Mẹ bé khóc hu hu, còn ba đứa bé không biết an ủi vợ mình như thế nào.
Tổ Hàng nói nhỏ vào tai tôi: “Có thấy không?”
Tôi gật đầu.
Chỉ hai ba giây không chú ý, mẹ bé đã chạy tới ban thờ, một tay gạt xuống đám tượng phật, âm thanh đổ vỡ vang loảng xoảng.
“Này, này, cô ấy làm đổ những thứ kia…” Tôi lo lắng hỏi.
Tổ Hàng nói: “Không sao đâu, mấy thứ kia đã đi rồi, không thì hôm đó la bàn sẽ không đoái châm mà kim sẽ dao động, có thể hại mạng người. Tượng chưa khai quang thì cũng giống như gốm sứ ở kho hàng bị đập vỡ thôi.”
Khi mẹ bé sắp đập ảnh của bà nội thì ba đứa bé đã kịp ngăn cản.
Linh Tử đứng lên, nói: “Đem ảnh chụp bà nội đốt đi, đi vào chùa lập một bài vị siêu độ cho bà ấy. Sau đó phá ban thờ này đi. Muốn lập điện thờ thì tới tìm tôi, tôi sẽ tính cho các người.” Nói xong anh ta đặt danh thiếp xuống mặt bàn, sau đó đi ra ngoài.
Tôi nói nhỏ: “Anh ta mặc kệ gia đình người ta sao?”
Tổ Hàng cũng đứng dậy: “Có thể quản thế nào? Chờ bọn họ bình tĩnh lại đi. Đi thôi.”
Tổ Hàng kéo tôi rời đi, tôi vẫn còn đang nhìn gia đình kia.
Đi xuống lầu, Linh Tử đã mở cửa xe, đứng ở một bên nói: “Vương Khả Nhân, cô còn muốn thấy điều gì? Đi thôi, dựng đũa hỏi quỷ thì chỉ là chuyện đơn giản như vậy. Tôi mời hai người ăn khuya.”
Tổ Hàng không phản đối, tôi cũng nhanh chóng gật đầu. Còn rất nhiều chuyện tôi chưa biết rõ.
Khi ăn khuya đã là hơn mười giờ đêm, đúng thời điểm náo nhiệt nhất. Chúng tôi ngồi ăn bên cạnh một đống chai bia lăn lóc.
Tôi không có hứng thú với món ốc sữa nóng ở trước mặt mà luôn hỏi.
“Người bà kia vì sao lại đột nhiên đi?”
“Nói không chừng là bà ấy thấy hổ thẹn.”
“Nếu mẹ đứa bé vừa rồi thật sự đập ảnh thờ thì liệu có bị báo ứng hay không?”
“Không biết, phải xem trong lòng người bà nghĩ thế nào. Có những quỷ cũng lương thiện.”
“Có phải người ông cố ý không? Sao ông ta lại không có kiến thức như vậy?”
“Không biết, tôi đâu có đi guốc trong bụng ông ta.”
Tổ Hàng ở bên cạnh bật cười. Linh Tử lập tức nói: “Có gì không hiểu thì cô hỏi chồng mình đi, bảo chồng cô chui vào bụng người ông ấy.”
Tôi méo xệch, sau đó mới nói: “Vậy cúng Bồ Tát thì có thể cúng tổ tông nữa không? Tôi thấy có nhiều nhà cúng cùng nhau.”
“Có thể. Bồ Tát ở giữa, Tổ Tông đặt ở rìa bên phải. À, tả (bên trái) là địa vị cao, hữu (bên phải) là địa vị thấp. Ý là Bồ Tát ở bên phải, nhưng đối với người đối diện ban thờ thì là bên trái. Giống như góc nhìn với tả Thanh Long hữu Bạch Hổ. Đừng cúng bằng ảnh chụp! Điều đó thật sự không thích hợp. Cô định cúng ai à? Mẹ cô?”
“Mẹ tôi đã sớm được đưa vào chùa.”
“Tôi biết trong chùa thì Bồ Tát dùng cốc đồng chén đồng, vậy Tổ Tông ở nhà thì sao?”
