Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 243-2




Khi Tổ Hàng chạy đến, y tá vừa rời đi, mặt tôi vẫn ướt nước mắt. Anh ấy tiến vào hỏi: “Sao lại thế này?”

Vừa rồi trong điện thoại Đàm Thiến cũng không nói rõ. Đàm Thiến nhìn tôi, nhìn anh ấy, nói: “À, nếu Khúc Thiên tới rồi thì mình về cửa tiệm trước đây. Nếu anh Đàm không chú ý thì mình sẽ không nói gì, nếu anh Đàm hỏi thì mình sẽ nói cậu ở bệnh viện nhé.”

Tôi gật đầu, nhìn Đàm Thiến rời đi.

Đàm Thiến vừa đi, tôi được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bình thường, chỉ còn lại tôi cùng Tổ Hàng. Anh ấy tới gần tôi, cau mày nói: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Dứt lời, anh ấy đã gỡ búp bê trong tay tôi. Tôi biết anh ấy có thể phân biệt quỷ khí, giống như chúng ta có thể phân biệt được mùi vị vậy. Bên cạnh tôi có quỷ khí khác, anh ấy rất nhanh có thể cảm giác được.

Khi nhìn vào con búp bê, mặt anh ấy trầm xuống.

Tôi nhanh chóng giải thích: “Tổ Hàng, đây là Chu Gia Vĩ. Ngụy Hoa vừa rồi đã khiến Chu Gia Vĩ bị xe đâm chết. Hắn cầm con búp bê này, em thấy Chu Gia Vĩ ở con búp bê nên em cướp lại. Em… xin lỗi, lúc ấy em không nghĩ tới con. Em…”

Anh ấy ngồi xuống mép giường, đặt một ngón tay lên môi tôi: “Anh không trách em, Khả Nhân. Chuyện này là Ngụy Hoa cố tính gài bẫy em. Nếu hắn đã định ra tay với em thì cách nào cũng có thể làm, nên em đừng tự trách mình. Được rồi, đừng khóc, không tốt cho con. Bác sĩ nói con thế nào?”

Tôi sụt sịt, lau nước mắt, mới nói: “Con vẫn ổn, chỉ cần tiêm thuốc cho tử cung khép lại là được. Con không sao cả.”

“Ừ. Không sao là tốt rồi. Sau này em cẩn thận một chút. Không thì không cần đi làm nữa, anh nuôi em, dù sao cũng không phải anh không việc làm, không nuôi được em. Khả Nhân, sau này… đừng đi làm nữa. Lát nữa truyền dịch xong rồi về thôi.”

Tôi gật đầu, vào lúc này tôi không còn từ chối ý kiến này của anh ấy. Bụng tôi vẫn còn hơi đau, lúc này em bé mới là quan trọng nhất.

Tôi biết đứa nhỏ này là một quân cờ của Kim Tử Linh Tử, nhưng nó cũng là bảo bối của tôi.

Khi về đến nhà đã quá giờ cơm tối. Khiến tôi có chút giật mình là Sầm Hằng đã nấu canh gà chờ sẵn. Có lẽ Tổ Hàng đã gọi điện thoại nhờ anh ta chuẩn bị. Dù sao khi ở bệnh viện tôi mệt quá ngủ mất, tôi không biết Tổ Hàng có sắp xếp gì không.

Không chỉ có Sầm Hằng, ngay cả Linh Tử cũng có mặt.

Hơn nữa túi dụng cụ của Linh Tử cũng có ở bên hông, kiếm gỗ đào còn dắt vào thắt lưng. Bộ dáng như chuẩn bị làm pháp sự. Nhà của chúng tôi không còn vấn đề gì cần anh ta xử lý chứ? Tôi càng nghi hoặc, cho nên tôi hỏi: “Linh Tử, sao anh lại tới đây?”

“Không chào đón à?”

Tôi lắc đầu, không nói. Sầm Hằng đưa cho tôi một bát canh gà: “Tới ăn đi, bà à, sau này đừng để em bé có nguy hiểm gì. Khó mới có được một đứa trẻ có họ hàng với cháu.”

Tôi thật sự đói bụng, ngồi xuống bắt đầu ăn. Còn Tổ Hàng đưa tay ra hiệu với Linh Tử, hai bọn họ cùng đi ra ban công chỗ phòng khách.

Tôi thò đầu nhìn ra, cũng không biết bọn họ đang bàn luận gì, nhỏ giọng hỏi Sầm Hằng: “Này, Linh Tử tới làm gì anh biết không?”

“Không biết, khi cháu đi làm về thì nhận được điện thoại của chồng bà, nhờ cháu nấu canh gà chờ. Sau đó canh cháu còn chưa nấu xong thì anh ta đã tới. Tới đây cũng không nói chuyện gì, chỉ nói ở đây chờ bà về.”

Tôi nhíu nhíu mi, có lẽ là có liên quan tới chuyện hôm nay của tôi. Chỉ là khi bọn họ bàn bạc lại tránh đi, là không muốn cho tôi biết? Tôi tò mò bưng bát cơm, nhẹ nhàng bước ra phòng khách. Tôi đứng ở chỗ rẽ, thò đầu nhìn về phía bọn họ.

Nhưng tôi thất bại. Khi tôi vừa nhìn về phía bọn họ thì Linh Tử cùng Tổ Hàng đồng thời quay nhìn về phía tôi. Linh Tử thở dài. Tổ Hàng nói: “Ăn cơm trước đi, sau đó sẽ nói với em.”

“Vâng.” Tôi chỉ có thể quay lại ăn cơm. Vội vàng ăn cơm xong, quay lại phòng khách tìm bọn họ, câu đầu tiên tôi nghe được là lời nói của Linh Tử: “Tính huống này còn chưa xác định được, tôi sợ làm quỷ thai bị thương. Đối với quỷ thai, hiểu biết của chúng ta vẫn là rất ít, hơn nữa chắc chắn không giống như trong phim. Nếu thật sự xảy ra chuyện, anh còn không giết tôi chắc?”

“Không đâu, hiện tại tôi chỉ muốn chắc chắn Khả Nhân bình an. Đứa bé… nếu thật sự bị thương thì đây là số mệnh của nó. Nhưng Khả Nhân không thể có chuyện gì được.”

“Sao thế?” Tôi dừng bước ở phòng khách, hỏi. Tôi không biết là chuyện gì, có lẽ có ảnh hưởng tới đứa con trong bụng tôi.

Tổ Hàng vỗ vỗ bả vai Linh Tử, nói: “Chuẩn bị đi, tôi quyết định rồi.”

“Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Này, đứa bé kia với tôi mà nói cũng rất quan trọng. Nó là sự bảo đảm của anh cho tôi, hiện tại anh…”

“Đó là con của tôi!” Sầm Tổ Hàng lạnh lùng nói, “Tôi chọn sự bình an của Khả Nhân!”

Linh Tử nhìn anh ấy, rồi lại nhìn tôi. Tôi lại lần nữa hỏi: “Rốt cuộc là sao?”

Linh Tử gật đầu: “Được, chuẩn bị đi, đốt hương.”