Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 131-2




Đó là một chiếc hộp gỗ, không có khóa phức tạp. Mở hộp ra bên trong chỉ có một cuốn sách. Cuốn sách đã rất cũ, có khi cũ ngang với cuốn gia phả nhà bọn họ.

Bên trong ghi lại bằng chữ phồn thể, vẫn là viết tay, một số nơi chữ đã mờ đi.

Lương Dật ngủ một giấc dài có khi tới tận khi phải vào viện. Khoảng 6 giờ tối, Sầm Hằng đang nấu đồ ăn, Linh Tử cùng Tiểu Mạc trở về, bọn họ phát hiện Lương Dật ngủ trên sô pha có chút không bình thường. Sau khi xác định là bị sốt liền ngay lập tức đưa vào bệnh viện đông y. Đem theo thuốc tôi đã sắc xong đổ vào bình nước rồi mang theo, chờ đến khi cậu ta tỉnh lại sẽ cho uống.

Tôi không đi theo tới bệnh viện, chỉ nghe được Linh Tử gọi điện thoại cho một bác sĩ, nói rõ là bị âm khí khiến cho phát sốt, dặn dò bác sĩ làm gì đó.

Đưa đi là Sầm Hằng, anh ta là cảnh sát, anh ta đưa người vào viện có thể bớt được rất nhiều phiền toái. Đặc biệt là khi liên hệ với Lương Canh sẽ dễ dàng rất nhiều.

Ăn cơm tối xong, bốn người còn lại chúng tôi ngồi trên chiếc sô pha đẹp đẽ trong phòng khách nhìn cuốn sách cũ được cất giấu kia.

Tổ Hàng nói: “Lương Dật không giao sách đã chứng tỏ cậu ta và Ngụy Hoa không phải là đồng minh. Hiện tại đã xảy ra chuyện này, sau này Lương Dật chính là đồng bọn của chúng ta.”

Linh Tử cầm lấy chiếc hộp gỗ kia xem kĩ, nói: “Chiếc hộp này trông rất quen. Đúng rồi, khi Sầm lão gia chết đã được an táng cùng một chiếc hộp gỗ như vậy. Trong đó để lại ba cuốn sách của ông ta.”

“Loại hộp này trước kia tôi ở Sầm Gia thôn cũng đã từng thấy. Được làm bằng gỗ đào, thường được dùng cất giữ một ít đồ quan trọng thôi.”

Tôi nhận lấy chiếc hộp trong tay Linh Tử, nói: “Sầm gia nhà anh thật thích chế tác lại. Hộp khóa Lỗ Ban trước kia cũng thế, mà chiếc hộp này cũng thế.”

Tôi cầm hộp, Linh Tử cầm lấy quyển sách kia, nhếch miệng như cười đểu một cái. Anh ta nói: “Ha ha, cũng tới ngày ta có được bí tịch võ lâm.”

Anh ta mau chóng mở sách ra, lông mày ngày càng nhíu lại.

Tiểu Mạc ngồi ở bên cạnh anh ta cũng nhìn qua, nói: “Chữ này anh biết không? Sao viết loạn như vậy?”

Tôi cũng tò mò nhìn qua. Hôm nay khi Tổ Hàng xem, tôi đã chú ý tới những chữ viết trong đó, là kiểu viết phồn thể, lại còn là viết tay. Sách không dày, nội dung cũng không nhiều lắm, chỉ là rất khó đọc được.

Tổ Hàng nói: “Chiều nay tôi đã xem qua, không thấy có gì liên quan tới chuyện luyện hóa tiểu quỷ một nam một nữ. Có lẽ không phải thông tin chúng ta muốn tìm.”“Tôi xem kỹ rồi hãy nói.” Linh Tử nói.

Tiểu Mạc lần nữa hỏi: “Em có thể đọc hiểu?”

“Có thể, chữ của ông nội em trước kia rất giống như này, chữ được viết hẳn là cùng phiên bản.”

