Chơi Trò Chơi Với Tôi Đi

Chương 1




"Thân phận của tao là tiên tri. Đêm đầu tiên tao soi Tiểu Đinh, cậu ấy là sói, Tiểu Đinh đã bị bỏ phiếu out nên vòng này chỉ còn hai sói. Đêm thứ hai tao soi Tiểu Giáp, cậu ấy cũng là sói, Tiểu Ất đang bảo vệ Tiểu Giáp, đây rõ ràng là hành vi của đồng bọn sói, ván này chúng ta có thể giải quyết hai người này. Hiện tại phù thuỷ vẫn chưa dùng thuốc độc, thợ săn cũng còn ở đây cho nên tỷ lệ người tốt thắng là rất lớn. Tao kiến nghị bây giờ chúng ta nên bầu Tiểu Giáp out, sau đó buổi tối phù thuỷ dùng thuốc độc lên Tiểu Ất, trò chơi kết thúc, hết."

Cố Diệp phát voice xong, group chơi ma sói lập tức vang lên một trận kêu la ầm ĩ.

Tiểu Giáp: "Đạ mú, sao lần nào mày cũng soi chuẩn hết vậy?! Rồi chơi kiểu gì nữa, không chơi nữa không chơi nữa, đi học đây."

Tiểu Ất: "Đại thần, sao đại thần lại ở đây? Đại thần nên đi làm streamer game này rồi dựa vào đó mà kiếm tiền."

Tiểu Đinh: "Đi đây, cáo từ."

Lịch sử trò chuyện hiện lên: "Tiểu Giáp đã rời khỏi phòng chơi."

"Tiểu Đinh đã rời khỏi phòng chơi."

"Tiểu Ất đã rời khỏi phòng chơi."

Cố Diệp gập laptop lại, xách balo đi ra ngoài.

*

6 giờ chiều, chuông tan học mới vừa reo, cầu thang ở hội trường lầu 5 khu dạy học phía Tây trường đại học W đã chen chúc đầy người. Cố Diệp đeo balo lên vai, vội vã ra khỏi phòng học. Cậu liên tục nhìn đồng hồ, hôm nay tan học khá trễ, lát nữa có lẽ không kịp đi dạy thêm rồi.

Vừa đi đến góc ngoặt cầu thang thì có điện thoại gọi đến, Cố Diệp vừa thấy dãy số thì lạnh cả sống lưng, lại là số điện thoại này. Cố Diệp nghe điện thoại, alo hai tiếng, người ở đầu bên kia giải thích vài câu sau đó báo cho cậu một con số: "Mười vạn tệ."

Một trăm nghìn tệ. Lòng bàn tay Cố Diệp lạnh toát, cậu yên lặng tính toán, thẻ ngân hàng của cậu có một khoản tiền, khoản này là khoản tiền cậu tích cóp được sau khi vào đại học. Cậu khá thông minh, đặc biệt am hiểu toán học, ngoại trừ lần cuối học kỳ năm ba bị tiêu chảy thì tổng cộng đã lấy được 3 học bổng, hơn nữa bình thường đi làm thêm cũng kiếm được vài đồng lẻ, gom gom lại chắc cũng được ít nhất ba vạn tệ. Nhưng muốn có ngay mười vạn tệ thì cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được?

Dạy gia sư một tiết là hai tiếng, học phí dạy là một trăm tệ, cậu dạy hai học sinh, tháng này đại khái có thể kiếm được một vạn hai, nhưng làm sao mà đủ...... Cố Diệp lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, ép cho giọng nói của mình giữ được bình tĩnh, nói: "Vâng, tôi sẽ nhanh chóng gom đủ tiền."

Người bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Thật ra phẫu thuật vẫn sẽ có nguy hiểm. Ý tôi là dù có làm phẫu thuật thì cơ thể người bệnh cũng không chắc sẽ khôi phục......"

"Tôi biết." Cố Diệp cắt ngang lời người nọ: "Tôi sẽ gom đủ.".

Cậu cúp điện thoại, đầu ngón tay đè mạnh lên đường cong điện thoại, cậu sẽ gom đủ, nhưng cậu gom đủ từ đâu ra? Ít nhất cậu có thể đi làm thêm, cậu có thể dạy thêm hai tiết, dạy thêm hai học sinh, tuy là nếu làm vậy mỗi ngày chỉ có thể ngủ được bốn tiếng, nhưng con người cần ngủ nhiều như vậy làm gì? Nếu chết rồi vậy sau này muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ.

