Giữ lại cho anh ấy...
Câu nói này giống như tôi là một món hàng vậy. Nhưng nói như vậy, tôi nghe thấy liền như mở cờ trong bụng, mím môi cười. Chị Mai lập tức đề phòng, cô ấy liếc nhìn tôi với vẻ sâu xa, dường như nghiêm mặt: “Tiểu Như, chị Mai phải nhắc em trước, loại người như chúng ta, tiền mới là quan trọng, đừng chơi mấy trò hỏng đầu bại não ấy!” Hỏng đầu bại não là tiếng lóng ở đây, ý là đừng chơi mấy trò không thực tế ấy. Thứ cô ấy nói chính là tình cảm. Tôi vội vàng gật đầu: “Vâng, em biết rồi!” Trong lòng lại có chút khó chịu. Những người vừa thiếu tiền vừa thiếu tình yêu như tôi, cộng thêm mới hơn hai mươi tuổi, đối với thứ gọi là tình yêu đó luôn có chút khát vọng. Buổi tối, tôi như ý gặp được ông chủ Trác. Anh đến cùng với mấy người bạn, hôm đó anh mặc một chiếc áo màu xám có vài đường thêu nhỏ, đeo kính, nhìn rất trí thức. Tôi nhìn thấy anh liền nở nụ cười, trực tiếp đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh. Sau khi thân mật da thịt một lần, sự quen thuộc giữa người với người chớp mắt kéo lại rất gần, tôi không hề mất tự nhiên, rất tự nhiên vòng một tay ngang hông anh. “Ây da, tôi nhìn trúng cô gái này rồi, sao lại chạy vào trong lòng cậu thế kia?!” Một người đàn ông khoa trương chỉ về phía tôi và ông chủ Trác. Toàn thân tôi liền cứng đờ. Người đàn ông đó cao khoảng một mét bảy mươi sáu, đầu trọc, sáu gáy đều là thịt mỡ, trên cổ đeo một dây chuyền vàng, bụng ưỡn ra, nhìn thế nào cũng không thể so được với ông chủ Trác. Cái gọi là vừa ăn được thịt, sao có thể nuốt trôi một cái bánh lương khô đây? Tôi thật sự rất sợ ông chủ Trác sẽ tùy ý để tôi đi. Dù sao thì ở đây, chúng tôi chỉ là hàng hóa, hàng hóa không có quyền lựa chọn, càng không có tự tôn. “Của tôi.” Ông chủ Trác cười. Lực nắm eo tôi của anh không mạnh cũng không nhẹ, ngón tay nhéo eo tôi, để tôi yên tâm. “Nhìn em sợ hãi như vậy! Sợ anh đây ăn em sao?” Giọng nói người đàn ông kia rất lớn, đi vòng đến bên cạnh tôi, đưa tay nhéo mặt tôi. Hắn nhéo rất mạnh, tôi đau đến nghiến răng, nhưng vẫn phải cười. Ông chủ Trác buông eo tôi ra, vỗ lên tay người đàn ông kia, ý bảo hắn ta buông tay. Người đàn ông kia thuận thế ngồi bên cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn ông chủ Trác: “Mối cũ?” Ông chủ Trác nở nụ cười, đưa tay đặt lại trên eo tôi, cười trả lời: “Tiểu tình nhân.” Người đàn ông kia không nói gì nữa, đưa mắt nhìn lên người mấy cô gái vẫn đang đứng ở cửa, đưa tay chỉ hai người, lại giơ ngón trỏ với ngón giữa lên, ý bảo hai người. Hai người kia một người ngồi trái một người ngồi bên phải hắn ta, lúc này tôi mới cảm thấy an toàn. Nói đến cũng nực cười, tôi vừa bắt đầu vào nghề lại sợ bị đàn ông nhìn trúng. “Đó là anh Trương, đợi lát nữa em kính anh ta ly rượu.” Ông chủ Trác nói. “Được.” Tôi nói. Phản ứng vừa rồi của tôi quả thực quá nhỏ mọn rồi, với loại người như chúng tôi mà nói, là đại kỵ. “Gần đây em không đến đây?” “Trường em thi.” “Trường nào?” Anh thuận miệng hỏi. Tôi nói tên, trong mắt anh thoáng tia kinh ngạc, trường học chúng tôi rất tốt, là trường đại học trọng điểm, anh có chút hứng thú nhìn tôi, lại hỏi: “Chuyên ngành nào?” “Văn học tiếng Hán.” Tôi nói. “Chuyên ngành được đấy.” Anh nói, sau đó cười hỏi: “Có câu “Bụng có thơ ca khí chất tự thể hiện ra”, đúng không?” Tôi có thể cảm giác được, khi anh nói những lời này và khi anh hỏi tôi học chuyên ngành gì, cảm xúc có sự khác nhau rất lớn, khi nói những lời này rất thoải mái, còn khi hỏi chuyên ngành của tôi lại có một chút sự căng thẳng. Không phải, người đàn ông như anh, người đàn ông thuộc tầng lớp như anh sao có thể vì trường học và chuyên ngành của tôi mà cảm thấy căng thẳng được? Nhất định là do tôi cảm giác sai rồi.