Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 225




Một bàn đầy đồ ăn ngon. Bốn người ngồi quây quần, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Nghĩ tới trước kia hai bên còn có xung đột lớn như vậy, hiện nay đơn giản vì sự tồn tại của Khúc Thiên mà chúng tôi lại quây quần bên nhau.

Tổ Hàng rót rượu cho ba mẹ Khúc Thiên. Hành động này khiến bọn họ giật mình. Trong mắt bọn họ, Tổ Hàng là người không thích nói chuyện, là người rất lạnh lùng.

Tổ Hàng cũng rót rượu cho tôi, sau đó tự mình nâng chén rượu lên, nói với ba mẹ Khúc Thiên: “Cảm ơn hai người đã nguyện ý cho tôi trở thành Khúc Thiên, để tôi có thể ở lại nơi này.”

Ba Khúc Thiên không nói gì, chỉ chạm ly với anh ấy rồi uống một ngụm hết chén rượu, mắt đã hồng hồng. Một người đàn ông không còn con trai duy nhất có thể không bi thiết sao?

Mẹ Khúc Thiên cũng uống một ngụm, sau đó nói: “Đừng nói nữa, cứ để ta coi con là Khúc Thiên của ta. Sau này đừng nhắc đến, cứ để ta tự dối mình, như vậy sẽ dễ chịu hơn.”

“Hôm nay cũng cần phải nói cho hai người một chút để hai người có sự chuẩn bị. Sang năm tới, chuyện tôi cần đối mặt có khả năng sẽ rất phức tạp. Tôi sẽ cố gắng hết sức không để cho hai người bị liên lụy tới. Nếu tôi phải rời đi, thân thể Khúc Thiên sẽ có người đưa về giúp tôi.” Tổ Hàng nói.

Tôi chậm rãi thở dài. Kỳ thật những điều này tôi đều biết, có điều tôi giống như mẹ Khúc Thiên vậy, tình nguyện là rùa rụt đầu cũng không muốn đối mặt chuyện này.

Có lẽ phụ nữ đều giống nhau.

Mẹ Khúc Thiên cười nói: “Được rồi, chúng ta đều biết. Thấy Khúc Thiên của ta hiện tại còn ở nhà là ta đã vui vẻ rồi. Ăn cơm đi, ăn cơm đi. Khả Nhân cũng ăn đi.”

Không khí rốt cuộc đã về trạng thái bình thường. Sau khi ăn xong, ba Khúc Thiên mới nói: “Lương Canh tới huyện XX, hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”

“Không cần phải xen vào hắn, hắn biết tự mình nên làm gì.”

Mẹ Khúc Thiên nói: “Không biết là làm sao, từ khi Lương Canh đi huyện XX thì nhà chúng tôi cũng không yên ổn. Là mọi chuyện đều không thuận lời. Dì bảo mẫu muốn nghỉ việc, đồ đạc trong nhà thì hết cái này tới cái khác bị hỏng. Bình thường tôi không mấy khi làm việc nhà, dì nghỉ việc, không biết tôi đã làm vỡ bao nhiêu cái bát rồi. Ngay cả gương trong nhà vệ sinh cũng bị tuột đinh rơi xuống, cũng may là không bị dẫm phải.”

“Liệu có phải phong thủy của nhà có vấn đề?” Tôi hỏi.

Tổ Hàng nói: “Cũng không nhất định do thế. Có đôi khi nguyên nhân chỉ là số mệnh của một người sẽ có một quãng thời gian gặp vận rút, cũng có khả năng đã chọc phải gì đó.”

Khi Tổ Hàng đang nói, khăn trải bàn trên mặt bàn đột nhiên khẽ dịch chuyển khiến bát đũa trên mặt bàn kêu vang. Cũng may nhà bọn họ không cùng ly đế cao mà dùng cốc uống rượu, không thì khăn trải bàn bị kéo lê như vậy chắc chắn khiến ly đế dài bị đổ.

