Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 164






Bọn họ đi rồi, tôi lại không về nhà. Tôi quả thật rất mệt nhưng lúc này lại không muốn về nhà. Sự lạnh lẽo của ban đêm có thể khiến tôi bình tĩnh thêm một chút/

Cứ miên man suy nghĩ, tôi đi tới Giang Tân. Ở công viên này từng có hồi ức của tôi và Tổ Hàng. Tôi tự mua trà sữa, khoai lát, gà nướng, rồi lại lần nữa ngồi ở kè đá, ngắm bóng thành phố mỹ lệ trên mặt nước, lòng tôi chậm rãi tĩnh lặng lại.

Sẽ không lại bởi vì Khúc Thiên và Lệ Lệ kết hôn mà phiền lòng, sẽ không bởi vì Tổ Hàng đi tham gia hôn lễ mà phiền lòng. Tôi hít sâu một hơi để không khí ban đêm mát lạnh tràn đầy lồng ngực, khẽ mỉm cười.

Thật sự không có gì cả. Tổ Hàng vẫn là Tổ Hàng của tôi. Lệ Lệ chỉ mang đi Khúc Thiên mà thôi.

Tôi nghĩ thông suốt, đứng dậy khỏi bờ kè, duỗi người, bất chợt nhìn thấy Tổ Hàng đang đứng cách tôi chỉ hai bước, mỉm cười.

Tôi hơi sửng sốt một chút, cười với anh ấy: “Sao anh đã quay lại rồi? Nhanh vậy sao?”

“Người ta kết hôn, đâu có chuyện gì liên quan tới anh.”

“Vậy anh không phải ở đó trông à? Nếu bọn họ đổi ý, không đem thân thể Khúc Thiên cho anh mượn nữa thì sau này anh sẽ gặp nhiều phiền toái.”

Anh ấy im lặng. Tôi đi tới cạnh anh ấy, hỏi: “Sao thế?” Ghét nhất là sự im lặng của anh ấy, nhiều một câu sẽ giết chết anh ấy sao, anh ấy cứ khiến người khác phát điên.

Anh ấy cũng không mỉm cười, cứ vậy nhìn tôi, nói: “Một lát nữa anh lại phải đi qua đó, anh chỉ có thể tới đây gặp em vài phút.”

Tôi hiểu, anh ấy không yên tâm nên cố ý tới đây gặp tôi. Tôi ngước lên mỉm cười với anh ấy: “Em không sao đâu, anh đi đi. Em sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.”

Khoảng cách rất gần, tôi ngước lên, anh ấy thoáng cúi đầu là hôn tới tôi. Nhẹ nhàng chạm vào môi, không có tiểu thuyết nào viết cảm giác hơi thở thoáng qua này nhưng tôi biết anh ấy ở bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt lại, có cảm giác anh ấy bên cạnh thật tốt.

“Anh đi trước đây.” Tiếng anh ấy vang lên bên tai tôi. Tôi gật đầu, bởi vì tôi biết anh ấy sẽ quay về.

Chậm rãi mở mắt ra, đưa tay tới, vốn định chạm vào mặt anh ấy nhưng ngón tay đã không chạm vào bất cứ thứ gì. Anh ấy đã rời đi, có vẻ rất vội vàng, biến mất ở ngay trước mặt tôi.

Tuy rằng biết rõ anh ấy sẽ quay về, tuy rằng rõ ràng biết anh ấy có chuyện cần rời đi nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy mất mát, muốn khóc.

Thở dài một hơi, cố gắng kìm nước mắt, thu dọn đồ trên đất, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Từ bờ kè đá đi tới đường xe chạy ít nhất cũng mất vài phút. Tôi chậm rãi bước đi, loáng thoáng nghe được bên tai tiếng khóc của phụ nữ. Cảm giác đầu tiên của tôi là sẽ không có nguy hiểm chứ?

Ngay phía trước công viên này có đồn cảnh sát nhưng vẫn có không ít chuyện phạm pháp xảy ra ở chỗ này. Hiện tại tôi chỉ có một mình, nếu tôi đi lo chuyện bao đồng thì liệu có thể xảy ra chuyện không?

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đưa mắt lặng lẽ nhìn quanh. Ở bậc thang ven bờ sông chỗ kia có một cô gái đang khóc lóc. Chỉ có một mình cô gái, không có ai khác cả. Hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.

Tôi không xuống bậc thang mà đứng ở nơi an toàn được ngăn bởi hàng rào sắt, nói: “Này, cô làm sao thế? Sao lại khóc? Có chuyện gì từ từ nói.” Dường như vượt qua hàng rào sắt bảo vệ là đã hơn phân nửa muốn phí hoài bản thân. Tất cả mọi người đều biết, vượt qua hàng rào sát này thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Cô gái kia quay đầu nhìn về phía tôi. Cảm giác đầu tiên của tôi chính là đó là nữ quỷ! Hiện tại tôi thường xuyên nhìn thấy quỷ, trước mắt có là quỷ thì cũng không hiếm lạ gì. Tôi có cảm giác này, là bởi vì mặt cô ấy trắng bệch tới đáng sợ, nhưng dưới ánh đèn tối tăm tôi lại có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy.

Thân thể cô gái này chắc chắn không tốt, trực giác mách bảo tôi như vậy.

Cô gái sụt sịt mũi, nói: “Cảm ơn, cô yên tâm, tôi sẽ không nhảy xuống sông. Tôi còn có một đứa con đang học lớp 1, tôi là một người mẹ, làm mẹ thì không thể yếu đuối như vậy. Tôi chỉ… muốn bình tĩnh lại thôi.”

Cô gái kia leo qua hàng rào sắt vào lại bên trong. Tôi đã có thể thấy rõ cô gái.

Gương mặt rất xinh đẹp, tóc đã ướt, đôi mắt vẫn còn dính nước mắt. Cô gái lau mặt, ngại ngùng cười nói: “Khiến cô chê cười rồi.”

“Rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao lại…”