Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 252-2




Lòng tôi rối loạn, ngay lúc này truyền tới âm thanh mở cửa, tôi nhanh chóng quay nhìn qua. Tổ Hàng đi đến, thấy tôi vẫn còn ngồi ở trên giường, nhíu nhíu mi nói: “Sao còn chưa ngủ?”

“Tổ Hàng!” Tôi nghĩ tới lời muốn nói nhưng lại nói không ra. Tôi có thể cảm nhận được mùi máu tươi trên người anh ấy nồng đậm hơn bình thường, anh ấy thật sự đi ra ngoài ăn quỷ.

Anh ấy không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm. Còn tôi cũng xuống giường, dựa vào cạnh cửa phòng tắm. Tôi phải nói anh ấy như thế nào, hay là không nói gì cả?

Khi trong lòng còn đang đắn đo chuyện này, Tổ Hàng đã đi ra. Là Tổ Hàng mà không phải Khúc Thiên. Anh ấy nhìn tôi đứng ở cạnh cửa, không có chút gì là bất ngờ, đưa tay kéo tôi về tới giường.

Anh ấy hôn lên trán tôi, dùng trán tì vào trán tôi: “Đừng lo lắng, anh biết mình đang làm gì. Anh sẽ gặp con của chúng ta khi nó được sinh ra.”

Tôi ôm lấy anh ấy, vùi đầu vào ngực anh ấy: “Em thật sự sợ hãi, em sợ anh bị thương.” Tôi khẽ khóc lóc. “Tổ Hàng, anh ăn luôn em đi. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Em không muốn anh phải đi đối phó với những quỷ đó nữa. Lỡ như... lỡ như... lỡ như anh đánh không lại người ta, bị người ta ăn luôn, vậy anh sẽ không nhớ được em, sẽ không nhớ được con của chúng ta.”

Tổ Hàng ôm chặt lấy tôi, khẽ cười ở trên đỉnh đầu tôi, nói: “Em nghĩ linh tinh gì thế. Dù anh thật sự bị ăn luôn thì cũng vẫn nhớ em, cũng vẫn nhớ con. Đừng khóc nữa, đi ngủ đi, khuya rồi.”

Tôi từ trong ngực anh ấy ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nói: “Chờ sinh con ra rồi em sẽ tự sát đi theo anh. Không phải rất nhiều Minh hôn, cuối cùng đều sẽ tự sát sao? Tổ Hàng, được không? Chờ mọi chuyện đều kết thúc…”

Anh ấy hôn lên môi tôi, không để tôi nói tiếp. Lưỡi anh ấy thâm nhập vào miệng tôi, hai tay anh ấy giữ chặt mặt tôi, khiến tôi hoàn toàn tiếp nhận anh ấy.

Một hồi lâu, sau khi rời khỏi môi tôi, ngón tay anh ấy lau vết nước loang lổ quanh miệng tôi, nói nhỏ: “Hãy sống thật tốt. Anh hy vọng em sẽ sống thật tốt.”

Tôi không biết đêm đó tôi ngủ như thế nào. Trong trí nhớ của tôi thì tôi cứ dựa vào Tổ Hàng như vậy mà ngủ. Trong mơ, tôi mơ thấy từng sự kiện giết người. Tôi chạy vội trong một hiện trường tìm bóng dáng của Tổ Hàng, nhưng tôi luôn không tìm được anh ấy.

Tôi biết đó là một giấc mơ, Tổ Hàng sẽ không bỏ mặc tôi một mình như vậy. Nhưng trong mơ, tôi vẫn chạy vội vàng, chạy không ngừng để tìm kiếm anh ấy.

***

Chúng tôi ở đây mỗi ngày đều nôn nóng chờ tháng Mùi tới, mà đối với Đàm Thiến, cuộc sống của cô ấy cũng không quá tốt.

Tôi bị tiếng chuông điện thoại của cô ấy đánh thức. Cầm lấy điện thoại, mắt vẫn còn nhắm đã nghe thấy tiếng cô ấy khóc trong điện thoại, nói: “Khả Nhân… Tớ với mẹ cãi nhau. Bọn họ không chịu chấp nhận Hồng Tài. Hiện tại mình đã thu dọn đồ rồi.”

“A?” Tôi nghi hoặc, nghĩ một chút mới hiểu được. Hồng Tài là bạn trai của cô ấy, nhà anh ấy không có tiền. Tuy rằng nhà Đàm Thiến không phải giàu có gì nhưng cũng là gia đình cán bộ, ba cô ấy cũng là một quan chức không lớn không nhỏ. Chỉ là không nghĩ tới Đàm Thiến lại thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

“Vậy… cậu cứ qua đây ở vài ngày đi.”

“Không, mình tới ở chỗ Hồng Tài. Ở chỗ cậu thì mẹ mình sẽ tới bắt về ngay. Khả Nhân, lần này tớ nghiêm túc, tớ phải phản kháng, phải chiến đấu cho tình yêu của mình.”

“Vậy cậu ở chỗ nào? Mình có thể tới thăm không? Sau này cũng tiện liên lạc.” Tôi với Đàm Thiến là bạn thân từ nhỏ, tôi thật sự có thể biết cô ấy ở đâu, sống có tốt không. Rốt cuộc bản thân Hồng Tài không có tiền, nếu là nhà đi thuê gì đó không biết chừng Đàm Thiến sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Đàm Thiến báo cho tôi một địa chỉ, là một khu vùng ngoại thành. Tôi đáp: “Vậy được. Chiều mình sẽ tới thăm cậu. Nhớ mở điện thoại để giữ liên lạc nhé.”

Ngắt cuộc gọi, rời khỏi giường, nhìn quầng thâm nơi mắt mình trong gương tôi thật muốn khóc.

Chờ sau khi rửa mặt chải đầu, thay đồ bà bầu xong, Tổ Hàng thấy tôi có vẻ muốn ra cửa liền hỏi tôi đi đâu.

Vì quan hệ của Đàm Thiến và tôi, anh ấy cũng biết, cho nên không phản đối việc tôi làm. Anh ấy nói: “Anh cùng đi với em. Sau đó tới thư viện tìm chút tư liệu.”

“Tư liệu gì thế?”

“Điêu Long Đại Lương. Tìm phương pháp đóng cửa.” (*Điêu Long Đại Lương: Xà lớn khắc hình rồng, xà nhà dùng xây dựng cung điện.)

Tôi gật gật đầu. Tôi nghĩ gia phả nhà bọn họ nếu thật sự ghi lại phương pháp mở cửa thì hẳn cũng vẫn không ghi phương pháp đóng cửa. Cho nên chúng tôi muốn dùng chiếc chìa khóa này để đóng cửa vẫn cần có một ít tư liệu làm chỉ dẫn.

Dường như cảm thấy khoảng thời gian này, mỗi người đều tương đối vội. Tất cả mọi người đều hành động để chuẩn bị cho tháng Mùi. Bên chúng tôi như này, có lẽ bên phía Sầm Tổ Trạch cũng vậy.

Tôi chỉ có địa chỉ, muốn tìm được Đàm Thiến quả thật rất khó khăn. Vốn cho rằng chỉ cần nói chuyện điện thoại là sẽ có thể tìm được, nhưng dù nói chuyện với Đàm Thiên nghe chỉ dẫn rồi vẫn không tìm được nhà Hồng Tài thuê. Bởi vì Đàm Thiên cũng không nói rõ nơi đó tới như thế nào.