Giang Nhu lúc này mới phát hiện cô nhóc kỳ thật cái gì cũng hiểu, cô bé biết hiện tại phải đổi trường đi học, phải đối mặt với giáo viên mới, bạn học mới, cái gì cũng rất xa lạ.
Lê Tiêu quay đầu lại nhìn, nhíu nhíu mày.
Giang Nhu ngồi xổm người xuống, giang hai tay với cô bé, "Nào, mẹ ôm một cái."
Cô nhóc mau chóng xoay người nhào vào trong n.g.ự.c Giang Nhu.
Giang Nhu sờ đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng nói: "Sợ hãi là điều rất bình thường, mẹ cũng sợ hãi, mẹ còn chưa lên đại học bao giờ đâu, đợi lát nữa sẽ phải đi trường học báo cáo, phải gặp rất nhiều bạn học và thầy cô xa lạ, mẹ sẽ lo lắng nghe không hiểu bài học, sẽ lo lắng có thầy cô và bạn học không thích mình, còn lo lắng cho mình có chỗ nào làm không tốt, bị mất mặt..."
"Nhưng không sao, bởi vì tất cả mọi người, các bạn học nhìn thấy con, sẽ nghĩ: Oa, lớp chúng ta có một bạn học mới tới thật xinh đẹp, chúng ta phải ngoan ngoan, mới có thể làm bạn tốt với bạn ấy, thầy cô có thể sẽ nghĩ, mình phải dịu dàng một chút, như vậy mới không dọa con sợ. Mà con ư, chỉ cần giống như trước đây là được rồi, nghiêm túc chơi đùa, nghe lời thầy cô, ngoan ngoãn ăn cơm, có việc giơ tay nói với thầy cô."
"Tin tưởng mẹ, qua hôm nay, con sẽ có bạn mới, bọn họ sẽ rất thích con."
Cô nhóc nháy mắt mở to nhìn cô, không xác định hỏi: "Thật sao ạ?"
Giang Nhu rất khẳng định gật đầu, "Đương nhiên rồi, mẹ lừa con lần nào chưa?"
Cô nhóc lắc đầu.
Sau khi đưa con đến trường xong, Lê Tiêu lái xe đưa Giang Nhu đi trường học, lúc xuống xe, Lê Tiêu đột nhiên nói: "Có muốn anh đi vào cùng em không?"
Giang Nhu kinh ngạc nhìn anh một chút, sau đó dở khóc dở cười, "Lời em nói ban nãy không phải là thật, là vì dỗ Tiểu Phượng, em mới không sợ đâu, lúc đầu em lên đại học cũng là đi một mình, cha mẹ em bảo anh trai đưa em đi, anh ấy đưa em đến trên nửa đường liền chạy."
Lê Tiêu nghe xong cười một tiếng.
Giang Nhu nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó vẫy tay, tiêu sái bước đi.
Lê Tiêu nhìn bóng lưng cô đi xa, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút tiếc nuối và tự ti.
Anh chưa từng học đại học, cuộc sống Giang Nhu nhắc đến kiếp trước đều là thứ anh chưa từng trải qua.
——
Hôn lễ của Giang Nhu và Lê Tiêu tổ chức tại khách sạn.
Đúng lúc là tết nguyên đán, hai người bọn họ đều không mời cha mẹ, chỉ mời vài người bạn và thầy cô, hiếm có chính là thím Vương ở quê nghe bọn họ muốn tổ chức hôn lễ, cố ý cùng con gái Vương Mẫn Quân đến đây một chuyến, còn có một nhà ông chủ Du.
Nhưng mà người vẫn không nhiều, chỉ ngồi năm bàn, lúc đầu bốn bàn là đủ rồi, nhưng Lê Tiêu đã cảm thấy bốn là điềm xấu, cố ý tăng thêm một bàn.
Trong quá trình tổ chức hôn lễ, Giang Nhu mặc áo cưới màu trắng nắm tay cô giáo bước lên trên bục, cô giáo cũng là chủ hôn của bọn họ, nói một tràng lời chúc phúc tốt đẹp.
Cuối cùng Nhạc Nhạc và Tiểu Phượng ăn mặc xinh xắn xách lẵng hoa, từng bước một nghiêm túc đi về phía bọn họ, đưa chiếc nhẫn xinh đẹp.
MC còn ngồi xổm người hỏi Tiểu Phượng, "Cha mẹ kết hôn con có vui hay không?"
Tiểu Phượng là lần đầu tiên tham gia cảnh tượng náo nhiệt lớn như vậy, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, khẩn trương siết mép váy, lắp bắp nói: "Vui... vui ạ."
MC lại hỏi: "Trong nhà, cha lợi hại hay là mẹ lợi hại?"
Nghe nói như thế, bên dưới truyền đến tiếng cười thiện ý.
Tiểu Phượng khẩn trương hơn, "Đều... Lợi hại ạ."
MC chưa từ bỏ ý định, đổi cách hỏi khác: "Thế trong nhà, cha nghe lời mẹ, hay là mẹ nghe cha?"
Lần này tiếng cười bên dưới còn lớn hơn.
Tiểu Phượng không biết nói dối, nhỏ giọng nói: "Nghe lời mẹ ạ, mẹ sẽ đánh cha."
MC đưa micro đến bên miệng Tiểu Phượng cho nên câu nói này trực tiếp truyền khắp các ngõ ngách hiện trường hôn lễ.
Bên dưới truyền đến một trận cười vang, đến cả Giang Nhu và Lê Tiêu ở phía sau cũng cười.
Tiểu Phượng không rõ bọn họ cười cái gì, bứt rứt cúi đầu xuống.
Bên cạnh Nhạc Nhạc đứng ra, bảo vệ Tiểu Phượng ở sau lưng, chân thành nói: "Không cho phép bắt nạt Tiểu Phượng."
MC thấy vậy bật cười, "Không có bắt nạt Tiểu Phượng, nếu cháu đã đứng ra, vậy chú hỏi cháu một vấn đề có được hay không? Cháu cảm thấy hôm nay tất cả những người có mặt ở đây, ai là người đẹp nhất?"
Nhạc Nhạc không chút do dự nói: "Tiểu Phượng."
MC cố ý hỏi: "Cô dâu thì sao?"
Nhạc Nhạc do dự quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng vẫn kiên trì với đáp án thứ nhất, "Tiểu Phượng."
Tiểu Phượng đứng ở sau lưng Nhạc Nhạc cũng nghe thấy, có chút thẹn thùng nói: "Là mẹ."
Nhạc Nhạc nghe thấy Tiểu Phượng nói như vậy, cũng mau chóng đổi giọng, "Mẹ."
MC cười đến hết sức vui vẻ, trêu ghẹo nói: "Sao cháu cũng gọi mẹ thế?"
Anh ta vừa nói xong, bên dưới liền truyền đến tiếng cười vang.
Nhạc Nhạc rất thông minh, lập tức ý thức được mình gọi nhầm người, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Hiện trường hôn lễ rất náo nhiệt, mãi cho đến bảy tám giờ tối mới kết thúc, tân phòng bên kia càng chơi đến nửa đêm.
Sau khi hôn lễ kết thúc không đến một tháng, Giang Nhu liền kiểm tra ra đã mang thai hai tháng, hẳn là trước đó đã mang bầu.
Cả nhà đều rất vui mừng, cố ý ra ngoài ăn một bữa tiệc chúc mừng.
HẾT
Cảm ơn các bạn đã đón đọc, cùng ủng hộ truyện mới: Xuyên Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui cùng team nhé.