Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 215-2




Trong phong thủy, xem không tốt cũng có thể hại chết người, cho nên tôi không dám nói ngay mà gọi điện thoại cho chị Kim Tử. Nhân lúc Chu Gia Vĩ vẫn còn bị bà chủ trêu chọc, tôi nhỏ giọng nói cho chị Kim Tử về biển quảng cáo.

Chị Kim Tử nói: “Là đối diện thẳng với cửa sổ lầu hai phải không? Em bảo cô ta đặt một chậu cây ở cửa sổ, cây phải có lá tròn, tươi tốt to lớn một chút. Đừng mua cây con về rồi trồng, chờ cây lớn thì không chừng nhà bọn họ cũng không còn tiền. Đây gọi là ‘Thái đao sát*’. Hàng rào và tường vây quanh là bị bổ ra, còn biển quảng cáo kia chính là đao, sẽ khiến công trạng của người giảm xuống, miệng lưỡi thị phi không ngừng.” (Thái đao sát, dịch thẳng ra thì là dao phay sát. Đại loại biển quảng cáo như con dao bổ vào tòa nhà)

“Vâng. Vậy chị Kim Tử, nhóm Tổ Hàng đi đâu thế?”

“Bọn họ đi xem một âm địa mà thôi. Nghe nói là ở tiểu khu gần chỗ chị có đứa trẻ nhặt được búp bê có quấn chỉ đỏ. Mấy năm trước bọn chị cũng thấy, dùng để trói chặt tiểu quỷ. Em bình an là được rồi.”

Tôi đáp lời, cúp điện thoại. Nghĩ nhóm Tổ Hàng hiện tại hẳn ở âm địa, điện thoại sẽ không gọi được. Cảm giác không liên hệ được này thật sự khiến người cảm thấy bất an.

Bà chủ đã đi tới, cũng đứng bên cạnh cửa sổ giống tôi, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng ở nơi này sao?”

“Vâng, cái biển quảng cáo kia độ cao tương đương với lầu hai. Lầu hai nhà chị cũng có cửa sổ ở chỗ này phải không? Ở cửa sổ đặt một cây xanh, cây phải có lá tròn, xum xuê một chút. Chỉ có hai vấn đề này. Bà chủ, nhà em có chút việc, em xin phép về trước.”

“A, đúng rồi, hình như biển quảng cáo kia mới làm khoảng hai tháng trước.”

“Vâng, loại sát này sẽ khiến công trạng giảm xuống, miệng lưỡi thị phi không ngừng.”

“Đúng, đúng, hai tháng nay có người xì xầm về tôi và Kiệt Tư. Tôi với cậu ấy thì có thể có gì được?”

“Bà chủ, nhà em thật sự có việc… Chị xem…” Giọng tôi càng ngày càng nhỏ, tôi không muốn mất việc nhưng hiện tại tôi thật sự không ở lại đây được nữa. Lòng tôi rất loạn, muốn biết Tổ Hàng sẽ thế nào, anh ấy đang ở đâu? Dù tôi không thể đi tìm anh ấy, dù bọn họ không nói cho tôi biết đó là nơi nào thì tôi cũng muốn ở nhà chờ anh ấy, để anh ấy vừa về là có thể nhìn thấy tôi.

Có lẽ bà chủ cũng nhận ra vẻ sốt ruột của tôi, bèn xua tay: “Được rồi, được rồi. Chị cũng không trông cậy vào việc xem phong thủy của em. Để Gia Vĩ đưa em về đi.”

Chỉ cần có thể về là được, tôi cũng không để ý tới chuyện bà chủ nói để Gia Vĩ đưa tôi về. Lên xe của Gia Vĩ, anh ta cười nói: “Bạn trai em gọi điện thoại tới giục về à?”

Tôi lắc đầu không nói gì, chỉ báo tên tiểu khu nơi chúng tôi đang ở. Anh ta sửng sốt một chút, sau đó mới miễn cưỡng cười cười: “Em ở chung với bạn trai?”

