Lâm Dương cười cười: "Phải xem đã, anh nhất định sẽ giúp em lấy được mười phần trăm cổ phần kia và chức vị tổng giám đốc"
Ánh mắt Liễu Ngọc Tuyết sáng lên, nói: "Em không cần những thứ đó, em chỉ muốn giành lại chi nhánh Thành Nam."
"Được!"
Liễu Ngọc Tuyết nhìn dáng vẻ trí tuệ vững vàng bây giờ của anh, lo lắng trong lòng nửa năm trời cuối cùng cũng vơi đi một ít.
Cô đem những việc này đều quy kết là do Vương Hồng thức tỉnh anh.
Hai người rất nhanh đã về đến biệt thự nhà họ Liễu.
Tuy nhiên, dự liệu trước đó hình như đã sai rồi.
Liễu Trương Thành và Liễu Như Hoa hoàn toàn không có ăn nói khép nép thỉnh câu người ta.
Hai người vừa đến cổng liền nghe thấy giọng nói vênh váo tự đắc của Liễu Trương Thành: "Thẩm Tú Phương, cô phải hiểu cho rõ, chú ba đã chết rồi, cô nhi quả mẫu các người có thể sống thoải mái như vậy, có biệt thự nhỏ, có người làm, đều là nhà họ Liễu cho"
"Nhưng Liễu Ngọc Tuyết đã làm cái gì? Nó có ý định phá tan việc làm ăn của nhà họ Liễu, đó là việc con người làm đấy à?"
"Các người chỉ có một con đường thôi, bảo con gái cô hỗ trợ Như Hoa thuận lợi kí được hợp đồng, không thì các người sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Liễu, căn biệt thự này cũng sẽ thu hôi lại, sau này ở gầm cầu đi!"
Thẩm Tú Phương sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến hậu quả như vậy, hai chân liền run rẩy.
Đúng lúc này, Lâm Dương và Liễu Ngọc Tuyết bước vào.
"Liễu Trương Thành, uy phong của ông cũng thật lớn, dám đến nhà tôi diễu võ giương oai, ông là cái thá gì chứ? Nhanh chóng cút càng xa càng tốt cho tôi."
Lãm Dương lạnh lùng nói.
Liễu Trương Thành nhìn Lâm Dương, tức giận bừng bừng: "Mày chỉ là một thằng con rơi của nhà họ Lâm, đồ ăn bám bỏ đi, có tư cách gì nói chuyện với tao? Thật không biết phép tắc, lập tức quỳ xuống cho tao, dập đầu xin lỗi! Sao nào, nhìn bộ dạng của mày, còn muốn đánh người sao? Mày đánh tao thử xem"
Ánh mắt Lâm Dương lạnh đi: "Như ông mong muốn"
"Bốp!"
Lâm Dương giáng một bạt tai.
Nửa bên mặt của Liễu Trương Thành sưng vù lên, còn ngã sõng xoài ra đất.
"Á, bối"
Liễu Như Hoa kinh hãi, tức giận trợn tròn mắt: "Khốn nạn, anh dám đánh bố tôi?"
"Bốp!"
Lâm Dương không nói hai lời, lại là một cái bạt tai thẳng thừng giáng lên mặt Liễu Như Hoa.
"Tôi không những dám đánh bố cô, tôi còn dám đánh cô đấy, thì sao nào?"
"Các người cho rằng tôi không nhận ân huệ của ông Mã nữa thì dễ bắt nạt lắm sao? Trong mắt tôi, các người chính là một đám rác rưởi! Nếu như còn quậy phá lung tung, không tôn trọng vợ tôi, tôi sẽ không ngại xóa tên nhà họ Liễu các người ở Thanh Châu đâu.
Trước lúc đó, tôi cũng sẽ không ngại khiến cho bố con các người biến mất trên nhân gian trước đâu."
Thẩm Tú Phương bắt đầu cảm thấy rất hả giận, nhưng rất nhanh đã hoảng sợ, thằng con rể khốn nạn này, đánh Liễu Trương Thành và Liễu Như Hoa như vậy mà tốt sao? Đây không phải là lửa cháy đổ thêm dâu, rước thêm phiền phức à? Bà ta nhanh chóng ngăn Lãm Dương lại: "Ai cho cậu đánh người hả? Cậu cho rằng đánh người là hay ho lắm sao? Cậu chính là muốn hại chết nhà họ Liễu chúng tôi, cậu cút cho tôi!"
Lâm Dương cũng bó tay: "Mẹ yên tâm, chớ nóng vội.
Bây giờ nhà họ Liễu khó đảm bảo được cho mình, hợp đồng với Bất động sản Duy Chiến ngoài Liễu Ngọc Tuyết ra thì không ai có thể kí được.
Nếu không, hai người này sao có thể bảo Liễu Ngọc Tuyết giúp đỡ?"
Thẩm Tú Phương sững sờ: "Cái gì? Chỉ có Liễu Ngọc Tuyết có thể kí?"
"Đúng, tổng giám đốc Châu chỉ chấp nhận Ngọc Tuyết, vì vậy, nếu như con đoán không lầm, bà cụ Liễu là muốn bọn họ nhận sai, xin lỗi Ngọc Tuyết.
Kết quả ngược lại, bọn họ vậy mà vẫn muốn bức ép Ngọc Tuyết giúp người phụ nữ này kí kết, thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao?"
"AI"
Thẩm Tú Phương kinh ngạc kêu lên: "Chỉ có Ngọc Tuyết mới ký được, vậy chẳng phải là...
mười phần trăm cổ phần của Liễu Thị cùng chức vị tổng giám đốc đều quy về nhà chúng ta rồi? Quá tốt rồi, thật sự là quá tốt"
Giờ khắc này, điện thoại của Liễu Trương Thành reo lên.
Chính là bà cụ Liễu gọi đến hỏi thăm tình hình.
Liễu Trương Thành nói: "Mẹ, con đã đến nhà chú ba xin lỗi rồi, nhưng Liễu Ngọc Tuyết có chết cũng không đồng ý.
Thằng chồng phế vật của nó nói rằng, muốn khiến cho nhà họ Liễu chúng ta biến mất ở Thành Châu.
"Bốp!"
Lâm Dương một tay giáng một bạt tai trên mặt Liễu Trương Thành, tay kia giằng lấy điện thoại, từ tốn chậm rãi nói: "Đứa con trai này của bà, thế nhưng không phải đến để xin lỗi đâu.
Bà à, hay là bà chống ba toong đến đây một chuyến đi!"