Ngày hôm sau, Tổ Hàng viết danh sách mười huynh đệ của Sầm Quốc Hưng rồi đưa cho Linh Tử đi tra xét. Mười huynh để có sáu cái tên thì xác định Sầm Quốc Hưng đã chết, như vậy chỉ còn 5 cái tên. Năm cái tên, ai còn sống, và là ai? Mặt khác còn phải đi điều tra xem tên thật của Sầm khùng điên kia là gì, chuyện này cũng rất quan trọng.
Có tiến triển mới, dường như đã sắp đến hồi kết, tâm tình mọi người đều rất tốt. Ngay cả Lương Dật cũng nói muốn về nhà giúp chúng tôi theo dõi ba cậu ta. Nguyên lời nói của cậu ta là: “Để giết chết Ngụy Hoa, em về nhà cúi đầu nhận vài cái tát cũng nguyện ý. Nhưng em muốn mọi người bảo đảm một ngày nào đó mọi người có thể giết chết Ngụy Hoa giúp em. Em muốn dẫm lên đầu của hắn, nói cho hắn biết hắn đừng mong cướp đi của em thứ gì.”
Thật là ấu trĩ! Có điều cậu ta chịu về nhà thì không ai ngăn cản. Rốt cuộc cậu ta đã ăn ở nơi này miễn phí một thời gian, hơn nữa cậu ta còn là loại thiếu gia khó hầu hạ.
Lương Dật đi về, Sầm Hằng cũng đi làm, Linh Tử cùng Tiểu Mạc đi điều tra thông tin của 5 người kia, nơi này rốt cuộc chỉ còn lại tôi và Tổ Hàng. Đi kiếm việc thất bại liên tiếp khiến tôi có chút nản chí, cũng lười ra khỏi cửa.
Tôi nhận trách nhiệm của bà chủ gia đình một ngày, dọn dẹp trong ngoài biệt thự sạch sẽ, sau khi kiểm tra thấy Ngũ Hành trận không có vấn đề gì thì đồng hồ cũng đã chỉ 4 giờ chiều. Ba tôi gọi điện thoại tới, trong điện thoại ông nói nhỏ: “Khả Nhân, tối nay con cùng Tổ Hàng về nhà ăn cơm đi. Có chút việc.”
Tôi hỏi có chuyện gì nhưng ông không nói, chỉ bảo chúng tôi về nhà ăn cơm. Tôi không muốn phải chạm mặt với dì, có lẽ Tổ Hàng cũng không muốn tới nhà tôi, nhưng ba tôi đã có lời, tôi bất đắc dĩ chỉ có thể nói với Tổ Hàng.
Tuy rằng không muốn đi nhưng theo lễ nghĩa thì phải đi. Chúng tôi về tới nhà lúc năm giờ rưỡi. Trên đường lái xe về có mua một ít quà, rồi gọi mấy cuộc điện thoại thông báo cho Sầm Hằng bọn họ.
Về đến nhà, đồ ăn đều đã bày trên bàn. Ngồi trên bàn ăn chỉ có ba và dì, còn có một đôi vợ chồng, nhưng con trai của dì thì không có. Sau khi chào hỏi, tôi hỏi thăm con của dì. Dì nói chuyện của người lớn, trẻ con không nên có mặt cho nên thằng bé được đưa sang gửi ở nhà bạn.
Ngồi xuống bàn ăn, còn chưa bắt đầu ăn cơm tôi đã thấy bọn họ không bình thường.
Bọn họ đều nhìn Tổ Hàng, hoặc có thể nói là Khúc Thiên. Bọn họ đều tiếp đón Khúc Thiên một cách kính cẩn. Tới khi ăn gần xong, bọn họ rốt cuộc bắt đầu nói vấn đề chính.
Đôi vợ chồng kia họ Chung, nói là anh trai của dì. Chú Chung nói: “Nghe nói cháu xem phong thủy, chúng ta muốn mời cháu đến nhà xem giúp.”
Vậy ra là chuyện này! Tôi quay sang nhìn ba tôi. Phải biết Khúc Thiên sẽ không xem phong thủy, người xem phong thủy là Tổ Hàng. Hiện tại nói như vậy, nếu có người để ý điều tra thì không phải Tổ Hàng sẽ bại lộ sao?
Tôi lập tức nói: “Anh ấy không biết xem!” Cho dù coi đó là không nể mặt mũi ba tôi thì tôi cũng muốn như vậy. Nhưng không ngờ được, chú Chung kia nói: “Cháu à, chúng ta biết quy củ. Đã chuẩn bị đây rồi.” Chú ấy khẽ huých vợ mình ở bên cạnh.