“Địa chủ bộ đều là thổ, dùng gốm sứ. Quan Âm kim, Quan Công là hỏa. Người kỵ Kim muốn cúng Bồ Tát thì ở bên cạnh Bồ Tát phải đặt trúc phú quý, hoặc cắm một cành dương liễu. Nếu không thì cúng tượng quan âm bằng gỗ. Có điều điện thờ đều thuộc hỏa. Trường minh đăng hay nến gì đó đều là trường kỳ hỏa. Đặt cung vị không đúng, đừng nói là giúp gia trạch bình an mà có khi còn khiến trong nhà bất hòa.” Linh Tử đột nhiên nói, “Này, Sầm Tổ Hàng, tôi để Tiểu Mạc nhận anh làm cha nuôi đi. Anh là quỷ, là quý thủy. Anh ấy thiếu thủy, nhận anh thì chắc chắn anh ấy sẽ phát đạt.”
Tôi cứng đờ, Tổ Hàng cũng đờ người.
Linh Tử thấy bộ dạng của chúng tôi, vội vàng nói: “Đừng thế chứ. Trong phong thủy có nói thế này. Ngũ hành thiếu Mộc thì đi nhận cây. Ở nông thôn hay đóng lên cây các thẻ bài “Thử thụ vượng ngã” (cây này vượng ta), “Đối ngã hữu lợi” (có lợi cho ta), “cát tinh cao chiếu” đều là nhận cây. Thiếu thổ thì nhận cục đá, cũng có tiền lệ nhận quỷ.”
Tổ Hàng tức giận nói: “Đấy là người ta cho đứa trẻ nhận Tề Thiên Đại Thánh, tôi không phải con khỉ. Hơn nữa tôi cũng không già đến vậy.”
Linh Tử hừ lạnh, nói: “Hừ, đã hơn sáu mươi tuổi, trâu già gặm cỏ non còn ra vẻ còn trẻ.”
“Anh quản được sao?” Tôi nói.
Ăn khuya xong, chúng tôi hơn mười hai giờ mới về tới nhà. Ở trên xe, tôi vẫn còn suy nghĩ về lời của Linh Tử.
“Này, nếu thật để Tiểu Mạc nhận thì không phải em là mẹ nuôi sao. Khi tết nhất lễ lạt, anh ta sẽ phải đem quà tới thăm chúng ta. Ha ha, kỳ thật chúng ta không mất gì cả. Này, Tổ Hàng?”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy im lặng, trên mặt không chút biểu tình, vẫn luôn chú ý tới tình hình giao thông trước mặt.
“Tổ Hàng?” Tôi khẽ gọi.
Anh ấy đột nhiên nói: “Tháng Mùi* sang năm.” (*Tháng Mùi là tháng 6 âm lịch)
“Có hẹn gì à?”
“À, không có.” Mặt anh ấy có vẻ hơi kinh ngạc một chút, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, mới chuyển sang cười, nói: “Không có gì. Hôm nay coi như đi chơi đi. Sau này em đừng đi xem những chuyện này. Hiện tại trên người em có âm khí quỷ khí của anh, âm khí này không ảnh hưởng tới em, nhưng với người bình thường thì có khi phải phơi dưới ánh mặt trời mấy giờ mới tán hết âm khí.”
“Vâng, sau này không đi nữa. Kỳ thật em chỉ muốn biết bé gái kia rốt cuộc đã nhìn thấy gì mà sợ đến mức như vậy. Kết quả là vẫn không biết bé nhìn thấy gì.”
“Không biết cũng tốt. Để em thấy được em cũng sẽ sợ. Có vải quỷ chuyên môn đi dọa người, kỳ thật không thể gây thương tổn gì.”
“Sao? Như là gì?”
“Quỷ cụt đầu.”
Tôi không nói nữa, thứ này quả thật rất đáng sợ. Tổ Hàng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay của tôi, không nói gì nữa.
Chỉ là khi xe quay lại khu nhà của chúng tôi, tôi đột nhiên nghĩ tới câu nói anh ấy vừa buột miệng.
Tháng Mùi sang năm!