- Anh… Là ai chứ?
Ban đầu, Diệp Lục Bắc cứ tưởng là Giang Niên, nhưng lại không phải. Cái người đàn ông này, có gương mặt giống hệt với hắn. Đến chính bản thân hắn còn không thể tin những gì mình nhìn thấy.
Tố Niệm cùng Diệp Khải đúng lúc đem trái cây đi vào thăm Cầm Du. Thấy một màn này thì cũng kinh ngạc chẳng kém. Thậm chí, Tố Niệm còn tái mặt mà lùi về phía sau.
Bà nhìn người đàn ông có ngoại hình giống hệt với Diệp Lục Bắc thì không kiềm chế được mà tiến lên nắm lấy tay của anh ta…
- Lục… Lục Nam… Là con sao? Có thật là con không?
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Diệp Lục Bắc nghi ngờ nhìn về phía của mẹ mình. Đúng lúc này, Cầm Du khẽ kêu lên một tiếng thu hút sự chú ý của Diệp Lục Bắc. Hắn vội đi đến ôm lấy cô vào lòng. Cầm Du ngửi thấy được mùi hương quen thuộc nên không còn hoảng nữa.
Mãi lúc lâu sau, khi mọi chuyện đã êm xuống thì Tố Niệm mới từ từ kể lại cho tất cả mọi người biết chuyện.
Thực ra, năm đó bà sinh đôi, Diệp Lục Bắc có một người anh trai nữa là Diệp Lục Nam. Có điều, trước này mà người của Diệp lão xuất hiện mang hai đứa nhỏ về Diệp Gia thì Tố Niệm đã để lạc mất Diệp Lục Nam. Diệp lão cũng biết chuyện này nhưng ông chỉ âm thầm cho người đi tìm đứa cháu bị thất lạc mà không nói chuyện này cho Diệp Khải và tất cả mọi người biết.
Lúc ấy, vì sự xuất hiện của Diệp Lục Bắc mà Diệp Hải Lâm suýt nữa tự tử. Một đối thủ cạnh tranh quyền thừa kế đã khó khăn rồi, giờ lại có thêm đối thủ nữa thì không biết nó sẽ nghĩ ra sao. Chính vì vậy mà Diệp lão gia đã bảo Tố Niệm im lặng, không được nói chuyện này cho bất kỳ ai. Đổi lại, Diệp lão đồng ý cho bà bước chân vào Diệp Gia sống cùng với Diệp Lục Bắc.
Đã qua bao năm, Tố Niệm vẫn không ngừng bí mật tìm kiếm đứa con này. Bà vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện để lạc mất con mình.
Diệp Lục Bắc vẫn không thể nào tin được chuyện từ trên trời rơi xuống một người anh trai song sinh.
Còn Diệp Lục Nam từ sau khi đi vào đây, ánh mắt vẫn dán chặt lên người của Cầm Du khiến Diệp Lục Bắc vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, anh ta liền nói.
- Tôi không biết bà đang nói gì cả. Tôi chỉ vào đây để gặp Cầm Du thôi!
Vốn dĩ hôm nay anh ta định đến đây thăm bạn, nhưng khi đi ngang qua phòng bệnh này anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Cầm Du. Chính vì thế mà anh ta mới nhân lúc hai tên vệ sĩ lơ là liền đi vào đây. Anh ta đã tìm Cầm Du rất nhiều năm rồi, thật sự không ngờ có ngày anh lại gặp cô ở chỗ này…
- Cầm Du, em nhận ra anh không? Cầm…
- Đây là vợ tôi! Tôi không cho phép anh chạm vào cô ấy!
Tố Niệm thấy Diệp Lục Bắc không ưa gì Diệp Lục Nam thì tiến tới nói.
- Lục Bắc. Hiện tại Lục Nam vẫn chưa nhớ lại… Con đừng mắng anh con như thế… Lục Nam, mẹ…
- Tôi không quen biết bà!
Diệp Lục Nam thẳng thằng nói với Tố Niệm không chút kiêng dè gì cả. Tố Niệm đâm ra hoài nghi người trước mặt có phải con trai bà hay không. Vì thế bà cầm tay của Diệp Lục Nam lên thì phát hiện ra ở đấy có một vết bớt đỏ giữa ngón tay trỏ và cái. Điều này khiến bà càng chắc chắn hơn đây chính là đứa con trai thất lạc của bà.
