Chúng tôi thấy cô Tả từ từ buông điện thoại xuống, sau đó nói: “Bữa sáng nay không có, lát nữa sẽ có cơm chưa. Có điều chúng ta sẽ ăn đồ ăn nhanh.”
“Cô Tả, sao vậy?” Đàm Thiên hỏi.
“Anh Đàm… ở chỗ Tiểu Vi.”
“A?” Tôi nghi hoặc? Chẳng lẽ chúng tôi đoán sai, cặp kè với Tiểu Vi không phải giám đốc mà là anh Đàm?”
“Là Tiểu Vi… Tiểu Vi đã chết. Chết ở nhà. Hiện tại cảnh sát cũng đã ở đó.”
Tim tôi thót lại. Chỉ mấy ngày trước vừa mới nghe Tiểu Cảnh nói rằng không lâu sau sẽ giống mấy năm trước, bắt đầu chết người, chết rất nhiều người.
Còn cả Tổ Hàng cũng nói, với thói quen của Ngụy Hoa thì sẽ chọn người thuần âm thuần dương mệnh xung quanh chúng tôi để ra tay, khiến chúng tôi vì kinh hoảng mà phán đoán sai lầm.
Tiểu Vi chết có phải là có liên quan tới chuyện này không? Có thể nguyên nhân là vì tôi nên mới chọn trúng Tiểu Vi không?
Tôi nghĩ biểu cảm của tôi lúc này rất đáng sợ nên Đàm Thiên mới vỗ vỗ vào mặt tôi, nói: “Này này này, tỉnh lại đi? Cậu sợ hãi gì thế?”
“Không, không, Tiểu Vi… Cô ấy… Cô ấy chết như thế nào?” Rút hồn, ngàn vạn lần đừng là rút hồn. Ôi trời, cho dù là rút hồn thì cũng không thể có ai nói rõ là bị rút hồn.
Cô Tả nói: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ngày thường cũng không thấy mọi người thân thiết gì với nhau lắm. Chờ đi, lát nữa tới giờ ăn trưa sẽ biết.”
Tôi do dự một chút, đi vào sau quầy. Tôi biết lý lịch của nhân viên anh Đàm đều đặt trong ngăn kéo không có khóa ở dưới quầy. Lý lịch làm việc cũng không phải bí mật gì. Tôi tìm lý lịch của Tiểu Vi, Đàm Thiến tiến lại, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng sao?”
Tôi nhìn Đàm Thiến.
Cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Nếu Ngụy Hoa muốn tôi sợ hãi thì hẳn sẽ ra tay với cô ấy.
Tôi xem một xấp lý lịch dày, lấy ra của Đàm Thiến.
Ngày sinh của Đàm Thiến thì tôi biết. Cô ấy sinh sau tôi nửa năm, là âm năm nhưng là dương nguyệt (năm lẻ tháng chẵn), cô ấy không phải là mục tiêu của Ngụy Hoa. Tôi nói với cô ấy: “Đàm Thiến, cậu phải chú ý nhé.”
“Cậu sao thế? Người chết là Tiểu Vi, cậu nói lời này với tớ làm gì?” Cô ấy cười cười.
Tôi không cười, lấy ra lý lịch của Tiểu Vi, ghi lại ngày tháng năm sinh trên bản photo chứng minh thư. Lấy điện thoại ra, kiểm tra trên lịch vạn niên. Khi tìm ngày đó trên lịch vạn niên, tôi cứng đờ. Tiểu Vi nhỏ hơn Đàm Thiến vài tháng, sinh vào ngày dương tháng dương năm dương! Không có giờ sinh của cô ấy, tôi không biết có phải là giờ dương hay không, nhưng bởi vì cô ấy bất ngờ chết nên tôi cảm thấy chuyện này có liên quan tới nhau.
Khi tôi còn đang khiếp sợ thì chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại khiến tôi giật mình, khi tôi bấm nghe thì cô Tả ở bên cạnh nói: “Đúng là trẻ nhỏ, nghe có người chết đã thành cái dạng này. Chờ sau này cô thấy nhiều người chết thì sẽ không hoảng sợ như vậy nữa.”
Tôi chỉ nhìn cô ấy một cái, nhìn tên hiển thị trên điện thoại, tôi vội vàng chạy ra khỏi cửa tiệm.
Tôi đứng dưới bóng cây tử kinh hoa, điện thoại là Tổ Hàng gọi tới. Anh ấy nói ở trong điện thoại: “Khả Nhân, có phải công ty em có một người tên là Tiểu Vi?”
“Vâng. Đúng rồi.” Nghe thấy anh ấy nhắc tới cái tên Tiểu Vi là tôi có thể khẳng định. Tiểu Vi đã xảy ra chuyện, hơn nữa là bị rút hồn. Dù không phải thì cũng được nghi là vậy, không thì Tổ Hàng sẽ không gọi điện thoại tới để hỏi tôi.
“Ừ, không có gì đâu, em làm việc tiếp đi.” Anh ấy nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi còn giữ điện thoại một hồi lâu mới thả xuống, đây không phải đã đủ để chứng minh cái chết của Tiểu Vi có liên quan tới tôi sao?
“Sao thế?” Đàm Thiến đi tới, “Mặt cậu trắng bệch rồi.”
“Không có gì. Tiểu Vi ở đâu nhỉ?”
Cô Tả nói: “Ở ngay cái ngõ nhỏ đầu tiên của con đường phía trước, đầu ngõ có quán bán trà với trứng luộc kia kìa. Nhà đó là giám đốc thuê cho cô ta. Nói bọn họ không có gì thì…”
Cô ấy không nói cho hết lời, rất rõ ràng là sợ gây chuyện nên không nói tiếp.
Nếu gần như vậy, hơn nữa Tổ Hàng vừa mới gọi điện thoại, như vậy hẳn Tổ Hàng còn ở bên đó. Lại không được, không phải anh Đàm cũng ở bên đó sao? Tôi nói: “Tôi qua đó xem một chút. Lát nữa sẽ về.”
Nói xong tôi chạy ngay ra khỏi công ty. Với chuyện ngày hôm nay, hẳn giám đốc và anh Đàm cũng không còn tâm trí nào, tôi lại xong việc mới đi ra ngoài, hẳn sẽ không bị phê bình là bỏ bê công việc.
Tôi không gọi xe, bởi quán bán trứng luộc kia tôi có nhớ. Cách công ty chúng tôi rất gần, đi chỉ mấy chừng sáu bảy phút.
Vì quá nôn nóng, tôi mặc đồng phục đi ra mà không lấy áo khoác. Nhưng dù đi chậm thì cũng không khiến tôi thấy lạnh.