Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 208-2




“Mua cho bọn nhỏ?” Tôi giật mình, “Hẳn phía ngân hàng sẽ không cho vạy. Chuyện này sẽ phải thanh toán tiền một lần.”

“Ừ, không có vấn đề gì, tôi có tiền.”

Ngẫm nghĩ ra, đạo sĩ của chính phủ hẳn sẽ tương đối có tiền.

Anh ta tiếp tục nói: “Hai đứa nhỏ đều là mệnh thủy, lại thường xuyên ở phía sau nhà tang lễ cùng tôi, gần sát Quý Thủy. Muốn chọn được nhà tốt cho bọn nhỏ thì thầy phong thủy phải vượng với mệnh chúng nó. Kim Tử là mộc, Linh Tử là thổ, chú Lý lại cũng ở bên ngoài xem mộ cho người ta. Chuyện này không phải phải tìm đến anh sao. Mặc kệ trước kia anh là mệnh gì, hiện tại anh là Quý Thủy, để bọn nhỏ đi theo anh chọn nhà thì nhất định có thể tìm được nhà tốt.”

Hóa ra là như vậy, chọn nhà còn phải xem bát tự của thầy phong thủy? Chuyện này quả thật trước đây tôi không biết.

Sau đó bọn họ bàn về thời gian, thời gian đi chọn phòng cũng thuộc ngày Quý Thủy.

Vừa lúc là ba ngày sau, cũng vừa lúc là cuối tuần, bọn họ không phải đi học nên có thể đi theo.

Khi bọn họ bàn luận, tôi nói với bé gái ở bên cạnh: “Sư phụ mua nhà cho các con kìa.”

“Vâng. Sư phụ nói nếu sư phụ đột nhiên chết thì bọn con cũng còn có nhà ở.”

Tôi nhíu mi, sao người này lại nói lời này với trẻ con? Gì mà sống với chết. Có điều tôi ngẫm một chút cũng hiểu được. Trước kia không phải sư phụ của Tiểu Cảnh cũng đột nhiên đi đó sao?

Sau khi bọn họ xác định thời gian cùng địa điểm hẹn gặp, tôi lại hỏi: “Sao lại mua nhà cho bọn nhỏ? Có mua thì cũng là mua cho anh chứ. Anh tuổi này rồi, vài năm nữa cũng nên kết hôn.”

Tiểu Cảnh tỏ vẻ phiền não, gãi đầu: “Qua sang năm rồi nói sau.”

Sang năm? Sao lại là sang năm? Chẳng lẽ anh ta cũng biết nhiệm vụ vào sang năm kia? “Sau này tôi muốn mua nhà cũng không phải không còn tiền. Tiền không có thì có thể kiếm, mua cho bọn nhỏ trước, nếu tôi thật sự có chuyện thì bọn nhỏ có nhà trong tay rồi, hai đứa nhỏ cũng không đến mức bị đói.”

Anh ta quả thật là một người tốt, đối với hai đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống mà còn tận tâm đối đãi như vậy. Tôi nghĩ anh ta nghĩ như vậy, sẽ làm như vậy cũng bởi vì trước kia sư phụ anh ta cũng thế. Tuy rằng tôi chưa từng gặp vị đạo sĩ của chính phủ trước kia, nhưng có lẽ cũng là một người tốt.

Trên đường về, tôi hỏi Tổ Hàng vì sao mua nhà cũng cần phải chọn thầy phong thủy?

Tổ Hàng nói: “Bình thường thì không cần, chỉ cần thầy phong thủy đó có uy tín là được. Nhưng nếu là người đang gặp phải vận rủi, đặc biệt là một người đang ở thời kỳ thấp kém mà không tìm được nguyên nhân vì sao, thì dù đó là một thầy phong thủy rất có danh tiếng, nếu có tìm được nhà có phong thủy tốt cũng sẽ không mua được. Ở tình cảnh như vậy thì cần phải một thầy phong thủy có thể vượng cho chủ nhà đi mua nhà. Đây gọi là trợ vận. Hơn nữa tìm thấy nhà rồi thì cần phải ký hợp đồng mua trước mặt thầy phong thủy. Chỉ cần thầy phong thủy rời đi, trợ vận biết mất, chủ nhà cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không mua được nhà.”

Tôi gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, đột nhiên lại nghĩ tới thời hạn “sang năm” mà Tiểu Cảnh nói lúc nãy. Nguyên nhân anh ta vội vã mua nhà cho hai đứa nhỏ rất rõ ràng, chính là sợ mình đột nhiên xảy ra chuyện. Mà anh ta cũng đoán sang năm mình sẽ xảy ra chuyện.

Có lẽ bọn họ cũng biết năm tới là một năm rất đặc thù.

Khi tôi còn miên man suy nghĩ, chợt nghĩ tới một tình huống tôi không muốn phải đối mặt, đó chính là nhà chúng tôi đang ở cũng đứng tên một mình tôi.

Tuy rằng tiền mua nhà đều từ tài khoản của của Khúc Thiên nhưng đứng tên nhà lại là một mình tôi.

Nếu sang năm Tổ Hàng xảy ra chuyện? Lúc trước khi mua nhà, anh ấy cũng nhất quyết để đứng tên bất động sản chỉ mình, có phải là anh ấy cũng nghĩ đến khả năng mình xảy ra chuyện không? Nhà đó là anh ấy định để lại cho tôi?

“Tổ Hàng…” Nghĩ tới chuyện này, lòng tôi đột nhiên trầm xuống, khẽ gọi anh ấy.

Lúc này xe đã về tới tiểu khu chúng tôi, anh ấy đỗ xe xong, quay sang phía tôi, hỏi: “Sao thế?”

Tôi nhích lại gần, dựa vào trên vai anh ấy, nói: “Đừng nhúc nhích, để em dựa một chút.”

Anh ấy hơi sửng sốt, đưa tay tới khẽ ôm lấy bờ vai tôi: “Làm sao vậy?”

“Đừng nói gì, để em dựa một chút.” Tôi nói.

Anh ấy không nói nữa, nhẹ nhàng ôm chặt tôi. Tôi không nghe được tiếng tim anh ấy đập, tôi không cảm nhận được hô hấp của anh ấy, nhưng tôi biết, chắc chắn anh ấy yêu tôi. Ở trong lòng anh ấy, có phải cũng giống như Tiểu Cảnh, đã sắp xếp xong cho tôi khi anh ấy biến mất, chỉ là tôi không biết chuyện này mà thôi?

“Tổ Hàng, chúng ta sẽ có con không?” Tôi đột nhiên nghĩ tới con. Thật sự, tôi muốn mang đứa con của cô ấy. Tuy rằng chị Kim Tử nói, có con thì có lẽ có thể khiến anh ấy thay đổi quyết định. Tôi không biết anh ấy có thể bởi vì tôi, bởi vì con mà thay đổi quyết định hay không, nhưng tôi nghĩ nếu anh ấy biến mất, ít nhất có thể để cho tôi một tín niệm của anh ấy để tôi không tự sát. Mà tín niệm này tốt nhất chính là con của anh ấy.

Nếu không có con, có lẽ tôi sẽ quyết định giống như rất nhiều người từng có Minh hôn.

Tổ Hàng không trả lời, chỉ có cánh tay ôm tôi càng chặt thêm một ít.