Mặt tôi đỏ ửng, lập tức chuyển sang đề tài khác: “Vì sao Ngụy Hoa lại giúp?”
“Giúp Tổ Hàng? Hắn không giúp mà được sao? Hắn với Tổ Hàng có năng lực tương đương, có chống nhau thì cũng là lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, nghe nói, đại khái là, có lẽ Ngụy Hoa hiện tại vẫn là người không ra người quỷ không ra quỷ. Hắn làm chính hắn sống lại nhưng hắn vẫn không thể xem là một con người. Một đứa bé hơn mười tuổi còn muốn hưởng thụ cuộc sống, sống một kiếp người vui vẻ. Nếu bọn họ có thể đem lão tổ tông sống lại thì không chừng Ngụy Hoa hắn cũng có thể sống lại một lần nữa. Nhưng chỉ là chị đoán mò thôi. Có điều Khả Nhân à, bây giờ em đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tôi, ngủ nghỉ thật tốt, chờ bảy ngày sau em hoàn toàn hồi phục rồi thì hãy về nhà dùng sự dịu dàng của em, dùng khả năng trên giường của em làm khiến Tổ Hàng chết chìm trong đó…”
Tôi đẩy chị Kim Tử một chút, nếu cứ để chị ấy tiếp tục nói thì không biết còn có thể nói ra những gì nữa.
Tôi lại lần nữa nằm viện, ở viện đúng một tuần, chuyện này khiến giám đốc công ty không vui. Tôi mới vào làm chưa đến nửa năm đã có hai lần nghỉ bệnh lâu như vậy.
Có điều khi Đàm Thiến tới thăm tôi, nói Mạc thiếu gia đều đem việc tổ chức các hoạt động về địa ốc giao cho công ty bọn họ khiến giám đốc vui vẻ không truy cứu tới việc tôi xin nghỉ một tuần.
Có điều khi Đàm Thiến tới cũng nói nhỏ vào tai tôi: “Khả Nhân, bây giờ rất nhiều người trong công ty đều nói cậu với Mạc thiếu gia kia là một đôi. Nếu chuyện này khiến Khúc Thiên biết thì anh ấy sẽ không vui đâu.”
Tôi hơi mỉm cười, tôi nghĩ Tổ Hàng sẽ không ghen với Tiểu Mạc đâu. Có điều khi đó tôi vẫn chưa thể nói chuyện được cho nên cũng chỉ cười một cái như vậy mà thôi.
Buổi tối tới trông nom cho tôi đều là Tổ Hàng. Ba ngày trước, vì gặp giấc mơ kia khiến tôi sợ hãi, sợ khi tôi ngủ thì Tổ Hàng sẽ gặp chuyện như trong mơ, cho nên tôi lo lắng đến mức không ngủ được.
Tôi cũng không thể nói chuyện, cứ như vậy nhìn Tổ Hàng trông đêm, mà anh ấy cũng cứ vậy nhìn tôi.
Anh ấy không dùng thân thể Khúc Thiên để trông nom tôi mà đặt Khúc Thiên ở trong xe. Anh ấy an vị ở trên sô pha trong phòng bệnh nhìn tôi, cứ vậy nhìn tôi.
Cho đến hơn ba giờ sáng, hai chúng tôi vẫn nhìn nhau như vậy. Rốt cuộc anh ấy cũng mở miệng: “Sao em lại không ngủ được? Kim Tử nói ban ngày em cũng không ngủ.”
Tôi lắc đầu, cũng không biết mình nên diễn tả như nào, đành cứ như vậy mở to mắt tiếp tục nhìn anh ấy. Tôi sẽ nhớ thật kỹ gương mặt này của anh ấy. Tuy rằng camera không thể chụp được anh ấy nhưng tôi có thể vẽ. Tôi hiện tại cần phải ghi nhớ hình dáng của anh ấy.