Còn Diệp Lục Nam không quan tâm rằng Tố Niệm có là mẹ mình hay không. Bao năm nay, anh ta được hai vợ chồng tốt bụng nuôi nấng. Chính vì vậy, anh ta không có ý định nhận lại mẹ.
Khi nhìn thấy Cầm Du, anh ta vô cùng vui vẻ. Có điều, Cầm Du lại không hề nhận ra anh ta. Còn cái người đàn ông tự xưng là chồng cô nữa, sao lại có gương mặt giống hệt anh ta? Mọi chuyện diễn ra khiến anh ta không thể nào hiểu nổi.
Cầm Du hoàn toàn không có chút ký ức gì về người đàn ông kia cả.
Cô chỉ biết cô mới gặp Diệp Lục Bắc mà thôi. Hoàn toàn không gặp bất kỳ ai giống với hắn cả.
- Cầm Du, em thật sự không nhớ anh sao? Anh…
Đáp lại câu trả lời của Diệp Lục Nam, Cầm Du lạnh nhạt trả lời.
- Tôi không quen anh! Chắc anh nhầm người với người thôi.
- Có phải em thích ăn đồ chiên, thích những thứ có màu xanh dương, đặc biệt là nghe nhạc trước khi đi ngủ. Không những thế, cứ cuối tuần em lại có thói quen viết nhật ký. Thường thì em rất cuồng công việc, nếu rảnh thì nằm ngủ rất say. Và… Em bị dị ứng với hoa hồng, dị ứng với hải sản.
Tất cả những gì mà Diệp Lục Nam nói đều khiến cho Diệp Lục Bắc không ngờ đến. Rốt cuộc, hai người quen nhau bao lâu rồi chứ? Sở thích cũng như thường ngày cô làm gì người đàn ông này đều biết rõ một cách chính xác. . truyện ngôn tình
Cầm Du bị nói đúng đến nỗi cô không thể phản bác.
Giờ là chuyện gì đây? Sao mọi thứ lại trở lên rắc rối như vậy chứ?
Diệp Lục Bắc nhìn về phía của Cầm Du rồi lại nhìn về phía của Diệp Lục Nam.
Ngay trong khi mọi chuyện đang rất căng thẳng, đột nhiên một người phụ nữ từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Cô ta cũng bị cảnh tượng hai người đàn ông giống nhau thì cũng sững sờ. Nhưng rất may là cô ta vẫn nhớ được quần áo của chồng mình nên đã nhanh chóng đi về phía của anh ta.
- Khang Dụ, anh ở đây làm gì vậy? Khiến cho em tìm anh mệt đến nỗi thở không ra hơi luôn.
Cầm Du tuy bị tấm băng che mắt lại nhưng cô vẫn không thể nào quên được cái giọng nói quen thuộc kia. Chẳng phải đứa bạn thân của cô, Tiêu Nghi Hân hay sao?
Tiêu Nghi Hân nói với cô rằng bản thân hiện đang định cư ở nước ngoài cơ mà?
- Nghi Hân? Có phải là cậu không?
Thấy có người gọi tên mình, Tiêu Nghi Hân bỗng sa sầm nét mặt khi thấy người phụ nữ trên giường bệnh chính là Cầm Du. Dĩ nhiên là có chuyện chột dạ mới khiến cho Tiêu Nghi Hân giật mình. Cô ta nhìn về phía của Bạch Tư rồi lại nhìn về phía Cầm Du.
Rất nhanh sau đó, như nghĩ ra điều gì, Tiêu Nghi Hân bước đến nắm lấy tay của Cầm Du, tỏ ra vui mừng.
- Cầm Du, gặp được cậu ở đây thật là tốt…
- Chẳng phải cậu nói cậu đang định cư ở nước ngoài sao?
- Thực ra mình về nước lâu rồi, nhưng mình quên thông báo cho cậu biết. Thực xin lỗi.
Diệp Lục Bắc liếc nhìn Tiêu Nghi Hân rồi hỏi cô ta.
- Cô là bạn của Cầm Du, vậy người đàn ông này là gì với cô?
Tiêu Nghi Hân do dự mãi, cô ta phải hít một hơi sâu, lát sau mới trả lời.
- Khang Dụ… Anh ấy hiện tại là chồng của tôi!