Thím Chung lập tức đem một bao lì xì đặt trước mặt chúng tôi, nói: “Giải quyết xong chúng ta sẽ biếu thêm.”
Tôi nhìn bao lì xì rất dày, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tổ Hàng. Tôi chưa từng nghĩ để Tổ Hàng đi làm kiếm tiền.
Tổ Hàng cũng do dự một chút mới đưa tay ra nhận bao lì xì, nói: “Kể qua sự tình một chút đi.” Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy nói không ra lời, vậy mà anh ấy đồng ý, thật sự đồng ý!
“Ba năm trước xe tải nhà tôi đụng phải người. Chỉ là sự cố giao thông bình thường. Vốn dĩ cho rằng bồi thường là được, nhưng không biết kiện tụng thế nào đã ba năm vẫn không được rõ ràng. Đều là phán rồi lại sửa, sửa rồi lại phán. Còn ồn ào tới mức ra đường căng biểu ngữ. Hiện tại có thể xem giúp có cách nào khiến vụ kiện nhanh chóng và rõ ràng hơn được không?” Bọn họ đều nhìn Tổ Hàng, tôi cũng nhìn Tổ Hàng.
Tổ Hàng im lặng một chút, nói: “Có thể tới nhà xem sao. Chuyện này tốt nhất có thể xem bài bàn.” Tổ Hàng nói như vậy tức là đồng ý rồi, hai vợ chồng kia lập tức tươi cười.
Ăn cơm xong, ba tôi hỏi một ít vấn đề khi đứng trước cửa hàng. Đại loại hiện tại ở đâu, nhà mua chưa, tìm được việc chưa… Tôi biết ba tôi vẫn thương tôi cho nên tôi muốn cho ba một chút an lòng.
Tôi nói nhà đã mua rồi, hiện tại vẫn ở trong biệt thự của một người bạn, sau này sẽ chuyển nhà. Công việc cũng tìm được rồi, một tháng hơn hai ngàn tệ. Tổ Hàng không cần tôi phải chăm lo. Anh ấy không hút thuốc không uống rượu, ngay cả tiền ăn cơm cũng có thể tiết kiệm lại, chi tiêu rất ít. Ba tôi cuối cùng nói: “Tốt, thế thì tốt. Có gì khó khăn thì về nói với ba. Ài, cũng không còn được mấy năm nữa.”Lòng tôi trầm xuống, hóa ra ba tôi nghĩ như vậy. Chẳng lẽ số tôi chắc chắn sẽ sớm chết sao?
Đôi vợ chồng kia để lại địa chỉ cho chúng tôi, hẹn ngày mai sẽ qua. Ba tôi muốn tôi ở nhà một đêm nhưng tôi cùng Tổ Hàng đều từ chối. Anh ấy vậy mà cũng mở miệng từ chối, tôi quả thật có chút bất ngờ.
Trên đường về nhà, Tổ Hàng lái xe. Đường có tối thì cũng không ảnh hưởng gì tới anh ấy cả. Tôi nói: “Nếu anh không muốn xem nhà cho người khác thì không cần đi.”
“Không sao đâu, cũng muốn tiền nuôi gia đình. Anh không phải Khúc Thiên, chuyện cậu ta làm anh sẽ không làm. Cho nên anh chỉ có thể dựa vào chính mình để kiếm tiền.”
Nghe anh ấy nói, tôi ngây ngẩn cả người. Tôi chưa từng nghĩ anh ấy vậy mà sẽ có ý niệm kiếm tiền nuôi gia đình. Một quỷ hẳn không có nỗi lo này.
Tôi mỉm cười. Nuôi gia đình đó, là gia đình của chúng tôi.
Tổ Hàng quay sang nhìn tôi, cũng cười: “Vui lắm à?”
“Phải. Vậy sau này không phải anh cướp việc làm của Linh Tử sao?”
“Cậu ta cả ngày chơi game, việc có nhiều hay không cũng không để ý.”
Khi xe chạy tới trước căn biệt thự kia, tôi nhíu mi nghi hoặc, bởi vì trước cửa biệt thự có một chiếc xe lạ đỗ.
Nhìn biển số, Tổ Hàng nói: “Là ba mẹ Khúc Thiên.” Tổ Hàng mang theo thân thể Khúc Thiên, theo giấy tờ mà nói, ba mẹ Khúc Thiên tìm tới là chắc chắn.
Trái tim tôi đập mạnh, đây là chuyện rất quan trọng, không cẩn thận sẽ dễ bại lộ.