Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 155




Định xông vào để cứu người - Lục Cảnh Lễ vừa tới cửa đã thấy cảnh tượng trái ngược 180 độ so với trong camera, anh trố mắt đứng đờ ra tại chỗ.

"Đơn thương độc mã... mang súng thật đến cơ à? Đệch mẹ! Nếu em nhìn không lầm thì đó là khẩu Beretta 92FS! Cô ấy lấy đâu ra khẩu súng đó chứ?" Lục Cảnh Lễ không thể tin nổi.

(*Trong tiếng trung “thương” với “sung” đều dùng một từ để biểu đạt.)

Vừa dứt lời, trong đầu bỗng xuất hiện suy nghĩ: Lần anh hùng cứu mỹ nhân thứ hai trong ngày của anh lại thất bại rồi!

Trong phòng, Trương Cường đang trừng mắt nhìn khẩu súng trên tay Ninh Tịch, sợ cô sẽ lại giống vừa xong không nói lời nào đã nổ súng, không cho người ta có thởi gian kịp phản ứng lại, thật quá độc ác mà!

"Tôi tôi tôi... Những gì tôi nói đều là sự thật hết! Không có lấy nửa chữ dối trá đâu, nếu nói sai tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Ninh Tịch không nói gì, cũng không biết rốt cuộc có tin gã không, cô cứ xoay xoay khẩu súng, súng bị cô xoay đến nỗi như sắp nở được cả hoa.

Bà trẻ ơi! Chơi với lửa phải cẩn thận đấy!

Trương Cường thấy vậy sợ sắp tè cả ra quần, gã nơm nớp lo sợ nói: "Muốn... muốn tôi giả bộ chứng minh người chỉ thị là... là Ninh Tuyết lạc cũng được! Tôi sẽ thỏa mãn hết các yêu cầu của cô! Cô nói là ai thì sẽ là kẻ đó!"

Chứng cứ giả?

Thứ cô cần là bằng chứng xác thực!

Ninh Tịch chống súng vào cằm, rồi mở miệng nói: "Đưa cho tôi tài khoản ngân hàng và email của kẻ đã gửi tiền cho anh."

"Được, được, trong máy tính của tôi, tôi đi lấy ngay! Có điều email là email nặc danh, ngay đến tài khoản ngân hàng cũng là tài khoảng nặc danh ở nước ngoài, sợ là không có tác dụng gì..." Trường Cường nói rồi lôi chiếc máy tính từ trong chăn ra, sau đó đưa cô nhìn rõ tài khoản email và tài khản ngân hàng của người gửi.

Ninh Tịch đảo mắt nhìn, xác định không có vấn đề gì nữa mới nói: "Chiếc máy này giờ là của tôi, có ý kiến gì không?"

Trương Cường lắc mạnh đầu: "Không có, không có, bà cô cứ cầm đi! Muốn cầm cái gì thì cầm!"

Ninh Tịch cười lạnh, hơ, từ chị Hai giờ lên bà cô luôn rồi.

Loại người lưu manh thế này, có nói lí với gã, gã cũng chẳng nghe nổi, có đưa bất cứ điều kiện gì với gã thì gã cũng sẽ được nước lấn tới. Thế nên, cách duy nhất có thể dùngchỉ có thể là dùng bạo lực để cưỡng chế thôi.

Từ lúc về nước tới gờ, đây là lần đầu tiên cô dùng súng thật, sao có thể không căng thẳng được? May mà cô có diễn xuất tốt, chỉ cần coi như đang đóng phim thì cô đã có thể bình tĩnh ngay lại được rồi.

Chọn bừa một vai “kẻ giết người biết thái” để diễn, xem ra hiệu quả cũng không tồi.

Đóng phim là nghề mà cô yêu thích, cũng là cách để cô có thể bảo vệ được chính mình.

"Vậy bà cô còn chuyện gì nữa không?" Trường Cường thấy cô không có ý định rời đi, gã căng thẳng nuốt nước bọt.

Ninh Tịch nhìn gã như muốn lăng trì: "Ừm... Tôi đang suy nghĩ..."

"Suy... suy nghĩ gì cơ?"

"Tất nhiên là nghĩ... có cần phải giết người diệt khẩu không, lỡ sau này anh lại nói với người khác khẩu cung của anh là do tôi ép cung thì sao?" Ninh Tịch thản nhiên nói, hơn nữa trông vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

Chân Trương Cường mềm nhũn lại, quỳ hẳn xuống trước mặt cô: "Sao có thể như thế được! Có cho tôi cả trăm lá gan tôi cũng không dám đâu!"

Đây là lời thật lòng của gã, gã vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lần này xem ra Ninh Tịch dọa hắn đủ để tởn tới già.

Gã không bao giờ có thể ngờ được rằng một cô gái trông yếu ớt như cô lại có thể đáng sợ như vậy, thậm chí gã còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của cô, sợ tối nay sẽ lại gặp ác mộng.

Ninh Tịch khẽ cười, cô dùng súng vỗ lên má gã: "Yên tâm đi, tôi không những không giết anh diệt khẩu mà còn cho anh tiền nữa cơ."