Vừa ra khỏi cửa hàng, chuẩn bị đi tới trạm xe bus thì tôi thấy xe của Tổ Hàng đang dừng ở vạch đỗ bên đường. Tôi nghi hoặc đi tới, nhưng từ bên ngoài không nhìn được vào bên trong xe nên tôi không chắc chắn người trong xe có phải Tổ Hàng hay không, đành lấy điện thoại ra gọi.
Vừa mới bấm gọi tôi liền cười khổ, gọi điện thoại làm gì, điện thoại anh ấy hẳn vẫn tắt máy. Mới vừa định bấm ngừng gọi thì điện thoại lại thông. Tôi kinh sợ, điện thoại anh ấy còn pin, vậy mà cả ngày nay anh ấy lại tắt máy. Vì sao anh ấy lại tắt máy? Không muốn tôi gọi anh ấy sao?
Cửa xe mở ra, trong xe quả thật là Tổ Hàng. Tôi vừa lên xe thì nghe được Tổ Hàng nói: “Cửa tiệm này sao lại treo gương với kéo? Xảy ra chuyện à?”
“Không, chỉ đảo lại sát của cái cây này.”
“Chuyện này cũng làm được?”
“Em biết dùng sơn hải trấn sẽ tốt hơn, nhưng em vừa mới tới đây làm, không muốn gặp phiền toái.”
Anh ấy khởi động xe, nói: “Ngày mai anh tới đây bảo ông chủ đổi lại, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Ở khách sạn XX, em muốn ăn gì?”
Tôi hơi kinh ngạc một chút, Tổ Hàng nói ngày mai tới đây bảo giám đốc đổi sao? Những chuyện như này anh ấy không dễ dàng làm. Hơn nữa đang yên lành sao lại ra ngoài ăn cơm?
“Về nhà ăn đi, Sầm Hằng nấu rồi. Hôm nay anh ta không đi làm.”
“Ăn ở ngoài đi, có người ăn cùng chúng ta. Có một số việc muốn nói với em.”
Lòng tôi lại kinh ngạc. Liên hệ chuyện hai hôm nay lại, cảm thấy không phải là chuyện tốt đẹp gì. Tôi gật đầu, không hỏi nhiều. Anh ấy có thể an bài như vậy hẳn đã tính sẽ nói cho tôi. Trên đường tới địa điểm ăn, tôi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ có lẽ sẽ có thể gặp một phụ nữ, người phụ nữ đó chính là người đã yêu cầu Tổ Hàng làm như vậy trong điện thoại. Mà có thể yêu cầu Tổ Hàng làm như vậy thì tôi chỉ có thể nghĩ tới mình Sầm Mai.
Tôi dường như vừa khẩn trương vừa hỗn loạn khi được Tổ Hàng đưa tới trước phòng VIP của khách sạn XX. Tổ Hàng không trực tiếp mở cửa đi vào, mà đưa tay đặt lên vai tôi, mỉm cười với tôi, nói: “Khả Nhân, đừng lo lắng.”
Anh ấy đẩy cửa phòng ra, khi thấy người ở bên trong tôi mới hiểu được vì sao anh ấy lại bảo tôi đừng lo lắng. Tôi quả thật nên lo lắng. Bởi vì ở đó có mặt ba mẹ Khúc Thiên, có ba mẹ Lệ Lệ.
Bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa, Tổ Hàng hướng tới bọn họ hơi mỉm cười, tôi trong chớp mắt hóa thành tượng đá. Tôi bị Tổ Hàng khẽ đẩy vào bên trong, cũng là anh ấy kéo tôi tới ghế ngồi. Theo dõi sant trên face book: fb.com/sant.gacsach nhé <3
Trên mặt bàn đã có một bàn ăn tràn đầy, sau khi tôi ngồi xuống, mẹ Khúc Thiên liền nói: “Ăn thôi, đã đông đủ rồi.”
Tôi cầm đũa, lại không biết nên làm gì tiếp, tình huống hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Khi thấy mẹ Lệ Lệ tôi đã hiểu, người trong điện thoại yêu cầu Tổ Hàng đồng ý gì đó chính là mẹ Lệ Lệ. Rốt cuộc bọn họ muốn điều gì?Bởi vì hành động của tôi vẫn gượng gạo, Tổ Hàng lấy đôi đũa trong tay tôi đặt xuống mặt bàn, sau đó nói với ba mẹ Lệ Lệ: “Mọi người cũng thấy, tôi và Lệ Lệ đã sớm chia tay. Vương Khả Nhân mới là bạn gái hiện tại của tôi. Cho nên đề nghị của hai vị, tôi không thể đồng ý.”
Mẹ Lệ Lệ nói: “Cậu không thể suy xét một chút sao? Tôi biết yêu cầu như vậy là quá đáng, tôi cũng biết có lẽ cậu sẽ cảm thấy thật không bình thường, nhưng tôi thật sự rất nhiều lần mơ thấy Lệ Lệ nói muốn kết Minh hôn với Khúc Thiên. Chúng tôi cũng đã hỏi đại sư Linh Tử, bọn họ nói có thể kết Minh hôn. Cho nên chúng tôi mới mạo muội tới hỏi cậu.”
Tôi nhìn về phía Tổ Hàng, chuyện kết Minh hôn giữa Khúc Thiên và Lệ Lệ thì tôi đã biết, lúc trước khi bắt được Lệ Lệ, Linh Tử đã nói như vậy. Trùng hợp, mẹ Lệ Lệ lại cũng tìm tới Linh Tử, anh ta đương nhiên nói cho bọn họ kết Minh hôn. Chỉ là thời gian không phù hợp lắm, không phải hẳn còn hơn một tháng sao? Không phải Lệ Lệ phải bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới thả ra để siêu độ cho cô ấy sao?
Tôi không phản đối Khúc Thiên và Lệ Lệ ở bên nhau, nhưng hiện tại Khúc Thiên là Tổ Hàng, không phải là nói Tổ Hàng cưới Lệ Lệ chứ?
Mẹ Khúc Thiên đứng dậy, nói: “Vương Khả Nhân, ta có thể nói với cháu vài câu không?”
Tôi do dự một chút, gật gật đầu đứng lên. Có một số việc tôi muốn một mình đứng lên, cho nên khi đi theo mẹ Khúc Thiên ra khỏi phòng VIP, tôi cười một cái với Tổ Hàng. Tôi sẽ không yếu đuối đến mức chuyện như vậy cũng cần anh ấy đứng ra ngăn cản.
Ở phòng khách dưới lầu một của khách sạn có một bộ ghế sô pha xa hoa, khi mẹ Khúc Thiên ngồi xuống, hốc mắt đã đỏ hồng.
Tôi cũng ngồi xuống một bên, im lặng, chờ bà ấy mở lời trước.
Một hồi lâu, bà ấy mới nói: “Ta biết Khúc Thiên đã không phải là con trai của ta. Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta và ba Khúc Thiên đã tới thành phố XX hỏi bà cốt, bà ấy nói Khúc Thiên của chúng ta đã chết, là chết tự nhiên. Hiện tại Khúc Thiên là một người khác, đó không phải là con trai của chúng ta.”