Nghe anh ấy nói, lòng tôi chùng xuống. Thật sự là Sầm Mai, thật sự là cô ta! Vì sao lại là Sầm Mai? Sầm Mai tấn công tôi thì có thể hiểu được, nhưng sao lại tấn công Sầm Hằng? Nếu ngày đó tôi bảo Sầm Hằng tới ở với chúng tôi thì có lẽ thật sự sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Tôi cắn môi, cố gắng để không bật khóc. Lòng cảm thấy là tôi sai khiến cho anh ta gặp tai nạn này.
Tổ Hàng nhận ra sự khác thường của tôi, đưa tay ôm lấy tôi, nói: “Đừng khổ tâm, chuyện này không liên quan tới em. Em có muốn xin nghỉ không?”
Tôi sụt sịt, lắc đầu, cố gắng để không khóc. Lúc này nếu để tôi một mình chờ đợi có lẽ tôi lại càng nghĩ nhiều, chi bằng tới công ty làm việc. Khi có việc để làm sẽ không nghĩ nhiều. Hơn nữa, Sầm Hằng ở bệnh viện, tôi nghỉ làm cũng không giúp được gì.
Tổ Hàng vỗ vỗ bả vai tôi, nhìn về phía công ty, nói: “Anh đưa em về công ty, sau đó anh sẽ đến bệnh viện canh, không thể để cô ta lại có cơ hội ra tay lần nữa.”
Tôi kéo tay anh ấy xuống: “Em không sao, anh tới bệnh viện đi. Tự em đi về được, cũng chỉ cách chỗ này có vài bước.”
Tổ Hàng do dự một chút mới nói: “Vậy em chú ý cẩn thận một chút, có chuyện gì thì hãy xé bùa phân hồn.”
“Vâng.” Nghe được tôi nói, anh ấy mới vội vàng lên xe. Tôi lại lập tức nói qua cửa sổ xe: “Cảnh sát giao thông nói cuộc gọi cuối cùng của anh ây là gọi cho anh.”
“Ừ, cảnh sát giao thông cũng nói với anh. Điện thoại của anh không nhận được tín hiệu.” Anh ấy nói rồi lái xe đi.
Khi tôi từ ngã tư kia về công ty thì cô dâu đã đi rồi, mà đoàn xe cưới cũng sắp rời đi. Thấy tôi quay lại, những chị gái kia lập tức quay sang hỏi: “Khả Nhân, chuyện tai nạn kia là thế nào?”
“Có phải viên cảnh sát kia chết rồi không?”
“Chiếc xe to kia đi sai luật đúng không?”
Tôi không trả lời bọn họ mà đi vào trong cửa tiệm. Cô Tả đã nhận bữa sáng, vừa văn vừa nói: “Chuyện vừa rồi tôi sẽ báo cáo với giám đốc. Thật không biết sao chị Lý lại nhận cô, với tinh thần làm việc của cô mà chị ấy cũng có thể chịu được sao?”
Tôi không muốn nói gì cả, cứ như vậy ngồi trên sô pha, cũng không đi nhận bữa sáng.
Cô Tả là một người rất nghiêm khắc, thấy bộ dạng này của tôi chỉ hừ lạnh một cái, tiếp tục ăn sáng, không nói chuyện với tôi nữa.
Tôi ngồi trên sô pha, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện vừa rồi. Càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Sầm Mai không có lý do gì để tấn công Sầm Hẳng cả. Cô ta tấn công Sầm Vũ Hoa là vì muốn truy tìm gia phả, diệt cỏ diệt tận gốc. Cô ta tấn công tôi vì sự tồn tại của tôi khiến Tổ Hàng dao động. Nhưng Sầm Hằng thì sao? Sằm Hằng luôn là người ở bên ngoài chuyện này. Nếu nhất định phải tìm mối liên quan thì chỉ có chuyện anh ta cũng là con cháu Sầm gia. Nhưng anh ta không biết phong thủy, anh ta cũng không quan tâm tới những việc này. Vậy Sầm Mai tấn công anh ta vì mục đích gì? Trừ phi là có người cảm thấy Sầm Hằng vướng bận nên sai bảo Sầm Mai ra tay. Sầm Mai chỉ là một quân cờ. Hoặc là tấn công Sầm Hằng để chúng tôi thấy, để cảnh cáo chúng tôi.
Người ra tay là Sầm Mai! Tôi không biết vì sao Tổ Hàng lại xác định được người ra tay là Sầm Mai. Có lẽ anh ấy có cách của mình. Nhưng từ thái độ của Tổ Hàng vừa rồi, anh ấy cũng không biết Sầm Mai sẽ làm chuyện này. Tổ Hàng không phải là Boss sao? Vì sao anh ấy lại không biết chứ? Vậy thì ai là kẻ khiến Sầm Mai làm như vậy? Rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì? Chỉ để cảnh cáo chúng tôi thôi sao?
