Tôi đang nhìn thì ba Khúc Thiên vừa lúc mở cửa nhìn ra. Nhìn thấy tôi, ba Khúc Thiên cũng giật mình. Ông ta sững sờ một lúc, khi tôi vào phòng rồi liền vội vàng đóng cửa, nói: “Sao cháu lại tới đây?”
“Khúc Thiên…”
Tôi không biết nên nói thế nào, tôi không để ý tới Khúc Thiên, Khúc Thiên đã sớm chết. Tôi để ý chính là Sẩm Tổ Hàng, nhưng tôi lại không thể dùng cái tên này để gọi.
Mẹ Khúc Thiên vọt tới, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc các người đem Khúc Thiên làm gì? Nó… Sao nó lại bị thương nặng như vậy? Dù thế nào nó cũng là con trai ta.”
Tôi không có cách nào trả lời bà ấy. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
“Cháu có thể tới thăm Khúc Thiên không?”
Ba mẹ Khúc Thiên do dự một chút mới để tôi vào phòng bệnh. Trong phòng thật ấm áp, trang trí rất đẹp. Người trên giường rất quen thuộc. Cậu ta không có thay đổi gì, đã sớm là một khối thi thể. Tôi nhìn ngực đang phập phồng, bỗng nhiên có suy nghĩ, Khúc Thiên đã sống lại cho nên Sầm Tổ Hàng rời đi.
Tôi hít sâu một cái, mới đi tới. Thân thể Khúc Thiên không bị phân hủy, như vậy châu định thi vẫn còn ở trên người cậu ta. Nếu muốn giúp Tổ Hàng giữ lại thân thể này thì phải che giấu châu định thi cho tốt.
Nếu mục đích ba mẹ Khúc Thiên đơn giản như vậy, vậy thì tôi có thể nói thẳng ra.
Tôi nói: “Dì à, trên người Khúc Thiên có một viên ngọc châu, ngọc châu đó có thể bảo vệ anh ấy. Đừng cho bất cứ kẻ nào lấy đi, cũng đừng để viên ngọc châu ấy rời xa anh ấy.”
Mẹ Khúc Thiên gật đầu, nói: “Bác sĩ có nói trong bụng nó có viên ngọc châu, không biết là cái gì. Nếu tỉnh lại thì có lẽ phải phẫu thuật lấy ra.”
Tôi hơi sửng sốt một chút, vậy ra Tổ Hàng đã cho Khúc Thiên nuốt viên ngọc châu kia. Viên ngọc châu đó cũng không nhỏ, nuốt xuống yết hầu là chuyện rất thống khổ. Tổ Hàng làm chuyện này thì nhất định phải ở trong người Khúc Thiên. Như vậy những gì Khúc Thiên cảm thụ thì anh ấy cũng cảm thụ được. Bao gồm cả việc nuốt viên ngọc châu thống khổ kia.
Chuyện thống khổ như vậy, anh ấy vẫn làm. Anh ấy cũng muốn giữ được thân thể này. Vậy thì anh ấy đâu? Đồ anh ấy muốn giữ, anh ấy nhất định sẽ về lấy.
Rốt cuộc tôi đã có thể cười thầm trong lòng. Anh ấy sẽ quay về! Tôi chắc chắn anh ấy sẽ quay về.
Mẹ Khúc Thiên mời tôi ăn tối. Ăn ở một nhà hàng nhỏ bên cạnh bệnh viện. Mẹ Khúc Thiên chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa nhìn tôi.
Trong mắt người khác, tôi là bạn gái của con trai bà ấy, bà ấy là mẹ chồng tương lai của tôi. Nhưng chúng tôi biết giữa chúng tôi không phải như thế, bằng không bà ấy cũng sẽ không bình thản như hiện tại. Nếu kia thật sự là con trai của bà ấy, bà ấy sẽ dốc toàn lực phản đối, làm khó dễ tôi.
Thấy tôi ăn xong rồi, bà ấy mới nói: “Không thể tưởng được cháu vẫn có thể ăn như vậy. Xem ra chuyện này cháu không để ý chút nào.”
Tôi ngẩng đầu lên cười với bà ấy một cái: “Không phải, cháu phải ăn thật nhiều, ngủ thật tốt, bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt để chờ anh ấy về. Nếu cháu còn không tự yêu quý mình, khi anh ấy về thấy cháu như vậy sẽ thương tâm.” Đây là tôi tổng kết được từ mấy hôm không ăn không ngủ được lần trước.
Mẹ Khúc Thiên nói: “Không ngờ lần này cháu lại kiên cường như thế.”
“Không kiên cường không được, bởi vì anh ấy không ở bên cạnh.”
“Cháu biết có chuyện gì xảy ra không? Khi Khúc Thiên xuất hiện trong phòng khách nhà dì, dì cũng không dám tin. Ngày Khúc Thiên kết hôn với Lệ Lệ, con trai dì rõ ràng vẫn bình thường… Mà, con trai dì đã đi rồi. Nhưng bọn họ cũng không nên đem thân thể nó biến thành dáng vẻ kia. Toàn thân đều là máu, một người mẹ nhìn thấy thế đau lòng đến mức nào. Chúng ta cũng do dự một hồi lâu mới đưa nó đến bệnh viện.”
“Bệnh viện vẫn nhận?” Đây chính là điểm đáng ngờ. Trước kia tôi cũng nghĩ tới điểm đáng ngờ này. Nếu là một khối thi thể, bệnh viện sẽ không nhận. Dù ba Khúc Thiên có làm quan to cũng không có khả năng bắt bệnh viện nhận một thi thể rồi cho dùng máy thở. Dù viện trưởng đồng ý thì còn các bác sĩ y tá thì sao? Kiểu gì cũng sẽ có tin đồn ra ngoài. Hiện tại không có chút tin đồn nào, như vậy khi Khúc Thiên được đưa vào bệnh viện hẳn vẫn còn sống. Như vậy cũng chỉ có một khả năng, đó chính là có quỷ bám vào Khúc Thiên, khiến cậu ta có những dấu hiệu có sự sống.
“Ừ, nhưng nhiều ngày như vậy, Khúc Thiên vẫn thế.”
Tôi im lặng, vừa rồi trên người Khúc Thiên không có hồn, đó chỉ là một khối thi thể.
“Bọn họ rốt cuộc đi đâu? Vì sao con trai dì lại thành dạng này?” Mẹ Khúc Thiên lần nữa hỏi.
Tôi do dự một chút, mới nói: “Chuyện của bọn họ, cháu cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cháu có thể nói cho dì, Lương Canh và Ngụy Hoa có dính tới chuyện này, là đối thủ.”
“Lương Canh cùng đứa con riêng của ông ta?” Mẹ Khúc Thiên kinh ngạc, sau đó rũ mắt xuống, “Thảo nào thời gian trước con trai ông ta lại đi ra ngoài. Đứa con riêng kia…”
Dì ấy không tiếp tục nói. Tôi nghĩ như vậy là đủ rồi. Ba mẹ Khúc Thiên yêu Khúc Thiên như vậy, để bọn họ bắt đầu chú ý tới Lương Canh cùng Ngụy Hoa. Như vậy cũng có thể có chút kiềm chế Lương Canh. nhất định nào đó. Mất đi sự che chở của Lương Cạnh, Ngụy Hoa ở trong xã hội này chỉ là một đứa trẻ hai bàn tay trắng mà thôi.