Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 100-2






Nhà Đàm Thiến chúng tôi đã tới rất nhiều lần, không còn chút xa lạ gì. Hơn nữa khi ở trên xe tôi đã gọi điện thoại cho Đàm Thiến trước. Hôm nay cô ấy cũng ở nhà, vừa rồi cô ấy nói nhà có chuyện, hẳn chính là chuyện này.

Đi vào nhà Đàm Thiến, không khí trong nhà thật nặng nề, phòng khách có thể ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc.

Đàm Thiến mở cửa cho chúng tôi, vừa vào cửa là thấy ba Đàm Thiến đang ngồi trên sô pha, đầu gục xuống, vẫn đang hút thuốc. Mẹ Đàm Thiến đang hung tợn trừng mắt nhìn ông ấy, dưới chân còn có một chiếc cốc thủy tinh bị vỡ.

Xem ra vừa rồi đã cãi nhau. Thấy chúng tôi tới, mẹ Đàm Thiến lúc này mới đổi sang gương mặt tươi cười, nói: “Khả Nhân tới à. Ngại quá, để cô quét dọn một chút.”

“Không cần đâu mẹ! Hai cậu vào phòng mình đi.” Đàm Thiến đưa chúng tôi vào trong phòng.

Sầm Tổ Hàng vẫn trước sau như một, dựa vào khung cửa, nhìn tôi cùng Đàm Thiến ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói chuyện. Đàm Thiến nói, hôm qua bà nội cô ấy phải vào viện. Bà cô ấy cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, hiện tại tiền chữa bệnh cần rất nhiều, tiền trong nhà đều đã dùng hết rồi. Bây giờ ngay cả tiền để sinh hoạt bình thường cũng khó khăn. Vốn dĩ nghĩ, chờ mấy ngày ba cô ấy nhận được tiền thưởng là được, nhưng ai ngờ quản lý của ba cô ấy làm sai, không đưa tiền thưởng.

Đàm Thiến thở dài, nói: “Khả Nhân, hiện tại ngay cả tiền ăn tớ cũng không có. Ba tớ muốn mẹ tớ lấy tiền chuẩn bị cho tớ kết hôn để chữa bệnh cho bà. Mẹ tớ liền nói đã tám mươi rồi, không chết còn lôi con cháu theo, sau đó cãi nhau với ba tớ. Ài, phải làm sao bây giờ?”

Thấy cô ấy như vậy tôi cũng sốt ruột nhưng không có cách nào cả. Tôi cũng không có tiền.

Sầm Tổ Hàng đi ra ngoài xem phòng khách bên kia, sau đó nói: “Cửa chính nhà cậu là mở ra phía người phải không?”

“Phải.” Cô ấy trả lời. Tôi đã tới nhà Đàm Thiến tương đối nhiều, nhưng quả thật không chú ý tới cửa nhà bọn họ đóng vào trong hay hướng ra ngoài. “Có vấn đề gì sao?” Đàm Thiến hỏi.

Tổ Hàng nói: “Nhà cậu lần trước đặt tháp văn xương cũng đã đo hướng. Đây là nhà bát vận tử sơn ngọ hướng, thuộc về Vượng Tài. Nhưng hướng 88 tài vị nhà cậu, cũng là hướng ban công lớn bên kia lại để rất nhiều báo cũ cùng bình không, đem chặn đi tài vận nơi đó. Hơn nữa cửa nhà lại luôn hướng ra ngoài, như vậy thì tài vận không tụ lại được.”

Đàm Thiến cau mày: “Vậy tớ phải bảo ba đổi thành cửa mở vào bên trong à?”

“Muốn sửa lại cửa cũng khó khăn. Rốt cuộc khi xây dựng đã định như vậy rồi, nếu thật muốn sửa thì đó là việc lớn.”

Tôi cũng nghĩ vậy, cửa chính ngôi nhà này muốn sửa cũng không thể xong trong ngày một ngày hai được.

“Vậy, vậy để mình cùng mẹ dọn dẹp ban công đi. Lúc ấy bao lâu nhà mình mới có thể tiến tài? Bà nội của mình…”

Tổ Hàng nói: “Cố gắng hết sức rồi nghe theo số trời đi. Cụ đã tới tuổi này rồi cũng xem như hỉ tang. Không cần quá cưỡng cầu cái gì, để cụ thoải mái ra đi cũng là một loại hiếu tâm.”

Đàm Thiến cúi đầu, bộ dáng rất khổ sở. Trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu, liếc mắt nhìn Tổ Hàng một cái: “Đàm Thiến, hay là tìm tới các bạn học quyên tiền đi. Được chút nào hay chút ấy.”

Đàm Thiến gật gật đầu: “Kỳ thật cũng không thiếu nhiều tiền. Tiền chữa bệnh cho bà đều đã nộp rồi. Chỉ là hiện tại trong nhà không còn tiền để sinh hoạt. Ba mình một đồng cũng không còn nữa rồi. Mình sẽ cố gắng thuyết mục mẹ, bảo mẹ đem tiền chuẩn bị cho mình kết hôn ra dùng.”

An ủi Đàm Thiến một lúc rồi chúng tôi đi về.

Lên xe rồi tôi mới hỏi: “Cửa mở hướng vào trong hay ra ngoài cũng ảnh hưởng tới tiến tài?”

“Phải, hướng ra ngoài hao tiền một nửa.”

“Nhà em cửa hướng vào trong nhưng không thấy ba em phát tài gì cả.”

“Có nguyên nhân khác ảnh hưởng. Đúng rồi, vì sao nhà bọn họ phải chuẩn bị tiền kết hôn cho Đàm Thiến? Đó không phải nên do nhà trai chuẩn bị sao?” Sầm Tổ Hàng hỏi.

Tôi cũng sửng sốt một chút mới hiểu ra, anh ấy chỉ là một ông già sống ở thời hiện đại, không hiểu biết phong tục bây giờ. Ở thời của anh ấy, kết hôn dường như đều rất đơn giản. Dù kiểu cách một chút thì là nhà trai mang sính lễ tới nhà gái, nhà gái cơ bản chỉ nhận tiền. Nhưng thời đại bây giờ đã khác, gả con gái đi cũng tốn rất nhiều tiền. Con nhà ai mà không phải là bảo bối?