Tổ Hàng tiếp tục nói: “Hôm nay ở âm địa kia Lương Dật cầm ống tiêm. Cái này là cậu ta học một bài trong sách, làm thân thể tiểu quỷ có máu của con người, như vậy tiểu quỷ sẽ đi theo người đó như chủ nhân, giúp đỡ chủ nhân làm việc. Không giống như luyện hóa tiểu quỷ, loại này chỉ có tác dụng cùng lắm hai ngày sẽ hết. Hơn nữa chỉ thích hợp với anh linh. Cách này tuy có chút âm hiểm nhưng lại vô cùng đơn giản. Không ngờ thật sự suýt chút nữa Lương Dật đã thành công.”

Linh Tử vừa xem sách vừa nói: “Cậu ta làm như vậy không phải rất nguy hiểm sao? Cậu ta không có chút trình độ nào lại muốn có tay sai lợi hại, vậy thì cậu ta chỉ có thể chờ chết. A? Cái này…”

Anh ta không nói gì nữa, tiếp tục chăm chú đọc sách, mày nhíu lại: “Hóa ra là như vậy.”

“Sao thế?” Tôi tò mò hỏi, “Anh thấy được điều gì à?”

“Một phần này cũng có trong cuốn sách trong tay tôi. Là lặp lại.”“Có lẽ là sách cơ bản của Sầm gia? Mọi nhà đều có mấy quyển. Chúng ta đã đoán sai phương hướng rồi.” Tiểu Mạc nói.

Tôi cũng nhíu mi, nếu cuốn sách này không có gì quý hiếm, như vậy sao lại còn phải viết tay làm gì? Những gì chúng tôi biết về chuyện ở Sầm Gia thôn không hề biết thêm được chút nào.

“Cũng không đúng.” Linh Tử tiếp tục nghiên cứu. Tôi ngáp một cái, Tổ Hàng nói: “Cậu cứ cầm sách đi, chúng tôi đi ngủ đã.”

Nghe Tổ Hàng nói, Linh Tử suýt chút nữa nhảy dựng lên, nói: “Thật sự cho tôi cầm? Thật tốt quá, tôi sẽ xem cẩn thận, chậm rãi nghiên cứu nhất định có thể cho anh một đáp án tốt.”

Rốt cuộc cuốn sách này thuộc về Sầm gia, Linh Tử cũng không có bất cứ quyền kế thừa gì. Ba cuốn sách của Sầm lão gia trong tay anh ta kia thậm chí đều là anh ta trộm mộ mà lấy được. Hiện tại Tổ Hàng nói như thế đã xem như rất hào phóng.

Tổ Hàng có phải thật sự muốn ngủ hay không, tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết Tổ Hàng đây là nghĩ cho tôi, anh ấy thấy tôi ngáp mới nói vậy.

Quay lại phòng, hai chú cá kia vẫn bơi qua bơi lại. Tôi nghĩ Tổ Hàng nói đúng, cách cục này đối với chúng tôi không có tác dụng, chờ đến khi có ảnh hưởng tới chúng tôi thì có lẽ chúng tôi đã dọn ra ngoài rồi.

Sau khi dọn ra ngoài chúng tôi sẽ ở đâu? Quay lại nhà tôi? Không thực tế! Đi quấy rầy một nhà ba người bọn họ tôi cũng thấy ngại.

Đến nhà Khúc Thiên? Thôi bỏ đi, mẹ Khúc Thiên đâu có để tôi yên.

Đi thuê nhà khác? Gần đây chuyển nhà liên tục tôi đã mệt muốn chết.

Thấy tôi nhăn mày lại, Tổ Hàng đi tới trước mặt tôi, một tay nâng cằm tôi lên, nhẹ giọng nói: “Nghĩ gì thế? Mặt nhăn như khỉ vậy. Chuyện cuốn sách kia cứ để Linh Tử suy nghĩ đi.”