Di động lại vang lên tới, lần này là số điện thoại của học sinh, Cố Diệp nghe điện thoại: "Alo ạ."

"Ôi, tiểu Cố à! Chào thầy chào thầy." Phụ huynh học sinh khách khí nói: "Là thế này, thầy dạy bổ túc cho tiểu Bảo nhà tôi cũng gần nửa tháng rồi nhưng thành tích của tiểu Bảo nhà tôi vẫn rất kém. Toán 56 điểm, ngữ văn 65 điểm, thế này thì phải làm sao."

Cố Diệp vội giải thích: "Kiến thức căn bản của bé tiểu Bảo hơi yếu nên phải bắt đầu bổ sung từ kiến thức căn bản nhất. Thành tích hiện tại tuy chưa tăng nhưng nếu tích lũy đầy đủ, nắm vững kiến thức căn bản thì sau này sẽ kết quả sẽ tốt lên nhanh lắm ạ."

"Như vậy không được, tiểu Bảo đã lớp 8 rồi, nếu kết quả không cải thiện thì sẽ không theo kịp nữa." Phụ huynh không hài lòng nói: "Thầy cũng là học sinh đúng không, không phải là tôi không tin thầy, nhưng học ở chỗ thầy tôi thấy không hiệu quả, tôi chỉ có thể mời người khác giỏi hơn. Tôi có biết một thầy giáo nổi tiếng, chuyên dạy môn toán, thầy ấy nói là trong một tuần có thể giúp tiểu Bảo tăng thêm 50 điểm! Cho nên thầy không cần đến dạy nữa, về phần phí dạy học tôi đã thanh toán theo giờ dạy học rồi, vậy đi."

"Phụ huynh tiểu Bảo ơi, alo......" Cố Diệp còn muốn giải thích thêm vài câu cho mình nhưng điện thoại đã bị cúp, bên tai chỉ có tiếng tút tút.

Cố Diệp yên lặng cất điện thoại vào túi, mới vừa thiếu tiền lại không còn công việc, cái vận khí này đúng là không ai bằng.

Giờ dạy thêm buổi tối đã không còn, không có việc gì để làm nhưng lại không muốn về phòng, trong lòng buồn bực, vì thế cậu ngồi ở bồn hoa bên cạnh sân bóng rổ nhìn người khác chơi bóng rổ. Phải làm gì bây giờ? Tiền quả là thứ tốt, thời khắc quan trọng nó có thể kéo dài mạng sống, chỉ tiếc là cậu không có.

Cố Diệp móc di động ra, xem từng hàng danh bạ. Danh bạ có hơn hai trăm người nhưng lúc xảy ra chuyện thì chợt phát hiện chẳng có ai để nhờ vả cả. Cậu tìm mấy cô bác họ hàng xa, gọi đến đa phần không ai nghe, có nghe thì vừa nghe giọng, biết là cậu, họ lập tức cúp điện thoại.

Cố Diệp một tay cầm thẻ ngân hàng, một tay cầm di động, trống rỗng mà ngồi bên bồn hoa.

Lúc này một quả bóng rổ lăn đến, Cố Diệp nhìn, là Tiểu Đinh.

Tiểu Đinh là bạn cùng phòng của cậu. Cậu ta vốn tên Chu Đỉnh, nhiều khi lười đọc "Đỉnh", đọc nhanh lại nghe như "Đinh". Vóc dáng của Tiểu Đinh cao lớn, tính cách hòa đồng hướng ngoại, rất thích chơi thể thao, nhưng cậu ta chỉ phát triển cơ thể chứ không phát triển đầu óc, dù đã cố học nhưng lúc nào trước khi thi cũng muốn ôm đùi Cố Diệp, cho nên lúc rảnh rỗi thì hay chơi ma sói cùng Cố Diệp, muốn rèn luyện một chút nhưng vì quá dễ lừa nên phận dân thường này hay bị người sói giữ đến cuối cùng.

Tiểu Đinh ném bóng cho mấy người bạn của mình, hỏi Cố Diệp: "Ê, sao mày lại ở đây?"

