Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 185-2




Buổi sáng, suýt chút nữa tôi đến công ty bị muộn giờ. Cũng bị chậm 2 phút, nhưng may còn chưa có khách nên giám đốc cũng không so đo.

Đàm Thiến thò qua, thấy tôi đang ngồi trang điểm, cười đầy bí hiểm, hỏi: “A, quần áo này… không đổi. Hôm qua cùng Chu tiên sinh kia đi đâu chơi? Còn đi suốt đêm? Hì hì, Khả Nhân, chúng ta là bạn tốt, không tiết lộ được một chút sao?”

Tôi trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Sau này đừng mang chuyện này ra đùa. Mình với Chu Gia Vĩ không thể có gì.”

“Này, có phải tầm mắt cậu quá cao hay không? Người như vậy mà cậu không vừa mắt sao? Khả Nhân, mình cảm thấy cứ như mình chưa biết gì về cậu vậy.”

“Không phải.” Tôi do dự một chút, nói, “Khúc Thiên tỉnh rồi. Cho nên sau này đừng đùa chuyện này nữa.”

Tôi nói xong, Đàm Thiến liền kinh ngạc đến ngây dại: “Khúc Thiên? Tỉnh lại? Không phải sẽ sống thực vật cả đời sao?”

Tôi không trả lời cô ấy, cô ấy cũng không cần tôi trả lời, chỉ là cô ấy hơi khiếp sợ mà thôi. Tôi nhìn mình trong gương, tiếp tục trang điểm một cách nghiêm túc. Tôi vốn đã đi làm muộn, nếu có khách tới mà tôi còn chưa chuẩn bị xong thì chắc chắn sẽ bị phê bình.

Khi tôi nhìn vào gương, đột nhiên kinh hoảng mà ném cả thỏi son vào gương, hét lên một tiếng: “A!”

“Cậu sao thế?” Đàm Thiến ở bên cạnh tôi hỏi, “Sao giống như gặp quỷ vậy?”

Quả thật tôi gặp quỷ. Vừa rồi, ở ngay trong gương, phía sau tủ quần áo cao lớn kia, tôi lại lần nữa thấy nữ quỷ áo đỏ. Cô ta không nói gì, chỉ đứng ở đó nhìn tôi cười.

Lời cô ta nói tối hôm qua tôi vẫn còn nhớ rõ, cô ta nói tôi sắp chết rồi. Hiện tại cô ta còn đi theo tới tận nơi này. Oan có đầu nợ có chủ, cô ta không đi tìm chủ nợ oan thân của mình mà đi theo tôi làm gì?

Tôi thở hổn hển, nhìn nữ quỷ áo đỏ trong gương đang từ từ mỉm cười. Lại mỉm cười.

Đàm Thiến vỗ vỗ vào bả vai tôi, tôi nhìn về phía cô ấy, lúc này nữ quỷ trong gương mới biết mất. Đàm Thiến hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Tôi có thể nói là gặp quỷ sao? Nếu tôi nói như vậy chắc chắn giám đốc sẽ không tin. Dù ông ta tin thì cũng sẽ vì lợi ích của công ty mà nói tôi nói năng hàm hồ, sẽ kỷ luật tôi. Cho nên tôi không thể nói là gặp quỷ, tôi nói: “Trên son môi có dính một con gián con.”

Lúc này Đàm Thiến cũng kinh ngạc, cảm giác như muốn nôn ra: “Cũng may cậu còn để ý nhìn. Nếu tô lên môi rồi… Ọe…”

Tôi muốn lời nói dối của mình trông thật một chút nên ném thỏi soi xuống dưới bàn trang điểm, còn tỏ ra chán ghét.

Nữ quỷ áo đỏ lại lần nữa xuất hiện, tôi ý thức được đây cũng không phải là ngẫu nhiên gặp. Sau khi tôi và Tổ Hàng thân mật, tôi thường xuyên nhìn thấy mấy thứ này, nhưng rất nhiều lần là bọn họ không hề có ý gây thương tổn tới người khác. Mà lần này rất hiển nhiên, cô ta có nguy hiểm.

Nếu lúc này tôi gọi cho Tổ Hàng, có lẽ anh ấy cũng không cách nào nghe được. Cho nên tôi gọi điện thoại cho Linh Tử, nữ quỷ này hôm qua anh ta cũng biết.

Tôi kể xong chuyện nhìn thấy quỷ trong gương ở công ty, Linh Tử lại hỏi: “Khi nào cô tan làm, tôi tới tìm cô, chúng ta cùng nhau tới bệnh viện.”

Tôi báo thời gian cho anh ta. Nhưng vì tối hôm qua tôi không về nhà, không thay quần áo được, khi quá trưa, tôi tranh thủ kiếm một cơ hội ra ngoài đi trang điểm. Ra ngoài trang điểm, chỉ cần làm xong là có thể lén về nhà một chút. Nói với giám đốc là khách yêu cầu quá nhiều, phải phụ thêm cho khách là được.

Tôi đi làm hơn một giờ rồi về nhà tắm rửa thay quần áo. Khi tôi đã sạch sẽ đi xuống lầu, ba tôi liền kéo tôi đến sau quầy để nói chuyện. Nhưng tôi giằng tay ra khỏi tay ông, nói: “Ba, đêm nay con còn có việc. Đêm nay… không biết con có về không. Có điều ba yên tâm, không có gì nguy hiểm cả. Linh Tử cũng đi. Hơn nữa… Tổ Hàng đã về rồi.”

“Đứa nhỏ ngốc này, Sầm Tổ Hàng trở về mới là nguy hiểm lớn nhất.” Ba tôi thở dài, “Vốn còn tưởng con có thể sống bình yên như vậy mấy năm, lúc này mới ba tháng đã… Ở bên cạnh cậu ta không nguy hiểm mới là lạ. Ba đã hy vọng con có thể cứ sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại.”

“Được rồi, ba, con biết ý của ba muốn con bình an.” Ba tôi cũng là quan tâm tới tôi, muốn tôi một mình bình bình đạm đạm sống tiếp như vậy. Có lẽ như vậy tôi còn có thể sống được tới bảy tám chục tuổi, nhưng có Sầm Tổ Hàng ở đây, tôi gắn với số mệnh Minh hôn, khả năng chết sớm sẽ cao hơn rất nhiều.

Tôi vừa bước ra khỏi cửa cửa hàng thì nghe được tiếng dì kêu lên trong bếp: “Khả Nhân sao lại đi ra ngoài rồi? Con gái nhà này sao lại có thể như vậy? Đã đi suốt đêm không về rồi, về nhà tắm rửa một cái lại đi. Ông cứ để mặc con gái ông như vậy à? Tôi thấy con bé chỉ để ý tới yêu đương, giờ chả để ý gì khác nhưng có khi sau này lại trông ngóng cái cửa hàng này.”