cùng biến thành sắc bén  ra lệnh.”Cởi quần áo ra, tôi muốn nhìn cô!”.

tay Mật Nhi không tự chủ được mà run rẩy, cơ hồ không cách nào cởi ra được. Cô biết phản kháng hay cự tuyệt đều không có tác dụng, vào thời khắc này, đôi mắt kia tàn nhẫn, giống như cực kì thống hận cô, nếu cô không phục tùng mệnh lệnh của anh, anh sẽ không suy nghĩ chút nào mà tổn thương cô.

“Đứng lên.” Anh tiếp tục hạ lệnh, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.

Cô chậm rãi đứng dậy, cởi ra áo, da thịt trắng như tuyết cùng với áo ngực, tất cả đều bại lộ dưới ánh mắt anh.

” cởi áo ngực xuống.” Anh ra lệnh, trong giọng nói không có nửa phần tình cảm.

Mật Nhi hơi chần chờ, cùng tầm mắt anh dây dưa, biết anh làm như vậy không phải thật sự muốn nhìn cô, chỉ là muốn cô hoàn toàn bị nhục nhã; khiến cô biết rõ, mình chỉ là một ả đàn bà đê tiện, chỉ là một công cụ, không có quyền tự quyết.

Cô chậm rãi cởi áo ngực xuống, áo ngực viền ren nằm ngả ngiêng trên mặt đất, đẫy đà trước ngực cô hoàn toàn triển lộ trước mắt anh. Ánh mắt nóng rực giống như lửa, cho dù không có chạm vào cô, nhưng tầm mắt anh cũng đủ làm cô run rẩy.

Mật Nhi nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thần sắc trong mắt anh tàn khốc. Cô cảm thấy thật lạnh, cảm thấy đau lòng!

Là cô quá ngu! Không phải mẹ đã sớm nói với cô, đàn ông lấy được đồ vật xong sẽ không yêu quý trân trọng, yêu đàn ông chỉ khiến cô thống khổ cả đời. . . . . .

Sau một hồi lâu, Lôi Đình đột nhiên đi lên phái trước, ra sức  lôi kéo quần áo của cô, đem áo cô khéo lại, che kín thân thể cô trần truồng, động tác thô bạo mà kịch liệt, ánh mắt càng trở nên cuồng loạn, vốn có lý trí đã sớm biến mất không thấy gì nữa.

“Đáng chết! Che lại.” Anh thô bạo nói, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Không thể phủ nhận, cho dù cô là ả đàn bà chuyên miệng nói dối, nhưng anh vẫn khát vọng có cô, chẳng qua là nhìn thấy thân thể cô, anh liền khát vọng đến đau đớn!

Anh nhất định vô tình đối với cô, nhất định đối với cô tàn nhẫn, nếu không, sao có thể giữ được trái tim đang muốn chìm hãm trong sự dịu dàng của cô được?