Cố Diệp xoa xoa mày, nói: "Không có gì, phiền lòng."

Cố Diệp không kể chuyện nhà cho người khác, nhưng Tiểu Đinh cũng biết một chút.

Tiểu Đinh hỏi: "Sao mày chưa đi dạy thêm? Đã giờ này rồi."

Cố Diệp nhún vai, nói: "Không ai thuê."

Tiểu Đinh à một tiếng, dường như hiểu ra gì đó: "Thì ra là thiếu tiền......" Cậu ta vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nói: "Ê tao có một cách, nhưng không biết có được không."

Cố Diệp vừa nghe có thể kiếm tiền thì lập tức sống lại, nhưng cậu cũng lập tức cảnh giác nói: "Đừng có bảo là muốn tao bán đáp án môn toán cao cấp, Nhãn Kính Vương sẽ giết tao mất."

Trước kia có lúc Cố Diệp nghèo quá nên cậu từng bán vở môn toán cao cấp của mình, một quyển chín tệ, kiếm lời cũng kha khá nhưng chưa kinh doanh được bao lâu thì đã bị Nhãn Kính Vương phát hiện rồi mời cậu đến Phòng Giáo Vụ uống trà.

Tiểu Đinh nói: "Không phải, tao dẫn mày đi xem, đến đó mày sẽ biết."

Tiểu Đinh dẫn Cố Diệp đến bảng thông tin ở sân bóng rổ. Bảng thông báo thường dán những tin tức liên quan đến hoạt động của trường học, màu sắc rực rỡ, Cố Diệp bận kiếm tiền nên hiếm khi đến đó xem. Tiểu Đinh chỉ tay lên cậu mới chú ý tới poster đầu tiên, poster viết —— "Đêm ma sói đầy mạo hiểm, hoan nghênh bạn đến tham gia. Dũng sĩ thông minh nhất sẽ đạt được giải thưởng lớn - năm nghìn vạn tệ." Poster tuyên truyền nền đen chữ trắng, background là hình đầu sói, giữa muôn vàn poster đầy màu sắc thì tấm poster này rất mờ nhạt, không để ý kỹ thì sẽ không thấy.

Tiểu Đinh nói: "Cố Diệp, mày chơi ma sói giỏi như vậy, không bằng tham gia thử đi?"

Cố Diệp tiếp tục xem, thông tin trên poster không nhiều, nhưng có đầy đủ thông tin quan trọng, phía dưới cùng của poster tuyên truyên có ghi ngày hết hạn báo danh: ngày 20 tháng 3, địa điểm: Số 856 đường Lạc Dự.

Số 856 đường Lạc Dự, cậu sống ở thành phố W hai mươi năm rồi nhưng chưa từng nghe đến tên chỗ này.

Vào lúc cậu thiếu tiền nhất lại gặp được cuộc thi này, quá là mê hoặc. Cố Diệp móc di động ra bắt đầu tìm kiếm. Bản đồ hiển thị, số 856 đường Lạc Dự là địa chỉ của một bệnh viện, bệnh viện này đã tồn tại được 20 năm. Vào năm 2012, bệnh viện này dọn đến trung tâm thành phố. Địa chỉ cũ bị bỏ hoang, chỉ còn mỗi toà bệnh viện. Cố Diệp click mở ảnh của căn nhà này. Vách tường loang lổ, hàng rào rỉ sắt, bầu trời âm u cùng với quạ đen bay đầy trời. Đây là hình ảnh bệnh viện hay xuất hiện trong phim kinh dị mà, sao cuộc thi lại được tổ chức ở đây?

Nhưng Cố Diệp không có thời gian do dự, không còn nhiều thời gian nữa, hôm nay chính là ngày 20 tháng 3, ngày cuối cùng để báo danh tham gia.

Cố Diệp chỉ do dự nửa phút, khát vọng đối với tiền tài lập tức lấn át lý trí. Sợ gì mà không đi? Chẳng lẽ lại đem bán một thanh niên như cậu?

Cố Diệp đứng dậy cầm balo lên, Tiểu Đinh theo phía sau hỏi: "Ê mày đi đâu đấy?" Cố Diệp giơ giơ poster tuyên truyền đang cầm trong tay: "Số 856 đường Lạc Dự."