Chồi Non - Nam An

Chương 23




“Cô Giang Nha, cô nhìn lại đồng hồ xem. Cô về đến nhà ít nhất cũng phải một tiếng rưỡi rồi đó, hử?”

Giang Nha vội hôn gió với cậu qua điện thoại, một tiếng “mua ~” vang lên.

“Mẹ em ở nhà, không tiện gọi điện thoại, đừng tức giận mà.”

Hình như đang có ai đó nói chuyện với Bạc Kỳ ở đầu dây bên kia. Giang Nha nghe thấy có người gọi cậu, hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi tạm biệt.



Bạc Chính Bạch trước đây từng là một giáo viên. Kể từ sau khi bắt đầu kinh doanh, ông vẫn giữ được khí chất nho nhã như trước đây.

“Con gái nhà chú Tề mà con đã từng gặp đó, con bé vừa mới từ nước ngoài về. Ăn cùng nhau một bữa cơm thì có làm sao?”

Bạc Chính Bạch đẩy gọng kính, nhìn cậu con trai đang ngồi đối diện: “Hay là, con có bạn gái rồi?”

“Vâng.”

Bạc Kỳ thừa nhận rất dứt khoát: “Con thật sự đã có bạn gái, ăn cơm với cô gái khác không thích hợp chút nào.”

Vợ chồng nhà họ Bạc nhìn nhau.

Mẹ Bạc lúc trước còn nghĩ cơ thể con trai mình có vấn đề gì đó, cho nên mới chưa từng có bạn gái.

Lúc này, nghe con trai thú nhận là có bạn gái, phản ứng đầu tiên của mẹ Bạc chính là: “Cơ thể con không có bệnh gì đấy chứ?”

Bạc Kỳ: “…”

“Cô gái đó ở đâu? Làm nghề gì? Gia đình có mấy người? Có xinh đẹp không?”

Mẹ Bạc đứng phắt dậy sau khi đưa ra hàng loạt câu hỏi: “Chết rồi, mẹ còn chưa chuẩn bị quà gặp mặt cho con dâu tương lai.”

Ba con nhà họ Bạc: “…”

Bạc Chính Bạch không quá tin những lời con trai nói: “Con thực sự có bạn gái rồi sao? Không phải đang nói dối ba mẹ đấy chứ?”

Thật ra ông cũng có chút buồn tủi. Nhà có hai đứa con thì cả con gái lẫn con trai đều không muốn phụ thuộc vào gia đình mà muốn ở bên ngoài chăm chỉ làm việc. Gia nghiệp lớn như vậy, tương lai cũng không biết phải làm thế nào bây giờ.

“Thật mà. Hơn nữa ba mẹ đều quen biết cô ấy.”

Ngay từ đầu, Bạc Kỳ đã không có ý định giấu giếm mối quan hệ của mình và Giang Nha với gia đình.

“Hả? Ba mẹ đều quen biết?”

Mẹ Bạc tò mò muốn chết, bà vội nắm lấy tay con trai, liên tục hỏi: “Ai vậy, ai vậy?”

Bạc Kỳ chậm rãi nói ra hai chữ: “Giang Nha.”

Vợ chồng nhà họ Bạc lại nhìn nhau. Mẹ Bạc mấp máy môi vài lần, cuối cùng không chắc chắn mà hỏi lại: “Có phải… Là Giang Nha lớn lên cùng với hai chị em con đúng không?”

“Là cô ấy.”

“Vớ vẩn.”

Bạc Chính Bạch vỗ bàn: “Không nói đến chuyện con bé lớn tuổi hơn, mà con bé còn là bạn thân nhất của chị gái con. Con thỏ không ăn cỏ gần hang, con thì ngược lại, đến cỏ ngay ở mép tổ cũng muốn ăn!”

“Nào nào, cái gì mà cỏ gần hang chứ, ông nói khó nghe quá đấy.”

Mẹ Bạc không quan tâm đến chuyện này: “Giang Nha rất tốt. Ba mẹ đã quan sát con bé lớn lên, vừa xinh đẹp, lại còn là bác sĩ nữa. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, bạn gái của Tiểu Kỳ rất tốt!”

Bạc Chính Bạch vẫn thích Tề Lan hơn một chút.

Không vì cái gì khác, Tề Lan đang học ngành quản trị kinh doanh, sau này không thể trông cậy vào con trai và con gái thì ít nhất ông vẫn còn

con dâu để nhờ cậy.

Một bác sĩ như Giang Nha có thể làm được gì?

Mẹ Bạc đẩy cánh tay chồng: “Thôi được rồi, con trai có bạn gái là chuyện tốt. Chỉ cần các con hạnh phúc là được rồi, ông cứ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Bạc Chính Bạch cuối cùng cũng buông tay: “Khi nào có thời gian thì dẫn về nhà cho ba mẹ quan sát.”