Tôi miên man suy nghĩ tới khi bị Đàm Thiến làm cho sực tỉnh. Thấy Đàm Thiến đã mặc đồng phục và hóa trang xong, tôi mới ý thức được bây giờ đã 9 giờ. Tôi đã ngồi như vậy hơn một giờ. XOa xoa mặt, Đàm Thiến nắm lấy cổ tay tôi: “Cậu phá hỏng lớp trang điểm bây giờ.”
“A, quên mất.” Tôi đáp lời, đứng dậy nhưng không biết phải đi đâu, đi một hai bước lại ngồi xuống.
Đàm Thiến mở to mắt nhìn tôi, sau đó nói: “Mình nghe bọn họ nói cậu vừa chạy tới chỗ tai nạn xe, sau đó lại ngồi thẫn thờ, cũng không ăn sáng. Có phải cậu bị quỷ nhập hay gặp phải thứ gì không?”
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mới nói: “Không phải, là bạn mình gặp chuyện. Hiện tại đã đưa đi bệnh viện, cũng không biết tình hình thế nào rồi.”
“Là ai thế?”
“Sầm Hằng, một cảnh sát.”
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, thấy là Tổ Hàng gọi điện thoại tới, tôi lập tức nghe. Anh ấy nói: “Cấp cứu thành công. Xương sọ bị nứt nhưng không tổn thương đến não. Mu bàn tay trái bị đứt hai gân. Lãnh đạo bên cục cảnh cảnh sát cũng ở đây, nói bảo hiểm chỉ có thể chi trả như vậy, sau này có lẽ bị tàn tật. Nếu phẫu thuật tiếp thì sẽ phải tốn rất nhiều tiền.” “Không thể để tay anh ấy bị tàn tật được.” Tôi kêu lên, nghĩ hôm đó anh ta không cầm nổi đôi đũa không biết có phải là điềm báo không.
“Ừ, anh bảo bọn họ liên hệ bác sĩ rồi. Ngày mai là có thể phẫu thuật, chỉ là số tiền cần thật sự rất lớn.”
Tôi biết tiền Khúc Thiên kiếm được cũng không nhiều, mua nhà xong chúng tôi cũng không còn lại được bao nhiêu.
Tổ Hàng nói tiếp: “Chồng Kim Tử đã tìm quan hệ, bảo bọn họ vay ngân hàng trước. Có quan hệ, ngày mai sẽ có tiền ngay. Nhưng phải lấy nhà ra thế chấp. Hiện tại vợ Sầm Hằng vẫn chưa bình tĩnh, em xem có thể tới nhà chờ cùng cô ấy một chút đi. Chiều nay người của ngân hàng sẽ đến xem nhà. Đều chỉ là chào hỏi qua, làm cho đủ thủ tục thôi.”
“Vâng, được.” Chiều nay vừa lúc không phải ca làm của tôi, tôi rời đi một chút cũng không thành vấn đề. Nghĩ tới căn nhà đại không vong đã được sửa sơn hướng của Sầm Hằng, hy vọng người của ngân hàng không làm khó dễ.
Một giờ rưỡi chiều, tôi theo hẹn đến nhà của Sầm Hằng. Bởi vì vội, tôi thậm chí còn không kịp thay động phục đi làm.
Cửa nhà Sầm Hằng mở, mấy người hàng xóm cũng đang an ủi người phụ nữ đang khóc thút thít. Tôi đi vào, bảo chị Kim Tử đã sắp xếp tôi đến đây cùng cô ấy.
Cô ấy lau nước mắt, nói: “Sáng nay tôi cũng thấy cô ở hiện trường, nhưng lúc đó vội quá.”
Tôi gật đầu, nhìn căn nhà. Nơi này đã không còn bộ dáng như lần trước tôi thấy, đã được sửa chữ, rất đẹp. Hơn nữa tôi cũng thấy những chiếc thùng đựng TV, thùng đựng tủ lạnh, thùng đựng điều hòa, thùng đựng máy giặt.
Một bác gái hàng xóm liền nói: “Ài, vợ chồng son chỉ một tháng nữa là kết hôn lại còn xảy ra chuyện. Ài, mẹ cháu biết tin chưa? Dì thấy bà ấy mà biết tình trạng này của Sầm Hằng thì hôn sự của các cháu cũng không chắc chắn.”
Một bác gái khác nói: “Sầm Hằng bị thương nặng như vậy thì tháng sau cũng không thế kết hôn được. Chuyện này có thể giấu được sao?”
“Cuộc hôn nhân này…”
Tôi lập tức vờ ho khan vài tiếc, những bác gái kia mới ý thức được lời nói của mình có vẻ không phù hợp. Cả đám liền lấy cớ rời đi.