Cuộc sống năm ba đại học của tôi cứ thế trôi qua.
Nhờ phúc của phòng ký túc xá kết nghĩa, kì này phòng chúng tôi có hai cô bạn thoát kiếp độc thân, đối tượng thì đều là nam phòng ký túc xá kết nghĩa. Lão đại vẫn độc thân, Phạm Huyên cũng vậy. Lão đại là kiểu người ngoài mặt thì dễ nói chuyện nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được. Phạm Huyên là người cởi mở, cậu ấy rất nhiệt tình, có thể xưng huynh đệ với rất nhiều bạn nam, nhưng khổ nỗi không nói chuyện được với người trong lòng. Cậu ấy thường nói là: đàn ông lạnh lùng quá không với tới được. Nam thần của cậu ấy là bạn học cùng lớp cấp ba, thành tích học tập của người ta cao hơn cậu ấy N lần, thi đỗ trường đại học tốt hơn. Tôi nghe nói, cậu ấy dốc sức hết bình sinh mới tìm được số điện thoại của nam thần, nhưng tiếc thay, ngoài một lần gọi điện để biết đầu dây bên kia là nam thần thì sau đó cũng không liên lạc nữa. Mỗi lần Phạm Huyên nhắn tin cho nam thần, anh ta đều không bao giờ trả lời… Tôi từng xem ảnh của nam thần, chỉ có thể nói: mắt thẩm mĩ của mỗi người khác nhau, thật lòng mà nói thì tôi không thấy có điểm nào tốt cả. Cao bình thường, tướng mạo bình thường, khí chất cũng bình thường! “Phạm Huyên, tớ không hiểu tại sao cậu cứ phải chung tình với tên đó? Tôi hỏi. Phạm Huyên nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách: “Khương Kha, Cậu không hiểu đâu, tớ yêu cậu ấy từ ánh nhìn đầu tiên, ngoài anh ấy chẳng còn ai thú vị…” “Người ta đã không quan tâm, cậu làm thế có ý nghĩa gì không?” Tôi hỏi. “Không” Cậu ấy đáp với vẻ mặt đau thương. “Cậu thế này là không biết liêm sỉ!” “Đừng nói khó nghe thế được không? Tớ đã hạ mình lắm rồi! Cậu đọc sách của Trương Ái Linh chưa?" “Ây dà, tớ nói này, con trai xung quanh cậu nhiều mà, tìm đại một người còn tốt hơn hắn!” “Nói láo! Anh ấy rất giỏi, tớ rất thích anh ấy!” “Cậu đây là không đạt được, nên mới muốn có được nó! Tớ nói cho cậu biết, nếu hai người thật sự bên nhau rồi, cậu nhất định sẽ không thích anh ta nữa. Cậu sẽ phát hiện ra nam thần cũng ngoáy mũi, xì hơi…” “Khương Kha, cậu đừng độc ác thế được không? Trước sao tớ không phát hiện cậu mồm miệng độc địa thế." “Độc địa chỗ nào? Tớ chỉ nói sự thật thôi… Ui, cậu đừng cáu! Được rồi, nam thần nhà cậu đẹp trai nhất, giỏi nhất, nam thần nhà cậu từ trước đến nay không bao giờ ngoáy mũi, xì hơi, người đó không phải là nam thần, mà là thần tiên, thần kinh…” Hết học kỳ là đến năm mới. Theo lịch thì phải về quê, Trác tiên sinh muốn đưa tôi về, nói là muốn biết nơi tôi sinh ra, nhưng tôi đã từ chối. Ăn tết xong là sang năm tư. Tết… Năm tư... Không đúng, sau tết phải là học kì hai của năm tư rồi! Tháng chín hàng năm khai giảng, tháng chín mới là năm học mới. Viết đến đây, tôi mới biết đằng trước viết sai thời gian rồi. Trước đó viết kì hai năm ba thức ra là kì một của năm thứ tư đại học. Tôi già rồi, nhớ được mấy mấy việc vụn vặt nhưng lại nhớ nhầm thời gian. Trước khi về nhà, Trác tiên sinh mua chô tôi một đống áo mới, nói là tết phải mặc áo mới, nói là anh không ở bên cạnh, sợ tôi không biết chăm sóc bản thân. Anh lại mua nhiều quà nữa, cho bố tôi, dì Tống và cậu em trai cùng cha khác mẹ của tôi. Không phải quà đắt nhưng rất thiết thực. “Cứ nói là tiền em đi làm thuê kiếm được, cũng không đắt nên họ không nghĩ gì đâu” Trác tiên sinh nói. “Nếu họ hỏi em làm thêm ở đâu thì sao?” Tôi hỏi “Thì cuối tuần làm việc ở công ty bất động sản, một tháng 8 ngày 2 triệu, cũng đủ trang trải cuộc sống, tiết kiệm cũng được một khoản.” Trác tiên sinh nói. Tôi gật đầu, tay xách nách mang túi lớn túi bé lên tàu.