Nhưng còn chưa đi ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Linh Tử, nói là cảnh sát Trương ở đội hình sự báo một tin cho anh ta. Ở hoa viên tiểu khu XX, tối qua có một bé gái chết. Pháp y kết luận là chết vì sợ.
Chết vì sợ à! Một bé gái có thể chết vì sợ! Chuyện này cũng có chút cổ quái. Linh Tử nói anh ta đã đang tới, hỏi chúng tôi có muốn tới hay không, chậm trễ thì hiện trường xử lý xong sẽ không có cớ vào nhà người ta xem xét.
Tổ Hàng cúp điện thoại rồi mang tôi theo cùng qua. Trực giác mách bảo cho tôi, bé gái kia đã gặp quỷ. Hơn nữa tuổi của bé gái kia ít nhất cũng là tám chín tuổi trở lên mới có nhận thức về quỷ. Nếu là bé chỉ ba bốn tuổi, nếu nhìn thấy quỷ không đầu thì không biết chừng sẽ còn vỗ tay cười lớn tiếng kêu: “Con nhìn thấy người không có đầu.”
Bé Hạnh Phúc nhà chị Kim Tử đã nói với tôi như vậy. Tôi nghe mấy lần không hiểu, chị Kim Tử mới giải thích là bé đi xem ảo thuật có tiết mục người không đầu.
Khi chúng tôi tới hoa viên XX, xe cảnh sát vẫn còn ở đó, xe Linh Tử cũng đã tới rồi.
Gọi điện thoại, chào hỏi với cảnh sát rồi đi vào trong nhà kia. Tiến vào nhà, thu hút sự chú ý của tôi chính là điện thờ nhà kia rất lớn.
Một chiếc tủ thờ màu đỏ chiếm hơn nửa vách tường đối diện cửa. Trên tủ thờ có Quan Âm, Thần Tài, Quan Công, còn có một chiếc ảnh chụp một bà lão, hẳn là tổ tiên của gia đình.
Dù là như vậy thì cũng không cần tủ thờ to thế chứ?
Lần đầu tiên tôi thấy một tủ thờ lớn như vậy, trên ban thờ có quả, có hoa tương, có trúc phú quý, có lư hương, có đèn ngàn năm. Mấy thứ này đều chiếm không gian rất lớn.
Bởi vì xác định không phải là án hình sự, cảnh sát Trương nói bọn họ không thụ lý vụ án. Chuyện này chỉ cần đồn cảnh sát nhân dân tiếp nhận là được.
Khi chúng tôi đến, cảnh sát Trương đã phải đi về, anh ta đi tới vỗ vỗ bả vai Tổ Hàng nói: “Linh Tử đang ở bên trong, chúng ta vào chào hỏi qua một chút.”
Tổ Hàng gật đầu, đi vào bên trong nhà, tôi cũng nhanh chóng đi theo.
Ngôi nhà khá nhỏ, chỉ là nhà một phòng ngủ hai sảnh, thi thể đứa bé đang được đặt nằm trên mặt đất, người mẹ trẻ tuổi ngồi bệt bên cạnh, không khóc mà toàn thân đã ngây dại như mất hồn.
Linh Tử nhảy từ cửa sổ xuống, thấy chúng tôi tới liền nói: “Hẳn chỉ đơn thuần sợ mà chết. Không thấy vết máu luyện tiểu quỷ, kim la bàn chìm, hẳn thần linh tổ tiên trong nhà phù hộ. Sầm Tổ Hàng!” Giọng anh ta lập tức cao lên, “Trong nhà này có thần linh tổ tiên phù hộ, anh vào bằng cách nào?” Tổ Hàng ngồi xổm người xuống, vạch ngón tay đứa bé xem xét, nói: “Đi vào thôi.”
Đứa bé nhìn qua là khoảng chừng mười tuổi, đang học lớp bốn lớp năm. Toàn bộ móng tay có màu đỏ tím giống như được sơn móng tay vậy.
“Móng tay con bé?” Tôi hơi kinh hoảng nói.
“Khi sợ hãi, máu trong người sẽ chảy ngược đến cuối mạch máu, trái tim sẽ xuất hiện hiện tượng thiếu máu. Để phán đoán là sợ mà chết thì dấu hiệu móng tay tím lại là một đặc điểm đặc thù.” Tổ Hàng nói, sau đó anh ấy đặt tay lên ngực đứa bé.
Linh Tử liền nói: “Được rồi, không cần thử. Lúc nãy tôi đã thử rồi. Linh hồn đã phá vỡ, không có hồn nhập thể. Trừ phi giống như trên TV diễn, mang đèn thất tinh đi tìm Diêm Vương để đòi người. Cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ mang về được một người si ngốc. Đừng hại cha mẹ người ta.”
Một người đàn ông vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhào tới, quỳ gối trước mặt Linh Tử, nói: “Cầu xin anh, anh cảnh sát kia nói không chừng anh có thể cứu con gái chúng tôi. Cầu xin anh, giúp chúng tôi cứu con bé. Cầu xin anh. Anh nhất định có cách, anh nhất định có thể làm được.”
Linh Tử chép miệng, đỡ người đàn ông kia dậy, nói: “KHông phải tôi đã tới đây rồi sao? Anh cũng thấy đấy, kết quả là tôi không làm được. Đây là số mệnh đứa bé này.”
Người đàn ông òa khóc: “Tại sao lại như vậy? Ba tôi nói cúng Bồ Tát, cúng mẹ tôi trong nhà là để phù hộ cho con gái tôi khỏe mạnh. Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Hu hu…” Tổ Hàng đứng dậy, nói: “Bồ Tát nhà anh vô dụng!”
Nói xong anh ấy đi ra khỏi phòng, đứng trước ban thờ nơi phòng khách. Tôi cũng đi theo ra, nhìn thi thể đứa bé kia thật sự cảm thấy xúc động muốn khóc. Đứa bé còn nhỏ như vậy, thân thể con bé cũng nhỏ nhắn như vậy…
Tổ Hàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên ban thờ, thấy Linh Tử đi ra liền nói: “Lấy la bàn ra xem đi.”
Linh Tử vừa móc một chiếc la bàn nhỏ ra vừa nói: “Còn muốn xem sao? Anh đã đứng ở chỗ này. Có ở lại thì cũng chỉ có người bà ở lại đây.”
La bàn Linh Tử dùng rất nhỏ, không có đường chữ thập, không phải là loại la bàn để xem phong thủy mà chúng tôi thường dùng. Hẳn là la bàn dùng để tìm quỷ.
Thấy tôi đi tới, Linh Tử liền nói: “Bảo chồng cô thu khí tức lại, không thì sẽ chịu ảnh hưởng của anh ta.”
Kim trên la bàn dần dần lay nhích lên, đoái châm! Kim nhích cao lên! Đây chính là biểu hiện trong nhà có thần linh hoặc tổ tông.
Nếu là trầm châm thì là có quỷ chết oan. Dù nó không có ác ý gì nhưng có oán khí ở đó cũng sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà.
Nếu kim lay động liên tục thì là đại hung. Nếu ở lầu một thì dưới nền nhà có mộ hoặc quan tài.
Linh Tử thu la bàn, nói: “Tổ tông, còn lại người bà. Có lẽ người bà trong lúc vô ý đã dọa chết cháu mình. Thời gian đứa bé chết là tối muộn, vừa lúc âm khi, lại là lúc vừa đi ra khỏi WC. Khi ba mẹ phát hiện đứa bé chết đã là bảy tám giờ sáng, không có bất kỳ bằng chứng gì.”