Cái rương mở ra, bên trong có một lớp vải đỏ, ở giữa là một đoạn Điêu Long Đại Lương.
Tổ Hàng nhăn mặt lại, hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào? Thứ này từ khi nào đặt ở nhà chú?”
“Chừng nửa năm trước.”
“Là ai? Ông thầy phong thủy đó tên là gì?”
“Hình như gọi là Sầm Tổ Hàng thì phải. Cháu cũng biết đi mời thầy đều chỉ hỏi họ.”
Sầm Tổ Hàng? Tôi có thể chắc chắn đó không phải Sầm Tổ Hàng. Dùng tên này chỉ có hai người, Sầm Tổ Trạch hoặc Sầm Chu.
Tổ Hàng đặt Đại Lương lại chiếc hộp, thúc giục: “Ăn cơm thôi, ăn xong bọn cháu xin phép về trước.”
Tôi biết nhất định Tổ Hàng đã có manh mối, cho nên tôi cũng vội vằng ăn một chút rồi đứng dậy cáo từ.
Sau khi nhận bao lì xì lớn của Trương phu nhân, chúng tôi quay lại xe. Vừa lên xe, tôi hỏi: “Đi đâu?” Tổ Hàng như vậy, tôi biết anh ấy cũng sẽ không về nhà ngay.
“Tới chỗ Kim Tử, Đại Lương này phải cẩn thận xem xét một chút.”
Trong lòng tôi cũng nặng trĩu. Từ thời gian có thể thấy được, khi đó Sầm Chu còn chưa gặp chúng tôi. Hắn dùng phương thức như vậy để tìm Tổ Hàng thật sự. Có phải lúc trước hắn tự nhận mình là Sầm Tổ Hàng là để hấp dẫn sự chú ý của Sầm Tổ Hàng thật sự? Hắn tìm kiếm Tổ Hàng rốt cuộc là có chuyện gì?
Chỉ tiếc hắn bị Sầm Tổ Trạch giết chết, không thì nhất định hắn biết một số chuyện chúng tôi không biết.
Tổ Hàng gọi điện thoại cho Linh Tử, bảo anh ta cũng tới nhà Kim Tử.
Khi chúng tôi tới nhà chị Kim Tử, nhà bọn họ vừa lúc chuẩn bị ăn tối. Chúng tôi vừa mới ăn xong, cũng ngồi vào bàn động chút bát đũa cho lịch sự thôi. Linh Tử tới muộn hơn chúng tôi, cùng tới với anh ta có cả Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc vừa vào cửa thấy được chiếc rương đặt trên bàn ở phòng khách liền nói: “A, Vương Khả Nhân, đồ cổ nhà cô à? Tới đưa cho chị Kim Tử?”
“Không phải, là thứ bên trong mới quan trọng.”
Linh Tử nhìn thoáng qua, nói: “Khóa Lỗ Ban, hẳn là vật của Sầm gia. Ăn cơm trước đi, vừa lúc chúng ta chưa ăn cơm.”
Nói đến là đồ của Sầm gia, Tiểu Mạc không tiếp tục hỏi nữa.
Ăn cơm xong, chị Kim Tử tìm lấy cái cớ bảo dì bảo mẫu đưa con gái cùng cả con mèo đen luôn không an phận ra ngoài chơi. Trong nhà chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Tổ Hàng dọn dẹp mặt bàn một chút, đặt chiếc rương lên, mở rương ra, lấy Điêu Long Đại Lương ra, nói: “Hẳn Sầm Chu để lại cho chúng ta. Sau khi Ngụy Hoa được thả ra, Điêu Long Đại lương bị đặt ở nơi đó mất tích. Trong tay chúng ta có mấy đoạn, còn một đoạn lại ở trong tay Sầm Chu. Hẳn Sầm Chu cũng từng vào Sầm Gia thôn cũ. Nếu hắn định lấy đi Đại Lương, vì cái gì không lấy hết mà chỉ lấy một đoạn này?”
“Đoạn này có ý nghĩa đặc biệt?” Chị Kim Tử cầm lấy đoạn Đại Lương kia. Tôi ngồi im ở một bên không dám cử động. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với Điêu Long Đại Lương chính là lúc ở Sầm Gia thôn, là những đám da người. Để tôi cầm như vậy tôi cũng không dám.
“Em xem chút.” Linh Tử cũng thò đầu qua.
Tiểu Mạc nhận lấy miếng bò bít tết chồng chị Kim Tử làm, nói: “Còn có thể có ý nghĩa đặc biệt gì chứ. Tới thời điểm này, rất nhiều người đã làm những việc mà không kịp nghĩ thấu triệt. Có lẽ hắn cũng không có thời gian để nghĩ. Mà tình huống lúc đó cũng không cho phép hắn mang đi nhiều. Thứ này là gỗ đặc, rất nặng. Sầm Thuyền không có sức để mang hết nên lấy đi một đoạn làm kỷ niệm thôi.”
Chị Kim Tử liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục nghiên cứu Đại Lương kia. Ba phút sau, chị ấy đem Đại Lương giao cho Linh Tử, nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Mạc.”
Linh Tử nhìn nhìn, nói: “Hẳn là như vậy, hắn không lấy hết được. Nếu một người đi vào, buổi tối lại xảy ra chuyện, khi đó có thể mang một cái mạng sống đi ra đã là không tồi.”
Tôi thầm ói trong lòng, tưởng nguyên nhân quan trọng gì, hóa ra vì quá nặng, vì quá mệt nên chỉ lấy một đoạn.
Tổ Hàng nhận lại đoạn Đại Lương kia, nói: “Có lẽ đây chính là lý do Sầm Chu bị giết. Buổi tối hôm đó, Sầm Tổ Trạch đi tìm hắn để thuyết phục hắn giao cái này. Vì hắn không giao, còn xảy ra tranh chấp, hơn nữa Sầm Chu biết chuyện trước kia của Sầm Tổ Trạch cho nên Sầm Tổ Trạch xuống tay.”
“Phải, rất có khả năng là vậy. Thời gian hợp lý, cũng có động cơ.”
Linh Tử cảm khái nói: “Chìa khóa của khóa cửa này chúng ta coi như đã gom đủ. Khi nào ra tay?”
“Gom đủ rồi nói sau. Còn có hơn hai tháng nữa thôi.” Chị Kim Tử nói, nhìn về phía bụng tôi, miệng hơi hé ra nhưng lại không nói gì thêm.
Tổ Hàng lần nữa khóa lại đoạn Đại Lương kia, như vậy ngay cả Kim Tử hay Linh Tử cũng không chắc có thể mở ra. Sau đó anh ấy mới đem cái rương đã khóa đi ra phòng khách.
Anh ấy vừa đi khỏi nhà ăn, chị Kim Tử đã nói nhỏ với tôi: “Khả Nhân, tốt nhất là sinh sớm một chút.”
Tôi không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng quả thật tôi cũng hi vọng em bé có thể sớm sinh ra một chút. Tôi hy vọng Tổ Hàng có thể gặp nó, có thể ở với nó thêm một chút thời gian.