Tôi chạy thẳng tới giá bên kia. Lần trước tôi thấy chiếc hộp trên giá này. Hôm trước về nhà, thứ ba tôi giấu đi khi thấy tôi về có phải là chiếc hộp này hay không thì tôi không biết. Nhưng với những gì hiểu về ba tôi, dù lúc ấy ông có ý định giấu hộp kia ở lầu một thì sau đó ông cũng sẽ đem hộp lên trên này.
Tôi tìm trên giá, không có, lại tìm ở két sắt bên kia, cũng không có. Nơi có thể giấu chiếc hộp kia trong phòng này cũng không nhiều, hơn nữa ba tôi sắp lên lầu, tôi không có nhiều thời gian, không tìm được hộp quả thực tôi rất thất vọng.
Tôi chuồn khỏi phòng, khi về tới cửa phòng tôi, tôi nói cho chính mình: “Không tìm thấy cũng không sao. Chiếc hộp kia ở nhà tôi, trước sau gì cũng tìm thấy.”
Đối với tôi, chiếc hộp kia không chỉ là dấu vết cho sự tồn tại của Tổ Hàng, còn là chứng cứ chúng tôi ở bên nhau. Bởi vì nghĩ về chiếc hộp kia, cả đêm hôm đó tôi không ngủ.
Sau khi chờ cả nhà đã ngủ, tôi lặng lẽ đi xuống lầu. Tôi nhớ rõ lần trước ba tôi giấu gì đó ở quầy, nơi đó có nhiều ngăn kéo, muốn giấu một chiếc hộp là chuyện rất đơn giản.
Không muốn ba tôi sinh nghi ngờ, tôi chờ tới hơn 12 giờ, xác định bọn họ đều đã ngủ rồi tôi mới xuống lầu.
Thậm chí tôi không mở đèn cầu thang, cũng không dùng đèn pin, bám theo tay vịn cầu thang tương đối quen thuộc này mà đi xuống dưới lầu.
Cửa hàng lầu một cũng không tối như tưởng tượng. Bởi vì có cửa kính lớn, ánh sáng đèn đường chiếu vào, tuy rằng không thể nhìn rõ mọi thứ trong cửa hàng nhưng cũng có thể nhìn được hình dáng một cách đại khái.
Tôi nhẹ nhàng đi tới quầy, mở ra những ngăn kéo có thể mở. Không có, không có, vẫn không có. Hốm đó từ chỗ ba tôi ngồi, hơn nữa động tác giấu đồ đi của ông ấy thì hẳn đều giấu trong những ngăn kéo này. Chẳng lẽ ba tôi biết tôi sẽ tìm chiếc hộp kia cho nên giấu đi rồi sao?
Tôi thậm chí còn đem hết các chai lọ giả mạo đồ cổ trong cửa hàng đổ ra một lần, hy vọng có thể tìm được chìa khóa giấu trong đó. Nhưng không có gì cả, ngay cả nơi bình thường ba tôi dùng để cất chìa khóa cũng không thấy gì. Không có chìa khóa thì không cách nào có thể mở được những ngăn kéo đã bị khóa kia.
Tôi không dám cạy khóa, tuy quầy chỉ được làm bằng gỗ công nghiệp nhưng cũng rất chắc chắn, nếu tôi cạy ra kiểu gì cũng gây tiếng động lớn.
Tôi không tin, lần nữa kéo những ngăn kéo kia ra tìm. Không có, không có, vẫn là không có. Chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ của tôi? Nhưng sao nó lại chân thật, lại dài như vậy?
Tôi rất khó chịu, rất hoảng hốt. Thật giống như đã hít đầy ngực không khí nhưng lại không thở ra được. Tôi nghĩ tôi thật sự sợ hãi, sợ Tổ Hàng chỉ là một giấc mơ của tôi. Cho nên lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, không nghĩ thời điểm đó đang là lúc âm dương hỗn loạn, không nghĩ tới nhà của tôi là ở trên một đường có dã quỷ. Tôi liền ở lúc hơn 12 giờ đêm, mở một cánh cửa mặt tiền cửa hàng, hít sâu một cái, cảm nhận không khí lạnh vào ban đêm, thầm nói: “Sao có thể! Tuyệt đối không phải là mơ!”
Nói xong câu đó, ngẩng đầu lên thì thấy ở khoảng tối dưới đèn đường bên đường, một người đàn ông trung niên ngồi xuống. Trong tay hắn còn có một bình rượu. Khi tôi nhìn về phía ông ta thì ông ta cũng nhìn về phía tôi, sau đó ông ta cười cười với tôi, nói: “Là Khả Nhân à, ngày mai mang chút rượu đến đây cho chú đi.”
Một giây, hai giây, ba giây… Sau khi sửng sốt ba giấy, tôi xoay người đóng cửa lại, lấy lưng chống vào cánh cửa, thở dốc hổn hển, đè xuống sự sợ hãi trong lòng.
Người đàn ông trung niên kia tôi biết, đó là người ở chếch đối diện nhà tôi. Nguyên nhân tôi sợ hãi như vậy là bởi vì người đó đã chết ở trước cửa nhà mình từ vài năm trước. Ông ta uống say, người khác dùng xe máy đưa ông ta về. Khi xe ở cách nhà chưa đến mười mét thì một chiếc xe tải vượt lên trước, xe máy vì né tránh nên nghiêng ngả. Người ngồi sau say rượu không bám chắc, sau đó xe máy vượt lên trước xe tải, người ngồi sau bị rơi xuống tử vong.
Ông ta đã chết, ông ta là quỷ. Năm xảy ra chuyện đó, tôi cũng ở nhà rất nhiều buổi tối nhưng tôi chưa từng nhìn thấy ông ta. Tuy rằng tôi không phải thuần dương mệnh nhưng tôi thật sự chưa từng gặp người đàn ông này, không, quỷ này.
Hiện tại không có chuyện gì đặc biệt vậy mà tôi lại nhìn thấy ông ta. Mà ông ta cũng chú ý đến tôi, không có chút ác ý nào mà chỉ bình thản kêu tôi mang rượu cho ông ta.
Đây là… “do quỷ khi trên người mình.” Tôi dựa vào cửa, tự nói nhỏ. Tổ Hàng đã thân mật với tôi nhiều như vậy, thể chất của tôi đã sớm thay đổi. Trên người tôi có quỷ khí của anh ấy, tôi có thể nhìn thấy quỷ, mà trong mắt của quỷ thì tôi cũng là quỷ. Hoặc có thể nói là một người đầy quỷ khí, không khác mấy bọn họ.
Tổ Hàng là có tồn tại, chuyện giữa Tổ Hàng và tôi cũng là có thật. Dựa lưng vào cửa, tôi nhoẻn miệng cười. Chỉ cần Tổ Hàng thật sự tồn tại, như vậy tôi nhất định có thể tìm được anh ấy. Dù anh ấy có thể tan thành tro bụi thì ít nhất tôi cũng có thể quang minh chính đại để tang anh ấy.