Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 220-2




Y Y nhìn thấy Tổ Hàng nằm trên mặt đất, còn tôi nằm đè lên anh ấy, tay anh ấy vòng qua cổ tôi. Tư thế này rất ấm áp, nhưng địa điểm thì tuyệt đối không hợp.

Tôi đẩy đẩy anh ấy ra rồi ngồi dậy, ngồi trên mặt đất, lúc này cũng không còn rảnh để ý có sạch hay không. Đưa tay đỡ anh ấy dậy, tôi cảm giác được anh ấy không bình thường.

“Tổ Hàng, anh… có phải đang bị thương?” Thân thể anh ấy dường như không còn sức, tôi dìu anh ấy ngồi dậy, cảm thấy người anh ấy mềm nhũn. Tôi nhanh chóng dùng người mình đỡ anh ấy.

“Bị Bồ Tán chấn một chút, bị chấn ra khỏi thân thể Khúc Thiên. Hiện tại khí tức vẫn còn yếu, một lát sẽ ổn.” Anh ấy nói.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, có thể ổn là được. Tôi nói ra nghi hoặc của tôi: “Khi đến trước cửa nhà, anh không có cảm giác gì sao? Không phải Bồ Tát kia rất lợi hại sao? Lẽ ra ở cách vài mét là đã có thể cảm giác được rồi.”

“Không cảm thấy gì, ngôi nhà đó hẳn đã bị người hạ kết giới. Không phải Hoàng Y Y mở cửa, kết giới đột nhiên bị phá vỡ thì anh đã không đến mức một chút cũng không chuẩn bị thì đã bị chấn ra.”

Tôi nhìn bộ dáng không còn chút sức lực của Tổ Hàng lúc này, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đứng dậy không? Chúng ta về nhà hay ở chỗ này nghỉ ngơi một chút?”

Anh ấy duỗi tay về phía tôi, tôi đứng lên, cũng vươn tay nắm lấy tay anh ấy, từ từ kéo anh ấy đứng dậy.

Tổ Hàng vừa đứng lên thì lảo đảo không vững ngả sang một bên khiến tôi bị kẹp giữa tường và anh ấy.

Tôi vừa muốn nói chuyện thì điện thoại vang lên. Vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn số cửa hàng trên điện thoại mới nhớ ra hôm nay tôi đi mà chưa nói với bọn họ tiếng nào.

Tôi vội vàng nghe: “A lô, anh Đàm.”

“Vương Khả Nhân? A lô! A lô! Nói gì đi!”

“Anh Đàm, em đây. Tôi biết hôm nay chưa nói gì đã đi là em không đúng, em thật sự có chuyện. Cửa hàng có việc gì sao? Chỉ chừng nửa giờ nữa là em sẽ về.”

“A lô! A lô! Sao lại không nói gì? Hừ, định cố tình giả vờ không liên lạc được sao?”

Sau đó tôi nghe được tiếng của Đàm Thiến từ trong điện thoại: “Có lẽ tín hiệu bên cô ấy không tốt.” Sau đó là tiếng tút tút báo cuộc thoại bị cắt đứt.

Tôi nghi hoặc nhìn điện thoại, tín hiệu vẫn rất mạnh. Sao bên kia lại không nghe được tôi nói? Điện thoại bị hỏng sao? Sẽ không đâu, vừa rồi tôi vẫn còn gọi cho Hoàng Y Y mà.

Tôi đột nhiên nghĩ tới Tổ Hàng. Anh ấy vẫn đang khẽ tựa vào tôi, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm, nhìn qua tình hình thật sự không tốt. Là bởi vì anh ấy ở bên cạnh mới khiến tín hiệu điện thoại bị ảnh hưởng? Trước kia đâu có như vậy. Trước kia tôi vẫn gọi điện thoại cho anh ấy mà không có vấn đề gì.

“Tổ Hàng?” Tôi vội vàng cất điện thoại, đỡ anh ấy. “Tổ Hàng, anh có khỏe không? Tổ Hàng?”

Anh ấy không nói gì, lực đè lên tôi càng lúc càng nặng. Không phải anh ấy tì vào để dứng dậy mà là thân thể Khúc Thiên đang ép vào.

Chẳng lẽ bị Bồ Tát chấn đến mức bị thương rồi? Tổ Hàng có mạnh thì cũng chỉ là quỷ. Còn Bồ Tát kia, lại còn đã khai quang, được cúng bái ở đó, chắc chắn có tính sát thương với anh ấy.

Tổ Hàng bị thương! Tôi luống cuống cùng kinh ngạc. Tổ Hàng bị thương, tôi nên làm gì bây giờ? Đúng rồi, máu tôi có thể giúp anh ấy khỏe lại. Tôi là người anh ấy yêu, uống máu của tôi sẽ giúp anh ấy gia tăng oán khí, đến lúc đó sẽ tốt lên.

Tôi đẩy đẩy anh ấy: “Tổ Hàng, Tổ Hàng, cắn em đi này. Tuy rằng anh không phải là quỷ hút máu, nhưng anh cắn em một chút, hút ít máu của em cũng có thể tốt hơn. Tổ Hàng?” Nhưng thân thể anh ấy đã lần nữa mềm nhũn. Hiện tại anh ấy đã không khống chế được thân thể Khúc Thiên, toàn bộ trọng lượng của Khúc Thiên đè lên người tôi, tôi không chịu nổi mà từ từ ngồi xuống.

Ngồi xuống đất, điều chỉnh thân thể Khúc Thiên, để đầu anh ấy gối lên đùi tôi.

Làm xong những chuyện này đã khiến tôi mệt đến mức giơ tay cũng khó khăn. Trước kia khi tôi tiếp xúc thân mật với Tổ Hàng, trọng lượng của anh ấy đều tương đối nhẹ. Còn hiện tại một mình xê dịch thân thể của Khúc Thiên thật sự là rất khó khăn.

Tôi thở dốc, nhìn khắp mình xem có thứ gì có thể dùng được không.

Hôm nay tôi vốn đang trong giờ làm mà cứ vậy chạy đi, trên người ngoài đồng phục chỉ có chút tiền, chìa khóa, cùng điện thoại. Nếu tôi mang theo ví thì trong ví của tôi còn có thể có dao. Hiện tại tôi phải làm thế nào mới có máu cho Tổ Hàng ăn.

Thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn.

Tôi thử đưa ngón tay vào miệng, dùng hàm răng cắn một chút. Tôi đã cắn rất mạnh, rất đau. Nhưng khi chịu đau rút tay ra thì trên ngón tay chỉ có dấu răng tôi. Tôi kêu lên: “Sao lại như vậy?”

Tôi không biết trên TV những cảnh cắn ngón tay là thế nào, dù sao tôi cắn không đứt, đành phải lần nữa tìm xem có đồ vật nào xung quanh mình có thể dùng được không. Kiềm móng tay nho nhỏ trên chùm chìa khóa kia hẳn là có thể.

Mở kiềm móng tay, đặt trên ngón tay. Tôi quay mặt đi, không nhiều do dự mà bấm thật mạnh.

Đau, thật sự rất đau. Tôi hít vào một hơi, buông lỏng tay ra, trên ngón tay lộ ra vết thương, máu đang nhỏ xuống.

“Tổ Hàng, ăn đi. Đau quá, anh nhất định phải khỏe lại.” Tôi vừa nói vừa đem ngón tay kia đặt lên môi Khúc Thiên. Hiện tại hẳn Tổ Hàng vẫn ở trong thân thể cậu ấy. Hiện tại để cậu ấy uống ít máu của thôi thì hẳn cũng có ích cho Tổ Hàng.