Nhưng chẳng lẽ Tổ Hàng khi đứng trước cửa không có cảm giác gì? Tôi nhìn Tổ Hàng trên sô pha, còn có cả bạn trai của Y Y ở bên cạnh đang nhăn mi, nói: “Thật sự không đưa tới bệnh viện sao? Nếu cậu ta có chuyện gì thì cũng không liên quan tới nhà tôi đâu.”
Tôi không biết phán đoán của tôi có đúng không, nhưng đặt một khôi thi thể trước mặt Bồ Tát thì thật sự không tốt. Ở trong nhà như này cũng không có khả năng Tổ Hàng sẽ hồi tỉnh được. “Có thể giúp mình đưa anh ấy ra ngoài không? Đặt dưới bóng mát dưới nhà là được.”
“Thế sao được?” Bạn trai Hoàng Y Y nói, “Người ta còn không nói nhà tôi sao?”
Một đôi vợ chồng trung niên từ trong nhà đi ra, hẳn là ba mẹ chồng tương lai của Hoàng Y Y. Bọn họ cũng nói không thể làm như vậy được, làm vậy là không phải lẽ. Nhưng không làm như vậy thì sao có thể khiến Khúc Thiên tỉnh lại được?
Tôi ngồi xổm xuống cạnh xô pha, lắc lắc cánh tay của Khúc Thiên, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Xem ra Tổ Hàng không ở đây. Vậy thì Tổ Hàng đang ở đâu? Tôi nên làm thế nào mới có thể đưa Khúc Thiên đi? Chẳng lẽ thật sự phải gọi cấp cứu?
Ngay lúc trong đầu óc tôi đang hỗn loạn thì một âm thanh xuất hiện trong đầu tôi: “Khả Nhân, có nghe được anh nói không?”
Tôi theo bản năng bật nói: “Anh ở đâu?”
Y Y vội vàng nói: “Khả Nhân, Khúc Thiên đang ở đây mà. Hay là chúng ta cứ đưa anh ấy tới bệnh viện?”
Lúc này trong nhà truyền đến tiếng của một người già đang cố gắng nói: “Có chuyện gì thế? Bà già này bị mù thì cứ kệ, các ngươi không cần vất vả như vậy.”
Trong đầu tôi lại lần nữa xuất hiện tiếng của Tổ Hàng, tiếng của anh ấy không chui qua lỗ tai mà trực tiếp xuất hiện ở trong đầu. Anh ấy nói: “Khả Nhân, em hãy làm như anh nói, không cần phải nói gì cả. Em đi xem cửa sổ của phòng bà cụ, có phải bên cửa sổ có một chiếc đèn không.”
Tôi mở miệng, đang định nói chuyện với anh ấy thì đột nhiên nhớ ra, tôi không thể nói chuyện. Tôi đứng dậy, hỏi: “Phòng của bà nội ở đâu?”
Bạn trai Y Y nhanh chóng nói: “Là phòng này.” Anh ta đưa tôi đi tới một phòng.
Phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường. Trên giường là bà cụ mù đang ngồi. Gương mặt bà cụ khắc khổ, vẫn luôn lẩm bẩm: “Ta tuổi này rồi, nhìn không được thì thôi.”
Ngoài cửa phòng, mẹ chồng tương lai của Y Y tức giận nói: “Không nhìn được thì ai chăm cho bà được?!”
Bà cụ thở dài, không nói gì nữa. Tôi nói với bà cụ: “Bà à, có lẽ có thể tìm được nguyên nhân.” Tôi nhìn về phía cửa sổ phòng. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ chỉ có nhà lầu, không có núi nhòn hay tòa tháp nào cả. Tôi lại tìm kiếm đèn mà Tổ Hàng nói, cũng không thấy chiếc đèn nào. Bên cửa sổ chỉ có một ổ điện. Tôi thầm nói ở trong lòng: “Không có đèn.”
“Hỏi chút xem, có đèn rất nhỏ hoặc đồ vật nào thuộc tính hỏa.” Tiếng Tổ Hàng lần nữa lại vang lên trong đầu tôi.
