Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 67




Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

Không lâu sau đó, một email với tựa để "Liễu Ngọc Tuyết không đủ năng lực nên bị sa thải, Liễu Như Hoa tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc" đồng loạt được gửi đến toàn thể nhân viên.

Một viên đá làm dấy lên ngàn ngọn sóng.

Phần đông đều cảm thấy bất công cho Liễu Ngọc Tuyết, đặc biệt là những người đã đi theo cô từ lúc bắt đầu cho đến tận hôm nay, họ đều biết cô đã trải qua nhiêu khó khăn, cô đã dành rất nhiều tâm huyết để điều chỉnh lại công ty từng chút một.

Tuy nhiên...

Lúc Liễu Ngọc Tuyết mang đồ đạc của mình đi, không một ai ra tiễn cô.

Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt xuống, làm như không thấy cô.

Lúc bước ra khỏi văn phòng, mắt Liễu Ngọc Tuyết đỏ lên.

Ở cửa, cô bắt gặp Mật Yên Thùy.

Cô hỏi cô ta: "Tôi đối xử với cô rất tốt, tại sao cô lại phản bội tôi?"

Mật Yên Thùy mỉm cười: "Chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, cô không thể trách tôi được, muốn trách thì phải trách cô không có tiếng nói ở nhà họ Liễu."

Cô gật đầu: "Hy vọng cô không hối hận""

Cô ta đáp: "Dĩ nhiên là không, tạm biệt!"

Nói xong, cô ta lắc mông, đi giày cao gót màu trắng hống hách mà đi.

Cùng lúc đó, tại tổng công ty Tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị.

Một thư ký xinh đẹp vội vã gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, báo cáo với Liễu Trương Thắng đang ngồi ở trong: "Tổng giám đốc, có chuyện xấu rồi ạ, vừa rôi bộ phận tiếp thị đã xác nhận, bất động sản Duy Chiến không ký hợp đồng với tập đoàn Liễu Thị chúng ta nữa"

"Cô nói cái gì?"

Liễu Trương Thắng, con trai trưởng của bà cụ Liễu, vừa nghe xong đã giật cả mình.

Duy Chiến là công ty bất động sản lớn nhất Thanh Châu, gần đây đã liên tiếp mua lại bốn lô đất khổng lồ ở phía Bắc thành phố, tổng diện tích trên một triệu mét vuông, bao gồm khu dân cư, hoạt động thương mại, nhà hàng, khu phức hợp...

với mục tiêu xây dựng khu vực phía Bắc thành phố thành biểu tượng mới của Thanh Châu.

Lượng vật liệu xây dựng cần cho công trình này là một con số thiên văn.

Có thể nói rằng, hợp đồng cung cấp vật liệu xây dựng cho bất động sản Duy Chiến là một thứ mà tất cả các doanh nghiệp về vật liệu xây dựng tại thành phố này đều mơ ước, nhưng vì tập đoàn Liễu Thị đã giành hợp tác với họ nên người ngoài chỉ biết đỏ mắt mà nhìn.

Ai cũng đều biết rằng, việc tập đoàn Liễu Thị lấy được hợp đồng là chỉ còn là vấn đề thời gian.

Mà Liễu Thị cũng vì sự hợp tác này mà đã có một sự chuẩn bị với quy mô khá lớn, họ đã đặt mua một lượng lớn vật liệu xây dựng để giao cho bất động sản Duy Chiến.

Thế nên bây giờ mà ngừng hợp tác, không ký hợp đồng nữa thì số tiền mà Liễu Thị đã sử dụng cho đợt mua hàng đầu tiên sẽ thành công cốc, hơn nữa nguồn vốn lưu động đang có vấn đề, ngân hàng không thể cho vay, không quá ba tháng nữa Liễu Thị sẽ phải đóng cửa.

Vì vậy, Liễu Trương Thắng cực kỳ hốt hoảng, đứng dậy làm bật ngã cả ghế.

"Nhanh giúp tôi hẹn gặp mặt tổng giám đốc Chu của bất động sản Duy Chiến, tôi muốn tự mình gặp ông ta.' "Nhưng tổng giám đốc mới hẹn cục trưởng Trương ạ, tôi nghĩ không thể thất hẹn được đâu."

"Vậy phải làm sao đây? Gọi cho phó tổng giám đốc Liễu, bảo Liễu Trương Thành đi đi, nhanh lên!"

Sau khi Liễu Trương Thành nhận được cuộc gọi, ông ta tỏ ra khinh thường, nhưng ông ta đã nghĩ ra một cách, đó là cho cô con gái Liễu Như Hoa của mình đi gặp Châu Duy Chiến.

Nếu cô ta đàm phán thành công, cô ta sẽ đóng góp một công lao rất lớn cho công ty, địa vị trong nhà họ Liễu sẽ được tăng lên nhanh chóng.

Lúc này, Lâm Dương lái chiếc xe M8 mới toanh của mình chờ trước cổng công ty chi nhánh Thành Nam của Liễu Thị.

Trước đó anh đã gọi cho Liễu Ngọc Tuyết hẹn chở cô đi thăm Vương Hồng.

"BMW M8?"

Thấy chiếc xe của Lâm Dương, Liễu Ngọc Tuyết giật mình.

"Lên xe đi chứt"

Anh cười nói.

Sau khi lên xe, cô càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ở băng ghế sau có một cô bé đang ngồi.

"Lâm Dương, đây là con nhà ai thế?"

"Bé hàng xóm, tên là Châu Tử Hinh, bố của cô bé là Châu Duy Chiến, em biết ông ấy không?"