“Phải.”

“À, mẹ anh cứ một hai muốn ở lại quê. Anh thấy nhà ở quê cũng đã rất lâu rồi. Kỳ thật anh thấy cầu thang ở đó rất nguy hiểm, thấy người gia đi sẽ dễ bị ngã. Nhưng bà cứ nhất quyết muốn ở chỗ đó. Còn có, nhà ở quê của anh, anh cảm thấy phong thủy không được tốt. Chừng nào em có thời gian đi xem giúp anh một chút.”

Anh ta còn nói rất nhiều, đều là kể về mẹ của anh ta. Tôi không chú ý nghe, lòng tôi chỉ cảm thấy lo lắng cho Tổ Hàng. Không biết hiện tại bọn họ đã về nhà chưa hay là lại như lần trước, nửa đêm mới về tới nhà?

Khi đang nghĩ tới điều này, xe đột nhiên lệch đi một chút, Chu Gia Vĩ liền đạp phanh gấp khiến người tôi lao về phía trước. Tôi nhanh chóng chống đỡ, ổn định lại cơ thể: “Sao thế?”

“Hình như va phải gì đó!” Chu Gia Vĩ xuống xe, tôi cũng nhanh chóng xuống xe theo. Nhưng không có dấu vết va chạm gì. Không có máu, cũng không có người gần đó. Chu Gia Vĩ ngồi xổm người xuống, quỳ rạp trên mặt đất, moi gì đó ở trong gầm xe ra.

Tôi hỏi: “Va phải gì thế? Mèo à?” Gầm xe thấp như vậy, lại không có chút dấu vết gì, ngay cả va phải mèo cũng cảm giác không đúng.

Chu Gia Vĩ lôi một thứ từ gầm xe ra, không phải là mèo hay chó, mà là một búp bê vải.

Búp bể này là một búp bê barbie. Trên người búp bê có quấn chỉ đỏ như trói nó lại. Vừa rồi bị xe cán qua, một đùi của búp bê đã bị đứt ra. Bởi vì còn vướng chỉ đỏ, đùi không bị rơi xuống. Khi Chu Gia Vĩ cầm vào sợi chỉ kia nhắc búp bê lên, tôi thấy búp bê cử động trong đám chỉ đỏ.

Tôi kinh sợ!

Đây chính là búp bê bị buộc bởi chỉ đỏ mà chị Kim Tử nói đi. Tổ Hàng cùng Linh Tử đang đi tìm một cái, vì sao tôi lại thấy một cái ở chỗ này? Vì sao lại trùng hợp là tôi? Vì sao lại trùng hợp là búp bê vải này? Vì sao lại là tôi gặp được? Vì sao bọn chúng biết tôi ở đây? Sao lại đặt búp bê ở chỗ này?

Khi thấy búp bê trên tay Chu Gia Vĩ lay động, tôi đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh. Đó chính là Mai Nhi Sát ở Ngũ Hành Trận kia. Lúc đó tôi nhìn từ cửa sổ, thấy một em bé bị buộc treo lên như vậy. Khi đó ở trên mặt đất còn có bảy chiếc đèn.

Mà em bé kia chính là Sầm Mai. Bây giờ bup bê lại lần nữa xuất hiện. Dù là ban ngày ban mặt, kể cả búp bê đang nằm trong tay Chu Gia Vĩ thì tôi vẫn toát mồ hôi lạnh.

“Vứt nó đi!” Tôi kêu lên, giọng đã biến đổi.

“Chỉ là một búp bê cho trẻ con chơi thôi, có gì mà em phải sợ thế?” Nói vậy nhưng anh ta vẫn tiện tay vứt đi. “Lên xe đi. Về sớm còn có thời gian cho em đi chợ mua đồ ăn. Có điều anh thấy người bạn trai kia của em thật chẳng ra gì đâu, em suy nghĩ về anh một chút đi.”