Ban ngày ngày hôm sau tôi cũng không ngủ, ngủ không được. Đàm Thiến đến thăm tôi chính là ngày hôm đó. Tối hôm đó tôi lại như cũ nhìn Tổ Hàng. Vào lúc mười hai giờ đêm, Tổ Hàng chịu không nổi, anh ấy đứng dậy nói với tôi anh ấy muốn ra ngoài một chút.Hơn mười phút sau, tôi thấy Khúc Thiên đi tới cùng một y tá. Y tá cầm ống tiêm trong tay, màu trắng đục, cũng không biết là cái gì.
Cô y tá vừa kéo tay tôi tiêm một mũi vừa nói: “Nghĩ cái gì mà hai ngày đều không ngủ? Tình trạng của em cần phải ngủ thật tốt, nghĩ nhiều chỉ khiến em chậm khỏe hơn thôi.”
Y tá vẫn còn nói chuyện nhưng hai mắt tôi đã chậm rãi nhắm lại, hình ảnh cuối cùng là Tổ Hàng đứng ở phía sau y tá. Anh ấy khẽ mấp máy, hai từ “Ngủ đi”.
Tôi lúc này mới ý thức được tôi bị tiêm thuốc an thần.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của tôi. Âm thanh này quá quen thuộc. Mơ mơ màng màng muốn đưa tay mò điện thoại ở đầu giường, mò không được mới mở mắt ra, nhận ra nơi này không phải nhà tôi mà là bệnh viện.
Mà điện thoại của tôi đã bị Khúc Thiên, hoặc có thể nói là Tổ Hàng nhận cuộc gọi. Anh ấy ngồi ở mép giường, đưa tay xoa đầu tôi, ý bảo tôi cứ yên tâm.
Tôi nghe được anh ấy nói vào điện thoại. “A lô… Tôi là Sầm Tổ Hàng! Khả Nhân xảy ra chút chuyện, đang ở bệnh viện… Không liên quan tới cậu, những việc này cậu đừng dính tới là được… Tôi biết cậu là con cháu Sầm gia nhưng cũng không hợp để dính vào.” Nói xong anh ấy liền ngắt cuộc gọi.
Con cháu Sầm gia? Sầm Hằng? Tôi hỏi: “Ai thế?” Tiếng tôi đã trong hơn hai ngày trước rất nhiều, khi nói chuyện cũng không còn thống khổ như vậy.
“Sầm Hằng. Nói có việc tìm em.” Anh ấy duỗi tay vuốt ve mặt tôi, “Giọng hôm nay đã tốt hơn nhiều. Cổ họng còn khó chịu không? Thuốc kia chờ lát nữa ba em tới đây sẽ đắp lại cho em.”
“Dạ.” Tôi đáp lời. Điện thoại lần nữa lại vang lên, anh ấy không kiên nhẫn nghe nữa, tôi đưa tay cầm lấy điện thoại. Với tính cách của anh ấy, có thể lại nghe điện thoại lần nữa là không thể.
Tôi bấm nghe điện thoại, nói: “Có việc gì nói đi.”
“A, Khả Nhân à? Là thế này. Có nhớ hôm hai người chuyển nhà thì anh bận việc không đi được không? Lần này anh giới thiệu một vụ cho Tổ Hàng, xem căn hộ giúp đồng nghiệp của anh. Ha ha, anh biết bao lì xì rất lớn, coi như tiền mừng nhà mới của anh.”
Có tiền mừng nhà mới như vậy sao? Sao tay cảnh sát này lại nhỏ mọn như vậy? Có điều hiện tại anh ta cũng có thể coi là người có gia đình. Với tính cách của anh ta, bây giờ mua bao thuốc lá có khi cũng phải viết đơn xin phép vợ.
Với logic này của anh ta, chờ đến khi anh ta mời cưới thì chúng tôi cũng bố cục thúc giục tử coi như là tiền mừng đi.
“Khả Nhân? Vương Khả Nhân? Này, chị gái à? À, chị dâu? Không, bà trẻ của cháu?”
“Được rồi!” Tôi không nói với anh ta rằng anh ta sẽ phải gọi tôi là cụ kỵ mất.
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai.