Chồi Non - Nam An

Chương 15




“Ồ, cứng rồi nè.”

Giang Nha chớp chớp mắt. Dưới ánh đèn sáng trưng của phòng khách, khuôn mặt cô đỏ bừng, quyến rũ và ướt át, khi chớp mắt lại càng thêm gợi cảm hơn.

Bạc Kỳ hung hăng nuốt nước bọt.

Cậu trầm ngâm trong lòng: Cô uống say rồi, không cần phải so đo với người uống say.

Nhưng con mẹ nó, vô dụng!

Nhân lúc cậu đang ngẩn người thì Giang Nha đã cởi quần dài của cậu ra. Loại chuyện này không biết có phải cô đã làm rất nhiều lần rồi không, động tác cởi quần đặc biệt tự nhiên và thành thạo.

“Chị làm —”

Bạc Kỳ đỏ bừng mặt lên, Giang Nha lại tiếp tục cởi quần lót của cậu ra, tay nhỏ vòng quanh thứ đó của cậu, trượt lên xuống hai lần.

Bạc Kỳ không thể động đậy nổi.

Cậu giống như rắn bị đánh bảy tấc (*), tất cả máu trong cơ thể đều đổ dồn về nơi nào đó dưới hạ thể.

(*) rắn bị đánh bảy tấc: tức là đánh vào vị trí tim của rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết.

“Rõ ràng là không có vấn đề gì.”

Giang Nha quỳ trên mặt đất, khi cô ngẩng đầu lên, bên dưới cổ lộ ra phong cảnh rộng lớn, hai bầu v* mềm nhẹ nhàng đong đưa trong lớp áo.

Thật là đẹp.

“Có lẽ chị nên kiểm tra kỹ hơn một chút.”

Bạc Kỳ kéo cô đứng lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt của cô trong hai giây, sau đó cúi đầu mạnh bạo hôn lên môi cô.

Khi hai hàm răng đụng vào nhau, cô khẽ “ưm” một tiếng, vừa mở miệng đã bị cậu thần tốc tiến công.

Trước đây, Giang Nha luôn cảm thấy hôn môi không hợp vệ sinh, dù đã ở bên Tiêu Khải Minh lâu như vậy nhưng cô cũng chỉ hôn anh ta vài lần.

Nhưng vào giây phút này, cô cảm thấy mình sắp tan chảy.

Bạc Kỳ ôm eo cô, đè cô xuống ghế sofa mềm mại, đầu lưỡi cậu mãnh liệt quét từng tấc trong khoang miệng cô.

“Ưm…”

Giang Nha bị cướp mất không khí, thân thể nóng như lửa đốt khiến cô không khỏi phát ra những tiếng rên nhỏ vụn.

Trong lúc dây dưa, một bên dây áo trên người Giang Nha tuột xuống, để lộ bờ vai trắng nõn và non nửa vòng một đầy đặn.

“Phải thử một chút nhỉ?”

Bạc Kỳ buông môi cô ra, trán chống lên trán cô, thở dốc: “Chị Nha Nha, chị có muốn thử xem em có bị vấn đề gì không?”

“…”

Thử như thế nào?

Giang Nha cũng thở dốc, cái áo màu đen trên người cô nửa kín nửa hở, Bạc Kỳ có thể nhìn thấy “viên trân châu nhỏ” đang đứng thẳng dưới lớp áo của cô.

“Có dám không?”

Lời này có chút khiêu khích, Giang Nha dành lại thế tấn công, giơ tay vòng qua cổ Bạc Kỳ, chủ động hôn lên yết hầu cậu.

Đầu lưỡi màu hồng hôn trúc trắc trên vị trí nhô lên đó, Giang Nha dùng sức mút lấy nó một chút, thành công nghe được tiếng rên rỉ của cậu.

“Em dám không?”

Giang Nha cũng khiêu khích cậu, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Em trai.”

Khi cô nói ra hai chữ “em trai”, bàn tay nhỏ của cô chui vào trong áo cậu, không ngừng vuốt ve cơ bụng của cậu.

“Em đã từng đo nó chưa, cảm thấy nó nhỏ sao?”

Thật ra thứ đó của Bạc Kỳ không hề nhỏ chút nào. Ít nhất là đối với những nam bệnh nhân mà Giang Nha từng gặp, cho dù có dài hay thô như thế nào, đều hiếm có người có thể so được với cậu.

“Kích cỡ không quan trọng, vừa vặn mới là quan trọng.”

Giang Nha uống say càng thêm phóng đãng hơn. Ngày thường cô là biến thái ngầm, lúc này lại biến thái công khai. Cô vòng tay qua cổ Bạc Kỳ, cười giống như yêu tinh.

Không biết lần này là ai chủ động, hai bóng dáng lại quấn lấy nhau, môi lưỡi đan xen vào nhau phát ra những âm thanh ái muội rất nhỏ.

Cái áo của Giang Nha bị đẩy lên trước ngực, hai “viên trân châu” bị chàng trai niết đến cứng rắn.

“Thật lớn.”

Một tay Bạc Kỳ không thể ôm trọn bầu ngực mềm kia, khi cậu khép ngón tay lại, nhũ thịt trắng nõn kia tràn qua các kẽ tay.

Lòng bàn tay cậu có một vết chai mỏng, núm v* bị cọ xát có chút đau.

“A…”

Ghế sofa là ghế ba người ngồi, rất mềm, nhưng không phải rất thoải mái. Giang Nha đẩy người đang đè trên người mình: “Lên giường…”

Bạc Kỳ ôm cô dậy.

Cái áo trên người Giang Nha rơi xuống đất, hai bầu ngực tròn trịa đong đưa theo động tác bế lên của Bạc Kỳ.

Đầu núm mềm màu hồng khiến người ta say đắm, giống như trái cây chín mọng, thu hút người hái.

Bạc Kỳ ôm cô về phòng mình, Giang Nha được đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại sau một hồi quay cuồng.

“Đến đây, em trai.”

Giang Nha dùng sức ôm lấy cổ Bạc Kỳ, hai chân vòng quanh eo cậu giống như rắn nước, đôi mắt đầy quyến rũ mà nhìn cậu.

“Lát nữa chị đừng khóc đó.”

Bạc Kỳ không thích cô gọi mình là em trai. Cậu cắn răng kéo quần cô xuống, bàn tay to lớn xoa nhẹ “cô bé” của cô qua quần lót.

Vừa mới triền miên một hồi trong phòng khách, phía dưới của Giang Nha đã sớm ướt đẫm.

Bạc Kỳ dùng ngón tay tách môi đóa hoa qua quần lót của cô, khẩy khẩy vài cái, nước sốt nhờn dính lập tức làm ướt đẫm một mảng quần lót của cô.

Cậu thăm dò đút một ngón tay vào cửa động bí ẩn kia. “A…”

Lớp vải quần lót cọ xát vào da thịt mềm mại nơi miệng huy*t, Giang Nha bị nhạy cảm tức khắc nhíu chặt mày.

“Đừng, đừng như vậy…”

Giang Nha kẹp chặt chân mình lại, đỏ mặt nhìn người đang làm chuyện xấu nơi nhạy cảm của cô: “Bạc Kỳ, đừng như vậy…”

“Chị Nha Nha không thích sao?”

Bạc Kỳ cởi quần lót đã ướt đẫm d*m thủy của cô ném sang một bên, cúi người xuống, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, dùng côn th*t vừa nóng bỏng vừa cứng rắn chạm vào mật huy*t của cô: “Thế này thì sao?”

“A ha…”

Cứng quá, nóng nữa!

Ngực Giang Nha nhấp nhô, nuốt nước bọt cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân mình. Nơi tư mật của cô đang bị một cây gậy chọc vào, thứ đó cọ xát với huy*t mềm của cô, khiến cô thấy ngứa ngáy và nóng bừng.

“Chị Nha Nha không thích em dùng tay là bởi vì chị thích em như thế này đúng không?”

Bạc Kỳ biết cô và Tiêu Khải Minh đã hẹn hò hơn hai năm, đàn ông và phụ nữ trong xã hội hiện đại, rất nhiều người vừa mới hẹn hò đã lên

giường với nhau, nhưng cậu cũng không bận tâm đến việc Giang Nha đã quan hệ với người khác hay chưa.

Thứ cậu quan tâm chính là hiện tại và tương lai.

“Đừng nói nữa…” Giang Nha bị cậu cọ xát không chịu nổi, cắn môi nói: “Em cứ làm chuyện phải làm đi, đừng làu bàu…”

Vừa dứt lời, Bạc Kỳ đỡ lấy côn th*t của mình, dùng sức đâm một chút vào miệng huy*t.

Cậu không có kinh nghiệm, chỉ biết đẩy mạnh vào, Giang Nha đột nhiên bị đau đớn mà hét lên: “Có phải em không vậy?!”

“…”

Bạc Kỳ không nói lời nào, cậu cũng khó chịu, phía dưới trướng đau muốn nổ tung. Cậu im lặng một hồi mới ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi, em…”

“Để chị.”

Giang Nha đẩy cậu một cái, lật người ngồi dậy, quả nhiên phải tự mình ra tay thì mới có thể cơm no áo ấm.