Ở nơi là Sầm Gia thôn cũ, một người đàn ông đang than khóc gọi Sầm Mai trước một ngôi mộ đã cũ, loại bi ai này cũng không phải có thể giả vờ. Ở trong lòng tôi đã sớm đoán được Sầm Tổ Trạch yêu Sầm Mai, vẫn luôn yêu, dù chênh lệch giữa bọn họ là hơn mười tuổi. Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn nhớ tới Sầm Mai, hẳn tình yêu này đã hòa vào sinh mệnh của hắn.
“Đúng vậy, chính bởi vì hắn để ý cho nên mới không muốn để Sầm Mai ở lại thế gian này. Ở lại thế gian này, đối với Sầm Mai mà nói, mỗi một phút giây đồng hồ đều là thống khổ.
Nghe những lời này của Tổ Hàng, tôi có chút kinh ngạc. Mỗi một phút giây đồng hồ đều là thống khổ? Như vậy với Tổ Hàng thì sao? Cảnh ngộ của anh ấy với Sầm Mai không khác nhiều lắm. Thế giới này đối với anh ấy mà nói cũng là mỗi phút đồng hồ đều là thống khổ sao?
“Tổ Hàng!” Tôi khẽ gọi.
Có lẽ Tổ Hàng cũng nhận ra những lời mình vừa nói có chỗ không ổn, đưa một tay tới xoa đầu tôi: “Không sao đâu.”
Khi chúng tôi về nhà, Sầm Hằng đã ngồi ở cửa nhà chúng tôi. Thấy chúng tôi về, anh ta từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Ông bà à, sao cháu không gọi điện thoại cho ông bà được.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Cứ gọi bậy bạ thế tôi sẽ không cho anh ở đây nữa.”
“Này, đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Tôi mới xuất viện chưa được mấy ngày, phải thông cảm cho tôi một chút.” Sầm Hằng kêu to.
Vào cửa, hai ngày nay phòng đã được chuẩn bị xong, vợ của anh ta rất tinh tế đã tự mình sang chuẩn bị. Chỉ là không biết đó có thành vợ anh ta được không mà thôi.
Cứ như vậy, Sầm Hằng chính thức tới nhà chúng tôi ở.
Hôm sau, đi làm. Công việc của tôi vẫn là giặt lễ phục như cũ, cách giao thừa cũng chỉ còn hai ngày, tôi thậm chí còn chưa mua được đồ cho năm mới. Hôm nay cũng là ngày đi làm cuối cùng của năm, ngày mai sẽ được nghỉ.
Mọi người đều rất tích cực làm việc. Rốt cuộc chiều nay sẽ có thể được nhận tiền thưởng cuối năm. Tuy rằng tôi đã xác định sẽ bị trừ thưởng chuyên cần nhưng cũng vẫn là có tiền tiêu tết.
6 giờ chiều, cầm bao lì xì, cùng chúc tết mọi người, mới ra khỏi cửa hàng thì tôi thấy xe của chị Kim Tử đỗ ở bên kia. Tôi nghi hoặc, gọi điện thoại cho chị Kim Tử xác nhận một chút thì nghe chị ấy nói trong điện thoại: “Chị tới tìm em, vừa mới định gọi cho em thì em đã gọi tới. Lên xe di, chị mời em ăn cơm.”
Tôi do dự một chút rồi vẫn đi qua. Hẳn Tổ Hàng đang ở gần đây. Gọi điện thoại cho Tổ Hàng, anh ấy nói anh ấy cũng thấy xe chị Kim Tử. Còn chuyện chị Kim Tử mời cơm, anh ấy không phản đối nên đã lái xe tới.
Lên xe, chị Kim Tử cười nói: “Chuẩn bị tết, em đã mua sắm tết chưa?”
“Chưa, em vẫn còn đi làm mà.”
“Mai chị với em đi mua.” Chị ấy khởi động xe, cũng nghi hoặc nhìn chiếc xe đang chậm rãi dừng lại sau xe chị ấy.
Tôi vội vàng giải thích: “Là Tổ Hàng.”
“A, vậy cùng đi ăn đi.” Xe tiến về phía trước. Chỉ là ở thời điểm này đúng vào giờ cao điểm, xe chúng tôi đi vào trung tâm dường như chỉ nhích được từng chút.
Chị Kim Tử dừng xe ở trước một đèn đỏ, nhìn xe Tổ Hàng theo sát phía sau, nói nhỏ: “Nếu lát nữa Tổ Hàng cùng ăn với chúng ta, vậy chuyện này chị nói với em trước.”
Ý tứ của chị Kim Tử là không muốn cho Tổ Hàng biết? Tôi nghi hoặc.
Chị ấy lấy một gói nhỏ bằng giấy vàng trong túi đưa cho tôi. Tôi nghi hoặc hỏi: “Là gì thế?” Vừa hỏi tôi vừa định mở tờ giấy được gấp lại kia ra.
Còn chưa kịp mở, chị Kim Tử đã nhanh chóng lên tiếng: “Đừng mở, mở ra là chị không có cái thứ hai cho em đâu. Cái này để cho em, trước khi tập thể dục trên giường thì mở cái này ra, đặt xuống dưới ga trải giường. Sau đó ân ái phía trên. Nếu may mắn thì một lần là có thể có con.”
Tôi kinh sợ. Tới tận bây giờ tôi vẫn cho rằng chị Kim Tử nói sẽ tìm cách khiến tôi có thể mang thai chỉ là đùa vui. Không ngờ chị ấy thật sự có cách.
Thấy bộ dáng kinh ngạc không thốt nên lời của tôi, chị Kim Tử cười: “Sinh quỷ tử không có gì là lạ. Hãy xem chuyện cổ tích của Trung Quốc cổ đại. Sinh con cho quỷ có rất nhiều ví dụ thực tế. Gì mà ngủ một đêm ở mộ, mơ thấy ân ái, sau đó về nhà phát hiện mang thai. Hoặc gì mà thấy quỷ xinh đẹp ở ngoại ô, ân ái, một năm sau có trẻ con bị đưa tới nhà. Loại chuyện này có rất nhiều. Có chuyện cổ tích hẳn là có căn cứ. Cứ theo đó để tìm cách.”
“Thật sự… có thể sao?” Tôi biết ở xã hội này muốn nuôi một đứa trẻ thật không dễ dàng gì nhưng tôi vẫn hy vọng tôi và Tổ Hàng có một đứa con.
“Thử xem đi. Nhiều chuyện cổ tích như vậy cũng không có khả năng chỉ là tin đồn vô căn cứ.” Kim Tử nói.
Tôi gật đầu, cất gói nhỏ kia vào bao. Âm thầm thở ra một hơi, tuy rằng tôi biết mong muốn có đứa con với Tổ Hàng của tôi thật không bình thường, nhưng thật sự tôi muốn có con với anh ấy.