Tôi hỏi bạn trai Y Y đang đứng phía sau tôi: “Cửa sổ này có đèn nhỏ gì đó không?”
Anh ta lập tức đi tới, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc đèn nhỏ màu vàng: “Buổi tối bà sẽ bật chiếc đèn ngủ này lên.”
Tôi nhìn chiếc đèn nho nhỏ kia, rất bình thường, là một chiếc đèn nhỏ có ánh sáng màu vàng. Chỉ cần cắm vào ổ điện là có thể sáng.
Sao Tổ Hàng lại biết được? Chẳng lẽ hiện tại anh ấy đang ở trong nhà này? Cũng không đúng, trong nhà này cúng Bồ Tát, chẳng lẽ anh ấy không bị ảnh hưởng sao?
Trong đầu tôi lại lần nữa có tiếng của Tổ Hàng: “Khả Nhân, em nói với bọn họ, bảo bọn họ tắt chiếc đèn nghệ thuật ở hướng Tây Nam đi.”
“Tây Nam?” Tôi thầm nói. Hôm nay tôi đi làm, đồng phục còn chưa kịp thay đã chạy tới đây chứ đừng nói là kịp đem theo la bàn. Cho nên trong lúc nhất thời bảo tôi xác định hướng Tây Nam, tôi thật sự không biết hướng nào là Tây Nam. Do dự một chút, tôi nhìn về phía Y Y, cô ấy cũng đã đi tới phía sau tôi. Tôi kéo cô ấy ra một chỗ, nói nhỏ: “Điện thoại của cậu có la bàn không?”
Y Y vội vàng lấy điện thoại ra, đồng thời hỏi: “Thật sự Khúc Thiên không sao chứ?”
“Không sao, nhờ các cậu giúp mình đưa tới chỗ thoáng mát thì các cậu lại không chịu giúp.”
“Hay là gọi cấp cứu đi. Đã lâu như vậy rồi mà cậu ấy còn chưa tỉnh lại.”
Tôi nhận lấy điện thoại của cô ấy, không tiếp tục nói chuyện này. Hiện tại Tổ Hàng có thể dùng cách “truyền âm ngàn dặm” để nói chuyện với tôi, xem ra hiện tại anh ấy không sao cả. Chỉ cần thân thể Khúc Thiên không bị thương tổn là được.
Cầm điện thoại, tôi đứng ở vị trí trung tâm nhà, hiện tại tôi chỉ có thể áng chừng. Tìm được hướng Tây Nam, nơi đó sẽ có đèn, lại còn là một loại đèn nghệ thuật. Đàu tiên tôi nghĩ đến là đèn treo trần nhà. Nhưng nhà bọn họ không treo đèn. Đó là phòng khách, chỉ có đèn tuýp.
Như vậy chỉ còn lại hai ngọn đèn hoa sen chỗ Bồ Tát. Không phải là đèn hoa sen chứ? Đây là đèn để lễ Bồ Tát, bảo bọn họ tắt đi thật sự sẽ không ổn, Bồ Tát có thể trách tội hay không?
Tôi còn đang lo lắng thì lại nghe được tiếng trong đầu: “Khả Nhân, ở đó có đèn không?”
Tôi tự nói trong đầu để trả lời anh ấy: “Có, đèn hoa sen lễ Bồ Tát.”
“Hãy giải thích cho bọn họ, đây là Tiếp sát. Trong phòng có đèn nhỏ đăt ở cửa sổ, tiếp sát với đèn hoa sen bên này, sẽ ảnh hưởng tới mắt của bà cụ. Tắt đèn hoa sen bên này mấy hôm thì bà cụ sẽ có thể nhìn thấy được.”
“Nhưng tắt đèn lễ Bồ Tát thì có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Sẽ không, anh xem Trị Phù rồi.” Tôi hơi sủng sốt một chút, mới nhớ ra danh từ này, hình như trong kỳ môn độn giáp. Tổ Hàng đã dùng thuật số phong thủy để xem cho ngôi nhà này? Chẳng trách anh ấy có thể nói ra nơi nào có đèn.