Nguyên nhân gây ra chuyện như vậy là do con méo trắng nhỏ nhảy lên kéo khăn trải bàn ở một góc. Nó còn không biết mình gặp rắc rối, vẫn đu lên khăn trải bàn, dùng móng vuốt tóm lấy, đu đưa.

Tôi cười: “Con mèo nhỏ này thật đáng yêu.”

Mẹ Khúc Thiên tóm lấy mèo nhỏ đặt xuống dưới: “Tôi cũng rất thích, có điều hơi nghịch quá, vẫn còn nhỏ.”

Tổ Hàng nhíu mi lại, hỏi: “Bà sinh tháng mấy?”

Mẹ Khúc Thiên hơi sửng sốt, rồi nói: “Tháng 2, dương lịch.”

“Thường tháng 2 dương lịch đều là tháng Dần, Dần Mộc, mèo trong bát tự chính là Dần Mộc.”

“Có phải là nó sẽ vượng cho tôi?”

“Nó sẽ mang vận rủi đến cho bà. Người sinh vào ngày Mậu Thổ nuôi mèo sẽ tốt nhất. Hoặc là Giáp Mộc, mèo sẽ vượng bọn họ. Mèo là Mộc, cũng là Hỏa, kỳ thật mèo là thuộc tính hỏa. Chó là thuộc tính Mậu Thổ, nhà có tiền trải da hổ cũng là vì vậy.”

Mẹ Khúc thiên nghi hoặc: “Có thật không nhỉ? Tôi thấy mèo nhỏ nhà tôi rất ngoan, rất đáng yêu mà.”

Tổ Hàng không nói gì, chỉ cười cười.

Tết âm lịch chỗ chúng tôi cũng không vào kỳ rét lạnh, hơn nữa mùa đông năm nay lại ấm hơn mọi năm, ba mươi tết vẫn còn hơn mười độ. Ăn cơm xong, chúng tôi chuẩn bị về nhà. Vừa mới ra cửa, tôi liền nhận ra tòa nhà cách đó không xa vẫn còn sáng đèn.

Tôi lại hỏi: “Không phải cả nhà Lương Canh đều đã dọn đi rồi sao? Sao nhà bọn họ vẫn có người ở.”

Ba mẹ Khúc Thiên tiễn bọn tôi ra cửa, mẹ Khúc Thiên nhìn về ngôi nhà kia, nói: “Lạ nhỉ, chẳng lẽ bọn họ về ăn tết? Nhà bên đó bọn họ không bán, còn tính mấy năm nữa sẽ quay lại ở mà.”

Tổ Hàng cũng nhìn về phía tòa nhà đó, sau đó nói: “Tôi qua xem sao.” Anh ấy đi về phía bên kia, tôi cũng nhanh chóng chạy theo, bám vào áo anh ấy.

Anh ấy quay đầu nhìn tôi, không phản đối. Tới gần ngôi nhà kia, chúng tôi đứng từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào. Có rèm chắn nên không thấy rõ lắm bên trong, có người bật đèn tức là có người quay về. Tổ Hàng đi tới gõ cửa.

Tôi hơi kinh ngạc một chút, định ngăn anh ấy lại. Nhưng rồi mới nghĩ ra, hiện tại đã không giống như trước. Trước kia chúng tôi và Lương Canh là đối thủ một mất một còn. Với sự ảnh hưởng của chị Kim Tử, giống như là nước với lửa vậy. Nhưng hiện tại Lương Canh và Tổ Hàng đã không còn như vậy nữa. Nếu không phải do Tổ Hàng, Lương Canh đã bị nhóm Kim Tử lật đổ. Mà hiện tại có thể nói Lương Canh làm việc vì Tổ Hàng. Ông ta đi tới huyện XX không phải có nghĩa như vậy sao?

Tiếng đập cửa dần lớn. Chuông cửa cũng vang lên, nhưng không có ai ra mở cửa.