Trước đây, Giang Nha thường đến nhà họ Bạc chơi khi cô về Tứ Xuyên trong dịp nghỉ lễ tết, nhưng đều là thân phận bạn của hai chị em Bạc Du Du.

Sau này, thân phận của Giang Nha đã thay đổi.

Dù thế nào đi nữa thì cuối cùng thằng con trai dốt đặc cán mai cũng đã nở hoa, là chuyện đáng mừng. Mẹ Bạc vui vẻ lên tầng chuẩn bị quà gặp mặt cho con dâu tương lai.



Ăn cơm tối xong, mẹ Giang đi khiêu vũ quảng trường ở bên dưới tòa nhà.

Con gái không có ở nhà, sau khi về hưu, mẹ Giang đã có một khoảng thời gian rất buồn chán. Sau đó bà chơi mạt chược và khiêu vũ với các dì trong tiểu khu, không có việc gì thì sẽ đi du lịch, cuộc sống ngày càng phong phú hơn.

Giang Nha tắm xong đi ra, điện thoại trên giường không biết đã vang lên bao lâu, là cuộc gọi video của Bạc Kỳ.

Trong lòng có chút ngọt ngào, cô xõa tóc xuống, nghe điện thoại. “Tắm xong rồi sao?”

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng xanh hai dây, bên trong còn không mặc áo lót, có thể mơ hồ nhìn thấy hai chấm nhỏ ở phía trước ngực cô.

“Ừ.”

Giang Nha ngồi xếp bằng trên giường, điều chỉnh lại tư thế, toàn bộ thân trên đều lọt vào máy quay.

Đường viền cổ váy ngủ có hơi rộng, Giang Nha hơi xấu hổ khi bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, không tự nhiên mà giơ tay lên kéo lại cổ áo.

“Còn nhớ hôm nay đã đồng ý gì với anh không, hử?”

Đôi mắt đào hoa của Bạc Kỳ tràn đầy dục vọng, cậu nhìn ngực cô, im lặng không đáp lại. Giang Nha biết cậu muốn làm gì.

Cái tên lưu manh này!

Cô khẽ cắn môi, đưa tay kéo một bên dây áo xuống, nửa bên tròn đầy bất ngờ lộ ra.

Bầu v* sữa rụt rè tiếp xúc với không khí, núm v* mềm nhũn, thẹn thùng. Giang Nha mạnh dạn dùng tay mình cầm lấy bầu v*, bắt đầu xoa nắn.

Cô liếm liếm môi, nhìn người ở bên kia, nhẹ giọng hỏi: “Hài lòng chưa?”

Đáp lại cô chính là tiếng nuốt nước bọt “ực ực”. Bụng dưới của Bạc Kỳ căng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Yêu tinh này!

Giang Nha vốn không nghĩ tới, nhưng khi nghĩ đến những gì đã xảy ra vào đêm qua, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia xấu xa. Cô kéo dây áo bên kia xuống, dựng thẳng bộ ngực, cười ha ha nhìn người nào đó ở bên kia: “Sao không nói gì?”

Nói cái gì?

Bạc Kỳ nghiến rằng: “Em bây giờ chính là ỷ vào việc anh không ở đó. Đợi đến lúc về sẽ không dễ chịu đâu, đến lúc đó em đừng khóc.”

Giang Nha chính là ỷ vào việc cậu không ở đây. Nhìn thấy nhưng không ăn được, thèm chết không, muốn cãi nhau sao, dám không?

“Ồ.”

Giang Nha chậm rãi kéo dài giọng điệu. Cô nghịch nghịch đầu v* của mình, đầu v* dựng đứng lên dưới cơn d*m loạn: “Không biết em định làm chị khóc như thế nào, em trai nhỉ?”

“…”

Phía dưới Bạc Kỳ cứng.

Cậu cười: “Chị gái ngoan, bên dưới có phải ướt rồi không? Vén váy lên cho em nhìn xem được không?”

Giang Nha vẫn chưa ướt. Nếu đổi lại là ngày thường chắc chắn cô sẽ không làm loại chuyện này, quá xấu hổ.

Nhưng hôm nay bởi vì Bạc Kỳ không có mặt ở đây nên cô muốn chơi cậu một vố. Nhìn thấy nhưng không ăn được, chắc chắc cậu sẽ khó chịu muốn chết!

“Được thôi.”

Giang Nha cười tủm tỉm, sau đó dựa lưng vào đầu giường, hai chân co lên rồi từ từ tách ra, vén vạt váy ngủ lên.

Động tác của cô rất chậm, rất chậm, mang theo sự câu dẫn và làm điệu làm bộ, rung động lòng người, tra tấn tâm can người khác ngứa ngáy.